Vay nóng Tinvay

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 62

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 62: Bắt đầu tỷ võ (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Lazada


Tâm tình Đường Mật khá hơn rồi mới còn sức lo đến những việc khác.

"Chỉ Vi, ta mới biết Mục điện giám biết thuật dịch dung, vậy người cùng Cùng Kỳ gây loạn ở ngày thi cưỡi ngựa tại nước Sở có phải do điện giám giả trang?" Nó nằm trên giường, nhìn xà nhà gỗ đan nhau trên nóc.

"Ừ, tất nhiên có khả năng đó. Chỉ là thiên hạ không chỉ có một con Cùng Kỳ, cũng không chỉ một người biết thuật dịch dung, như lời ngươi thì có phần võ đoán, cần bằng cớ cơ. Ta nghĩ, nếu là Mục điện giám, tất điện giám có lý do để làm thế." Bạch Chỉ Vi nằm trên giường khác nói.

"Lý do ư? Có những việc ngươi không biết dâu." Đường Mật hơi ngừng lại, thầm nhủ không nên nói ra việc ở địa cung, bèn đổi sang chủ đề khác: "Từ các quyển sổ mượn ở Tàng thư các, ta phát hiện Mục điện giám từ bé đã thích những quyển sách liên quan đến yêu vật, ngươi nói xem ông ta là người thế nào?"

Bạch Chỉ Vi hơi kinh ngạc, ngồi dậy hỏi: "Ý ngươi là điện giám có tâm linh đen tối? Ông ta phá hoại kỳ thi thì thế lực Thục Sơn ở nước Sở thiệt hại nhất, liên quan đến cả thanh danh của bản phái. Thích kết quả này nhất trừ phe của mẹ ta còn những kẻ ủng hộ Ma vương. Vậy, Mục điện giám..."

"Ý ta là Ma vương là nhân vật đầy mê hoặc, vậy thiếu niên thích yêu thú và ma vật có bị bà ta thu hút không?" Đường Mật hỏi.

Bạch Chỉ Vi nhớ đến niềm khao khát khó tả của mình dành cho Ma vương, bất giác gật đầu nói: "Tư Đồ Thận có bảo cha y nhắc nhở tiểu hài tử không được tìm hiểu hoặc biết nhiều về chuyện của Ma vương, xem ra cũng có lý. Nhưng Đường Mật này, tất cả đều là hoài nghi của ngươi, không có bằng cớ gì."

"Bằng cớ..." Đường Mật nhíu mày hồi lâu, đập đập con khỉ đang ngủ say bên cạnh: "Dậy mau, có nhiệm vụ cho ngươi đây, sau này lúc rỗi thì ngươi theo dõi Mục điện giám, ông ta có hành động kỳ lạ gì thì báo cáo, hiểu chưa?"

Con khỉ lông xanh ngủ ngon lành, mắt nửa nhắm nửa mở gật gù coi như đồng ý.

Bạch Chỉ Vi lo lắng: "Ngươi phải tránh xa ông ta ra. Ông ta võ công cao cường, tránh xa mới không gặp chuyện gì. Ôi, Linh Bích ngươi mà biết nói thì tốt."

Kỳ thật từ khi biết con khỉ viết được chữ, phương cách giao tiếp đơn giản hơn nhiều, chỉ là con khỉ không thích viết, thường thích khoa chân múa tay và kêu chí chóe để diễn đạt ý tứ. Đường Mật cũng từng mượn khối ngọc hiểu được thú ngữ của Chu Tĩnh, hy vọng có thể giao lưu thuận tiện hơn với con khỉ nhưng nó thấy viên ngọc liền tỏ vẻ kháng cự, đi liền mấy hôm mới quay lại.

Sau đó Chu Tĩnh giải thích: "Bảo ngọc này không chỉ hiểu được thú ngữ mà còn có sức mạnh cưỡng bách muông thú không tin tưởng mình phải lên tiếng, con khỉ của ngươi là linh vật, cho rằng bị cưỡng bách như thế là tổn thương đến danh dự."

Đường Mật chợt thấy thú vị, gõ lên đầu con khỉ: "Ngươi đúng là, có lúc thích nói, có lúc lại ngang ngạnh, giống hệt chủ nhân là ta đây."

"Này, Đường Mật, nó là hồn thú của ta." Bạch Chỉ Vi bất mãn.

