← Ch.243 | Ch.245 → |
Y Nỉ Thú đối với hoàn cảnh rất là mẫn cảm, nàng mơ hồ cảm thấy trong lòng biển hôm nay có chút bất thường. Trên mặt biển tuy có sóng lớn theo gió quay cuồng, đập mạnh vào bờ, Y Nỉ Thú vốn là thú, đối với khí tức của thú rất mẫn cảm, nàng tựa hồ cảm thấy trong nước biển có khí tức của thú đang hướng tới một vị trí nào đó để tập trung, hơn nữa khí tức càng ngày càng nồng đậm. Nàng nhìn thấu những cơn sóng thì thấy có vô số bọt nước thật nhỏ đang nổi lên, cho đến khi lên tới mặt nước thì bị sóng đánh tan đi. Sau khi thấy rõ tình hình, nàng lại nhìn về phía khác thì thấy tình hình cũng giống y như vậy.
Nhìn thấy những điều này, Tiểu Hà trong lòng không khỏi cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghĩ: "Chẳng lẻ thủy tộc phát sinh sự tình gì, bọn họ vì cái gì mà bao vậy hòn đảo của thú tộc kia? Hay là thủy tộc muốn tấn công thú tộc, điều này sao có thể, thủy tộc luôn không gây xung đột với các tộc khác ở trên mặt đất. Trong đó ắt phải có biến cố gì đây?" Càng nghĩ càng không rõ, càng nghĩ càng thấy hồ đồ, bất đắc dĩ chỉ có thể giương mắt nhìn mặt biển, khe khẽ lắc đầu.
Lạc Lan Điền cùng Lâm Hân Ngọc tuy chưa tuyên bố quan hệ tình nhân với người ngoài, nhưng trong lòng hai người, đã mặc nhiên xem đối phương mà một nửa của mình rồi, đương nhiên cũng không buông tha giờ khắc nào có thể ở chung với nhau. Hai người giờ phút này chỉ nhìn hòn đảo của thú tộc mà nói điều gì đó.
Linh Cơ hiển nhiên cũng nhìn ra quan hệ giữa bọn họ, cũng không quấy rầy, tâm tư của nàng cũng khá bân rộn, đang nghĩ đến vấn đề gì đó đến xuất thần, ánh mắt của nàng trong lúc vô ý nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Hà, cảm thấy nàng giống như là phát hiện được cái gì đó, liền lặng lẽ bay tới bên cạnh nói: "Tiểu muội muội, phát hiện ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Hà quay đầu nhìn thoáng qua Linh Cơ, chỉ chỉ vào lòng biển ở xa xa, cười nói: "Chúng ta sắp có cơ hội rất tốt, nếu muội đoán không sai, thì không bao lâu nữa, sẽ có hàng vạn binh lính thủy tộc sẽ xông lên bờ, đối thú nhân đảo mà phát động tập kích đột ngột. Muội tuy không biết bọn họ vì cái gì mà làm như vậy, nhưng muội đã cảm giác được bọn họ khí thế rất hung hãn. Muội hoài nghi giữa thú tộc cùng thủy tộc nhất định có phát sinh thâm cừu đại hận. Một lát nữa, đợi họ phát động công kích thì chúng ta cũng có thể thừa loạn mà xâm nhập đảo, cơ hội cứu Tư ca ca ra sẽ lớn hơn rất nhiều".
Linh Cơ ngạc nhiên đối với lời nói của Tiểu Hà, cẩn thận quan sát, cũng nhìn ra chút manh mối, xoa nhẹ nhẹ đầu Tiểu Hà cười nói: "Cũng là muội lợi hại, thủy tộc có hành động rất nhỏ như vậy mà muội cũng nhìn ra. Nếu không phải muội nói ra, ngay cả tỷ cũng không cảm thấy được. Nói vậy, binh lính của thú tộc cũng không có khả năng thấy được. Ừm, đây chính là một cơ hội rất tốt" Nói xong, đang muốn đem việc này nói cho Lạc Lan Điền cùng Lâm Hân Ngọc biết. Nhưng khi nàng quay đầu lại thấy bộ dáng của hai người, nghĩ thấy cũng không nên cắt ngang, nên cũng bỏ qua ý định này, quay đầu lại nhìn Tiểu Hà, nhíu nhíu mày mà cười.
