Vay nóng Tinvay

Truyện:Tà Đạo Tu Tiên Lục - Chương 250

Tà Đạo Tu Tiên Lục
Trọn bộ 280 chương
Chương 250: Yêu Linh đột chí
0.00
(0 votes)


Chương (1-280)

Siêu sale Shopee


Bầu trời đang trong xanh đột nhiên mây đen kéo đến, hắc khí bừng bừng, từng trận yêu phong thẳng hướng về thôn nhỏ công kích bất ngờ lại đây. Không đến một hồi thời gian, cây cối xung quanh thôn, bắt đầu kịch liệt lắc lư, lá cây bay tán loạn, cát bụi tung bay, tầm nhìn trên không của thôn nhỏ nháy mắt không còn được một trượng.

Các đạo sĩ của Thanh Tâm đạo quán, có thể là bởi vì đã trải qua sự kiện kinh khủng vài lần, trở nên nhát gan hơn, lúc này thấy loại tình hình này, có phần bởi vì kinh hoảng quá độ, sợ tới mức té xỉu. Hiện tại đệ tử có thể đứng, cũng không còn lại mấy người. Trừ bốn người Nam Phong Tước, Mộ Dung Thiên, Lạc Lan Điền, Lâm Hân Ngọc sắc mặt không có thay đổi ra, mặt khác các đệ tử đang đứng sắc mặt thoạt nhìn khó coi như người chết, thân thể run rẩy, nhưng bọn hắn vẫn là mạnh mẽ can đảm, gắt gao nắm lấy thanh kiếm trong tay.

Bỗng nhiên, luồng yêu phong tan hết, lá cây và cát bụi bay lên chậm rãi rơi xuống, bầu trời trở lại bình thường, dường như chưa từng có chuyện xảy ra. Mộ Dung Thiên nhìn bầu trời, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Hết rồi, kiếp nạn của nhân loại cách không còn bao xa nữa rồi, có lẽ, qua không bao lâu nữa, nhân loại thực có thể từ nay về sau biến mất, mà kẻ cướp lấy chính là đám Minh Yêu không có nhân tính kia.

Thần tiên, thân tiên có ích lợi gì, chỉ biết cuộc sống an nhàn của bọn họ, nhưng nhân loại một khi diệt vong, ngày chết của đám thần tiên bọn họ cũng không bao xa" Lẳng lặng nhìn bầu trời, trầm mặc một lát, bỗng nhiên ha ha cười phá lên, trong tiếng cười tựa hồ có chứa chút thê lương và bi ai, làm cho người ta nghe thấy giống như là đang khóc.

Đây là cười sao, đây chẳng lẽ là cười sao? Vô số người nghe được tiếng cười không khỏi ở trong lòng đặt câu hỏi như vậy.

Tiếng cười ngừng lại, Mộ Dung Thiên không cười nữa, cũng không nói gì, khi đám đệ tử nhìn thấy khuôn mặt của lão, nhìn thấy trên mặt của lão có dấu vết của vài đường nước mắt chảy qua. Không khí ngưng kết, tử khí trầm lặng một mảnh, yên tĩnh, yên tĩnh buông xuống, không ai nói nữa, chỉ biết tâm sự của mình, tựa hồ cảm giác được hình như ngày tận thế sắp sửa buông xuống.

"Ha ha ha" không trung truyền đến thanh âm tiếng cười tựa hồ như ở bên tai, tiếng cười còn chưa dứt, lời nói cũng truyền vào tai của bọn họ, thanh âm nghe được khiến cho người ta kinh hãi đảm chiến, không rét mà run: "Không tồi, đây vẫn là bang có cốt khí của nhân loại, nếu các ngươi nguyện ý thuần phục, nguyện ý không oán không hối hận nguyện trung thành với Minh Vương của chúng ta, các ngươi cũng không tức khắc đi tìm chết, hơn nữa còn có thể là chính mình, nếu không thuần phục, như vậy chúng ta cũng chỉ có dùng phương pháp nguyên thủy, đem bọn ngươi giết chết, bắt đi linh hồn các ngươi, bức bách các ngươi thuần phục, cho các ngươi một phút thời gian suy nghĩ".