"Không phải, ta cho ngươi mượn mà."

"Ai bảo, rõ ràng nó tự đến."

Cả hai cứ tranh chấp, dần lạc sang chủ đề khác.

Thoáng cái, lễ thọ đã qua, tháng Năm qua nhanh như nước chảy, vội vã bỏ lại con người sau lưng. Cỏ Đồng quản từng phủ màu đỏ khắp núi, cơ hồ chỉ sau một đêm đã ẩn mình vào màu xanh, hòa tan vào cây cỏ um tùm khác, thi thoảng chỉ còn thấy vài cọng đứng đón gió ở những nơi lạnh lẽo, phía dưới tảng đá.

Bên cạnh lối lên Thuật tông, dưới một khối đá lớn ở lưng chừng núi vẫn còn một nhánh cỏ Đồng quản chưa tan màu đỏ. Mỗi lần Đường Mật đi qua đều lưu ý đến cọng cỏ này, thầm nhủ: Nếu sau cùng vẫn không ai hái thì nó là của ta.

Ngày tháng nối nhau, mỗi lần đi qua dãy bậc đá, nó lại phát hiện màu đỏ quanh mình lùi dần, bất giác nhớ đến nhánh cỏ dưới tảng đá, lòng lại hơi hoang mang, chỉ lo lần sau đi qua, nhánh cỏ đã chuyển thành màu xanh, tan biến vài những ngày tháng sau cùng của mùa xuân mất rồi.

Nhưng đến khi cả Thục Sơn đã xanh màu cây cỏ mùa hè, ngọn cỏ đó vẫn đỏ rực, lặng lẽ đứng dưới tảng đá.

Tối đó, Đường Mật trên đường từ Thuật tông xuống, ngang qua chỗ ngọn cỏ, thầm nhủ: Nếu ngày mai vẫn còn thì nó là của ta.

Về đến Ngự Kiếm đường, theo lệ nó đến Tàng thư các xem Chúc Ninh có dặn gì không, mới đẩy cửa ra thì thấy y đẩy xe lăn, hậm hực đi ra, mắng lớn: "Đừng nói nhiều nữa, lập tức mang đi, con biết là vi sư không thích thứ này." Đoạn không thèm để ý đến nó mà ra khỏi Tàng thư các.

Đường Mật không hiểu, vào trong xem sao, chỉ thấy Âu Dương Vũ nhăn nhó đứng đó, dáng vẻ đầy oan ức.

"Sao thế sư huynh, sao lại chọc giận sư phụ?"

Âu Dương Vũ chỉ chỉ vào phi dực dưới đất: "Sư phụ không phải bảo huynh cải tiến phi dực sao, nhưng cải tiến rồi thì lại không đồng ý. "

Đường Mật thấy quả thật phi dực thay đổi không ít, điểm trọng yếu nhất là hai cánh nhỏ hơn hẳn, chỉ hơn hai cánh tay xòe ra một chút, nó nghi hoặc: "Thu nhỏ hai cánh thì bay được ư?"

"Vốn không bay được nhưng có Định phong châu thì được." Âu Dương Vũ móc ra một việc ngọc màu lam lớn cỡ quả trứng gã, gắn vào hõm trên cánh phi dực, tiếp tục giải thích: "Muội dùng tâm lực có thể thông qua Định phong châu triệu hoán gió và khống chế hướng gió, đảm bảo sẽ có đủ gió cho phi dực, nên hai cánh không cần lớn làm gì, phi dực tự nhiên sẽ linh hoạt hơn trước mấy lần, hoàn toàn có thể bay lên từ đất bằng. Nhưng sư phụ chỉ muốn phi dực không dựa vào bất kỳ bảo bối nào, gắn châu thì có khác gì ngự kiếm phi hành ấy, ban nãy sư phụ nổi nóng mắng huynh một trận." Âu Dương Vũ thở dài đầy oan ức, hỏi: "Đường Mật, muội tính thử xem cả Thục Sơn có mấy người ngự kiếm phi hành được? Phi dực này ai học cũng được, sao lại giống nhau nhỉ?"

Đường Mật bật cười: "Nhưng không phải ai cũng có Định phong châu. Sư phụ hy vọng vào sức mạnh ai cũng mượn được, như gió như nước kia." Nó chợt máy động tâm tư: "Sư huynh, cho muội mượn phi dực mới này được không?"