Tiểu Hà quay đầu nhìn trộm hai người bọn họ, trùng hợp Lâm Hân Ngọc cũng vừa lúc đang nhìn tới hai người, bốn mắt gặp nhau, lẳng lặng ngừng một lát, Tiểu Hà cười cười quỷ dị vội vàng quay đầu lại.
Lâm Hân Ngọc mặt bất giác đỏ lên, bay tới cười nói: "Hai người làm sao vậy, đều có ánh mắt quỷ dị, có phải là có phát hiện gì không?"
"Đương nhiên là có phát hiện" Tiểu Hà giương mắt nhìn Lâm Hân Ngọc, làm ra động tác bí mật, cười nói: "Muội phát hiện một bí mật động trời, tỷ có muốn nghe không?"
"Phát hiện cái gì?" Lạc Lan Điền không thấy động tác của Tiểu Hà, chỉ nghe được thanh âm của nàng, liền chạy tới hỏi. Hắn vừa hỏi như vậy, làm cho Tiểu Hà cùng Linh Cơ cười không kịp ngậm miệng, mà Lâm Hân Ngọc nhìn thấy động tác của Tiểu Hà, kết hợp với lời nói của nàng, rất nhanh hiểu ý Tiểu Hà muốn chỉ cái gì, mặt không khỏi trở nên càng đỏ.
Lạc Lan Điền thấy Lâm Hân Ngọc đỏ mặt, tựa hồ hiểu được là tại sao, xấu hổ đứng sửng ở đó, cười ngây ngốc, trên mặt cũng nổi lên những tia đỏ.
"Hai người các ngươi, thật không đánh mà tự khai" Tiểu Hà vui vẻ cười nói: "Có lẽ Tư ca ca mà biết tin tức này, nhất định so với muội còn vui vẻ hơn".
"Tiểu quỷ này, nói cái gì vậy?" Lâm Hân Ngọc môi giật giật, giương mắt nhìn Tiểu Hà, khẩu khí lạnh như băng mà kêu lên. Khẩu khí tuy lạnh như băng, nhưng trên mặt của nàng lại mang theo vẻ mỉm cười.
"Linh Cơ tỷ tỷ, bọn họ muốn đánh muội, tỷ nên đứng ở bên muội ta" Tiểu Hà biết Lâm Hân Ngọc đang nói đùa, nàng cười trốn ở phía sau Linh Cơ mà kêu lên.
Dưới tiếng kêu đùa vui vẻ của cô quỷ nhỏ này, không khí thực hòa hợp, đuổi đuổi đánh đánh, náo loạn cả lên, Linh Cơ ở bên cạnh vừa xem vừa cười, tìm cơ hội đem chuyện Tiểu Hà phát hiện động tĩnh của thủy tộc nói ra. Nghe đến điều này, Lạc Lan Điền cùng Lâm Hân Ngọc như là thấy quái vật vậy, đều đưa mắt mà nhìn Tiểu Hà, trong lòng thầm nghĩ: "Không hổ là thượng cổ tiên thú, năng lực cảm ứng cùng quan sát không giống người phàm. Xem ra sự tình về sau, đều phải trông cậy vào sự quan sát của tiêu nha đầu này".
"Các người nhìn muội như vậy làm cái gì, muội thực khó coi à? Muội cùng Linh Cơ tỷ tỷ, ai xem ra hấp dẫn hơn?" Tiểu Hà đưa tay lôi kéo tay Linh Cơ, lè lưỡi cười một cách quỷ dị.
Linh Cơ trừng mắt nhìn Tiểu Hà, cười nói: "Tiểu nha đầu, đùa quá không được đâu, muội phải biết rằng, người lớn với con nít không thể so sánh được. Người lớn xinh đẹp cùng con nít xinh đẹp, không thể đem ra so được, biết chưa?"
Lạc Lan Điền nhíu nhíu mày nói: "Muội là đứa nhỏ đẹp nhất đáng yêu nhất, Linh Cơ công chúa đương nhiên là đẹp nhất trên toàn thế giới" Nói tới đây, hắn như ý thức được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, liền lập tức nuốt những lời muốn nói tiếp xuống yết hầu, quay đầu nhìn Lâm Hân Ngọc mà cười một cách ngây ngốc.
Linh Cơ nhìn thoáng qua Tiểu Hà, cười nói: "Đi thôi, chúng ta qua bên kia quan sát động tĩnh ngươi của thú tộc một chút, trong này cứ để cho đôi uyên ương ngọt ngào là được rồi" Nói xong, lôi kéo Tiểu Hà trong khoảnh khắc bay ra cách xa mấy trượng.