Mộ Dung Thiên ngửa đầu lớn tiếng nói: "Không cần lãng phí thời gian, đến đây đi, không ai lại thuần phục một đám yêu nghiệt các ngươi cả, có bản lĩnh thì hiện thân đi, chết cũng không có gì đáng sợ, tin tưởng ông trời sẽ không để cho đám yêu nghiệt cuồng vọng các ngươi được như ý".

Thanh âm trong không trung truyền đến: "Ông trời là cái gì, ta cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua từ này, ta hiện tại chỉ biết là, chúng ta là chi phối giả nắm giữ vận mệnh của nhân loại các ngươi, muốn các ngươi sống được sống, muốn các ngươi chết phải chết, ngươi nhận mệnh đi, vẫn là suy nghĩ một chút cho tốt, ta nói rồi, một phút đồng hồ, không cần gấp, một phút đồng hồ không lâu đâu. Ngươi không sợ chết, cũng không đại biểu cho tất cả các đệ tử của ngươi không sợ chết. Ha ha ha ............." Vừa dứt lời tiếng cười dần dần to hơn, cũng cảm giác được cách thôn nhỏ càng ngày càng gần, nhưng cảnh tượng bầu trời, vẫn như cũ không một chút biến hóa.

Tiếng cười này, nghe làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, tựa hồ thanh âm của tử thần hướng về bọn họ triệu hoán. Thần kỳ chính là, không có một đệ tử nào của Thanh Tâm đạo quán nói lời thuần phục, tuy rằng trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn lẳng lặng đứng ở đó, trong mắt bắn ra quang mang kiên định, tựa hồ phải đứng đến phút cuối cùng, nghênh đón tử thần phủ xuống, sau đó quyết đấu một trận cùng tử thần.

Một phút đồng hồ rất nhanh trôi qua, không trung vẫn như cũ không có biến hóa, các đệ tử của đạo quán hoan hô lên, tựa hồ như cười nhạo yêu nghiệt nhát gan, không dám hiện thân ra.

Tiếng hoan hô vừa vang lên, bỗng nhiên bọn họ cảm giác mặt đất chấn động, tiếng "Ù ù" vang lên không ngừng truyền đến tai bọn họ. Tiếng hoan hô biến thành tiếng kêu sợ hãi, nhưng bọn họ cũng không biết vì cái gì mà kêu lên sợ hãi, có lẽ chẳng qua là cảm thấy lo sợ.

Mặt đất chấn động dữ dội, khói đen lượn lờ từ lòng đất xông ra, khói đen đem các đạo sĩ của Thanh Tâm đạo quán vây quanh ở giữa thôn. Mặt đất rung động dữ dội mức độ càng ngày càng mạnh, cơ hồ muốn làm cho mọi người ngã lăn trên đất. Nhiều người bước chân lảo đảo, thoạt nhìn giống như say rượu, trọng tâm không ổn định lắc lư thân mình.

Mặt đất bị mấy vết nứt sâu ngang dọc giao nhau nhanh chóng mở ra, mười mấy tên đệ tử còn không hiểu chuyện gì, đã rơi xuống hào sâu không thấy đâu. Khi bọn họ rơi xuống ngay cả một chút âm thanh đều không có lưu lại. Hơn mười đệ tử đạo hạnh cao thâm, nhún người bay lên, phiêu phù ở trong không trung, mới tránh khỏi vận hạn phủ xuống, sắc mặt bọn họ tái nhợt, nhưng trong mắt bắn ra cũng là quang mang phẫn nộ.

Bốn người Mộ Dung Thiên, Lâm Hân Ngọc, Lạc Lan Điền, Nam Phong Tước không hề động, bọn họ cũng không rơi xuống hào sâu, mà là huyền phù trên mặt hào sâu, bốn cặp mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào khói đen lượn lờ bốn phía.

Mặt đất ngừng chấn động, hào sâu nháy mắt biến mất không thấy, mà những người rơi vào hào sâu kia cũng biến mất theo, bị chôn vùi vĩnh viễn trong lòng đất. Bên ngoài khoảng một trượng vài tia khói lượn lờ chậm rãi biến hình, biến thành một đám yêu linh hình dáng con người màu đen.