"Cái này thì là sư phụ bảo huynh chế tạo gấp." Âu Dương Vũ tỏ vẻ khó xử, cúi đầu bảo: "Bất quá nếu muội giúp thì huynh để muội dùng."

"Giúp gì cơ?" Đường Mật hỏi đầy nghi ngờ, nó luôn cẩn thận với thiên địch của mình.

"Chuyện đó, Đường Mật, chuyện đó đó..." Thiếu niên cao gầy vẫn cúi đầu ấp úng: "Chuyện... giúp huynh tặng cái này cho Bạch Chỉ Vi." Dứt lời y móc một nhánh cỏ Đồng quản đỏ rực từ tay áo, thắc thỏm nhìn nó.

"Chuyện đó thì không sao, nhưng phải cho sư huynh biết trước là đừng si tâm vọng tưởng được tặng lại, Bạch cô nương của chúng ta không tặng lại ai hết." Đường Mật bật cười, đưa tay nhận nhánh có Đồng quản. Sát na ngón tay chạm vào ngọn cỏ mềm, nó chợt giận mình, buột miệng hỏi: "Âu Dương Vũ, huynh lấy ngọn cỏ Đồng quản này ở đâu?"

Âu Dương Vũ bị hành động đột nhiên của Đường Mật làm cho giật mình, cơ hồ đang thấy một con hổ sắp nhảy vào vồ mình, lùi lại một bước theo bản năng: "Huynh vừa hái từ lúc rời Thuật tông, ở dưới một tảng đá cạnh đường đi, sao thế?"

"Nói rõ xem nào, dưới tảng đá nào." Đường Mật tiến thêm một bước: "Bên đường có nhiều đá như thế, lại không có ký hiệu, sao huynh nhớ được."

Âu Dương Vũ lại lùi thêm một bước.

"Huynh xuống núi lúc nào?"

"Ngay sau muội, huynh đi sau muội không xa, thấy muội và Bạch Chỉ Vi đi cùng nên không dám, à không tiện lên chào hỏi."

Đường Mật tức giận giậm chân: "Tức chết ta thôi, Âu Dương Vũ, đúng là thiên địch của ta, tức chết mất thôi."

"Đường Mật, sao huynh lại làm muội giận, nói rõ được không." Âu Dương Vũ hoàn toàn không hiểu mô tê gì.

Đường Mật không còn lòng dạ nào so đo với y, quay mình bước vào màn đêm.

Lối này không gần tí nào, nó thi triển khinh công lướt nhanh lên núi, vì đang nóng lòng nên mấy lần vận khí bất ổn, suýt nữa thương tổn bản thân vì khí tức hỗn loạn. Lúc đến dưới tảng đá, vầng trăng sáng mới từ từ nhô ra khỏi hẻm núi, chiếu lên tảng xám xịt, tạo thành một dải sáng mờ mờ đen.

Nó nín thở, cúi đầu đi vào vùng tối.

Trong vùng tối còn hơn cả bóng đêm, một ngọn cỏ đỏ rực như chu sa vẫn bất động, phảng phất từ thời tuyên cổ đến giờ chưa hề thay đổi gì. Kỳ quái thật, rõ ràng xuân sắp qua hết nhưng ngọn cỏ vẫn đợi ở đây, Đường Mật thầm nghĩ, quả nhiên ngọn cỏ này là của ta.

Nó thò tay, sát na chạm đầu ngón tay vào ngọn cỏ, lòng chợt mềm hẳn, cơ hồ xoay chuyển cả ngàn lần.

oOo

Hành lang Trường Minh các ở Thuật tông uốn lượn, đình viện thưa thớt, tiểu viện Cố Thanh Thành ở không dễ tìm, nhưng với nó thì lại đơn giản. Qua song sửa, nó thấy ánh đèn còn sáng, bóng người đó in lên lớp giấy dán, ánh thành màu xám nhạt, cũng như tâm trạng của y. Cuối cùng phải có người lên tiếng trước, vĩnh viễn không thể là y rồi, chỉ còn nó thôi, Đường Mật nghĩ vậy nên hít sâu một hơi, nói vọng vào song cửa: "Cố tông chủ, con đây, tông chủ biết là con rồi, đúng không?"

Bóng xám khẽ lay động, giọng Cố Thanh Thành vang lên: "Biết, vì sao không vào? Bình thường con vẫn đẩy cửa tự vào mà."