Lạc Lan Điền thấy mấy người Linh Cơ đi rồi, trong lòng kích động, hận không thể lập tức tiến lên, ôm Lâm Hân Ngọc vào lòng. Nhưng hắn cũng không làm như vậy, chỉ yên lặng nhìn Lâm Hân Ngọc, nhìn thấy thấy ánh mắt như nước trong veo lộ ra sự thâm tình, tim bỗng đập loạn, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta vừa rồi không phải cố ý nói như vậy, một khi mọi người đã nhìn ra tâm tư của chúng ta, ta cũng không có gì giấu diếm với muội, ta thích muội, muội trong tim trong mắt ta, là cô gái đẹp nhất trên thế giới này".
Lâm Hân Ngọc nghe Lạc Lan Điền nói, trong lòng cảm thấy vui sướng, nhưng nàng cũng không có động tác gì, chỉ yên lặng nhìn hắn, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành nhu hòa, dần dần chứa đầy sự yêu thương, trống ngực không khỏi đập nhanh hơn, trên mặt như tỏa sáng.
Nhìn thấy trên mặt Lâm Hân Ngọc biến hóa như thế, Lạc Lan Điền cảm giác được nàng đã cho phép hắn có địa vị trong trái tim của nàng, hắn chậm rãi đi tới, lẳng lặng nhìn ngắm một hồi, bỗng nhiên đưa hai tay ra ôm lấy. Không nghĩ đến chính là, hắn lại ôm hụt, Lâm Hân Ngọc không biết vì cái gì, rất nhanh lắc mình tránh khỏi cái ôm của hắn, cấp tốc hướng về phía Linh Cơ cùng Tiểu Hà mà đuổi theo.
Lạc Lan Điền trong lòng cảm thấy mất mát, hối hận bản thân không nên xúc động như thế. Bỗng nhiên, thanh âm ôn nhu của Lâm Hân Ngọc, bay tới trong tai hắn: "Lời chàng nói ta thật sự rất vui, nói cho chàng biết, thiếp cũng thực sự thích chàng. Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, thiếp đã nhận định chàng chính là người đàn ông của đời thiếp. Cảm giác của thiếp quả nhiên không sai. Chỉ có điều, hiện tại không phải lúc để nói những lời này, chúng ta hiện tại có nhiệm vụ cứu sư đệ của chàng, Trần Nhược Tư" Nghe được những lời này, Lạc Lan Điền chuyển buồn thành vui, mỉm cười hân hoan, hai tay nắm lại, vung vẩy trước mặt, mang theo vẻ mặt hớn hở mà bay đi ra ngoài.
Trong đại điện của tòa thành phía Nam đảo Phú Vu. Các thủ lĩnh của thú tộc đang nghị sự, ở phía trên cùng đối diện với cửa là một cái ghế dựa làm bằng đá lớn, ghế dựa được làm từ một khối đá trong suốt thật lớn điêu khắc mà thành, hai bên tay cầm của ghế dựa một bên khắc đầu rồng, bên kia là đuôi rồng. Mặt trên ghế dựa, được phủ một lớp lông mềm dày đầy hoa văn. Hai bên trái phải ở phía dưới có mười tám cái ghế dựa, mười tám cái ghế này hơi nhỏ một chút, đều được làm bằng gỗ, trên ghế cũng được lót lông mềm, chỉ có điều chất liệu cũng khác. Yêu Long Thú lẳng lặng ngồi ở vị trí trên cùng của đại điện này, nhìn ra cửa lớn, trong lòng như đang tự ngẫm cái gì đó. Người dưới tay hắn đang ngồi ở hai bên phía dưới, cũng không nói gì, như đang chờ đợi mệnh lệnh của Yêu Long Thú.
Đang lúc này, một binh sĩ lang nhân chạy vào đại điện, tiến lên quỳ nói: "Đại vương thủ lĩnh, không hay rồi, thủy tộc đem binh lực cả vạn, như là nổi điên lên vậy, đang chém giết lên đảo".
Yêu Long Thú khoát tay áo, khẽ thở dài, hắn không hề cảm thấy kinh hoảng, thủy tộc tấn công thú tộc lần này, dường như là chuyện đã nằm trong dự liệu của hắn.
← Ch. 243 | Ch. 245 → |