Vừa nhìn qua, phát hiện yêu linh này số lượng không ít, vượt qua số lượng đệ tử còn lại của Thanh Tâm đạo quán. Một tên Yêu Linh nhìn qua thân thể càng đen, khói đen bao quanh thân thể nó dầy đặc di động về phía trước khoảng một thước, mở miệng nói: "Các ngươi thật muốn phản kháng đến cùng sao?"

"Nói nhảm!" Mộ Dung Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, theo tay vung lên, một đạo bạch quang hướng về phía yêu linh nói chuyện kia công kích qua.

Yêu linh nở nụ cười quỷ dị: "Chỉ bằng điều này, có thể tổn thương ta sao". Vừa dứt lời, thân thể di động, hắc khí quay chung quanh bên ngoài cơ thể tựa hồ nhận được mệnh lệnh, phân ra một lũ hướng về đạo bạch quang của Mộ Dung Thiên chặn lại.

Mộ Dung Thiên cực kỳ kinh ngạc hoảng sợ, đồng thời trong lòng cũng hiểu được năng lực của mình ở trong mắt của Yêu linh, là nhỏ bé như thế nào và không chịu nổi một kích, tinh thần cơ hồ sắp hỏng đến nơi.

Lạc Lan Điền ở trong Minh tộc một đoạn thời gian dài, đối với yêu linh cũng có hiểu biết, cũng biết năng lực của bọn chúng, hắn không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là trong lòng cảm thấy kỳ quái: "Yêu linh này tựa hồ so với thời điểm ta rời đi năng lực lại mạnh lên không ít, nếu còn tăng trưởng thêm, liền ngay cả một quỷ nô bình thường, chúng ta đều không thể ứng phó rồi, năng lực Oan hồn nộ khí kia thật đúng là cường hãn, thế nhưng có thể làm cho toàn bộ thực lực của Minh tộc đồng thời tăng lên, hơn nữa tăng lên với tốc độ nhanh như thế, nếu Oan hồn nộ khí kia tự mình tìm đến, trong nhân loại có người nào đủ năng lực chống đỡ hắn đây, hay là ông trời thật sự muốn nhân loại diệt vong, khiến cho Minh yêu khống chế toàn bộ thế gian?"

"Ầm" một thanh âm vang lên, đem Lạc Lan Điền kéo về thực tại, hắn hướng yêu linh kia nói: "Đừng tưởng rằng năng lực của ngươi mạnh mẽ, để cho ngươi thấy một chút lực lượng phẫn nộ của nhân loại chúng ta". Nói xong, tay trái ở bên hông lấy ra vài trương linh phù, thuận tay ném ra, tay phải vừa lật cổ tay, một thanh kiếm quang do kim quang ngưng tụ mà thành xuất hiện trong tay hắn.

Hắn cầm kiếm quang ở trong tay khua tay vài cái, linh phù dường như thu được mệnh lệnh, phân tán bốn phía mà đi, theo sự tản mát mãnh liệt của quang mang kim sắc đem số đệ tử còn lại của Tĩnh Tâm đạo quán bao bọc ở bên trong.

Theo miệng hắn niệm động chú ngữ, quang mang kim sắc càng ngày càng cường thịnh, bao trùm khu vực càng ngày càng lớn. Đám yêu linh này dường như thực sự sợ quang mang kim sắc đó, đều lui về phía sau, nhưng bọn họ cũng không bởi vì vậy mà bỏ chạy, chẳng qua là đem phạm vi bao vây mở rộng ra một chút.

Yêu linh lúc trước cùng Mộ Dung Thiên đánh một chiêu, lui về phía sau mấy bước, khinh miệt nở nụ cười, nói:"Không nghĩ đến trong nhân loại các ngươi lại có người lợi hại như thế, tính ra ta đã xem nhẹ thực lực của nhân loại các ngươi rồi, chỉ có điều, ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực của mình ngươi, có thể chống lại đám người chúng ta sao? Buồn cười, buồn cười chết mất!"

Vừa dứt lời, nó phất phất tay, lũ yêu linh đều huy vũ song thủ, nhất thời, từng trận hắc khí từ bên trong cơ thể bọn chúng phun ra, dần dần cùng hắc khí của đồng bọn dung hợp, hợp thành một thể đem khu vực quang mang kim sắc vây khốn ở bên trong.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-280)