"Trong đó sáng quá, con sợ sẽ mất dũng khí ở nơi sáng sủa."

Trong nhà trầm mặc, Đường Mật toát mồ hôi ướt đẫm nhánh cỏ trong lúc chờ đợi.

Cửa được mở ra, thân ảnh tiêu sái của Cố Thanh Thành như hòn núi ngọc đứng đó.

"Sao thế?" Y hỏi.

Ngọn cỏ đỏ được thận trọng đưa ra.

"Đây là tâm ý của con." Nó chợt oán hận cổ họng non nớt của mình, rõ ràng lấy đủ mười hai phần dũng khí mà nói lên lại vẫn ngượng ngùng như hài tử.

Y mỉm cười đón lấy nhánh cỏ Đồng quản sau cùng của mùa xuân, ung dung như từng đón vô số nhánh cỏ của người hâm mộ.

"Con cũng thích trò này à, đa tạ. Mau về đi, đừng để muộn, điện giám đang quan sát con đấy." Y dặn, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước.

Nhưng Đường Mật đột nhiên cảm giác mình mất hết mọi sức mạnh, ngay cả sức để bật khóc cũng không còn.

Mùa hạ Thục Sơn đến cùng với ngọn cỏ Đồng quản đỏ rực sau cùng bị hái, khí hậu trong núi mát mẻ dễ chịu, chỉ là nếu cây cỏ không tươi tốt hơn thì nó không nhận ra thời tiết đã thay đổi.

Không rõ từ sáng nào, số thiếu niên đứng đợi dưới gốc đào cạnh cửa Mai uyển lại biến thành hai. Một tất nhiên là Sử Thụy, còn lại là Trương Úy mất bóng một thời gian vừa qua.

Lần đầu tiên Trương Úy xuất hiện, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi cho rằng đấy là tư thái hòa giải của gã, nào ngờ gã im lặng mãi, tỏ vẻ không tình nguyện, ngược lại Sử Thụy lăng xăng hòa giải mà vẫn không thể khiến bầu không khí khá hơn.

"Sử Thụy, y không thích thì kéo đến làm gì?" Bạch Chỉ Vi trừng mắt, không hề khách khí.

"Không phải, y tự muốn đến." Sử Thụy lấy khuỷu tay thúc Trương Úy, gã cúi đầu ra vẻ không biết gì, y liền nổi giận: "Trương Úy, ngươi còn không nói gì thì đứng trách huynh đệ này về sau mặc kệ ngươi."

"À, việc đó thì hai ngươi đừng tính nữa nhé." Sau cùng Trương Úy cũng rặn ra một câu, chỉ một câu rồi đi ngay.

Hôm sau gã vẫn đến như trước đây chỉ là không chịu mở kim khẩu.

Đường Mật biết mình nên nhún một chút nhưng mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ đáng ghét của tên nhóc thì lại tức mình, sau rốt không nói gì.

Hôm đó Đường Mật sửa cơ quan ở Thuật tông xong, trời chưa muộn lắm, một mình thư thái đi xuống dãy bậc đá, ngắm nhìn mấy phủ chân trời. Bất giác nó nhớ lại thường ngày vẫn cùng Bạch Chỉ Vi và Trương Úy đi dưới ánh tịch dương, lòng chợt mềm đi: Ngày mai phải gợi ý cho đầu to xuống nước mới được.

Lúc đó, không hiểu con khỉ lông xanh từ đâu chui ra, kêu chí chí với nó, rồi chỉ chỉ vào khu rừng cạnh đường đi, ra hiệu theo nó.

Trời còn sáng, nó liền theo con khỉ vào rừng, không lâu sau, cả hai đến trước rừng Ảo hải.

Lúc đó rừng Ảo hải mới lờ mờ hiện ra trong màn sương buổi tối vùng núi non, tựa như ảo ảnh thoạt có thoạt không. Đường Mật nghĩ đến việc chỉ có một mình, đang do dự có nên vào không thì con khỉ nóng nảy kéo áo nó, ra hiệu mau ngồi xuống.

Đường Mật ẩn mình vào một bụi hoa màu tím xanh, một chốc sau nghe thấy tiếng lá cỏ sột soạt vang lên khe khẽ. Tiếp đó vô số yêu thảo chạy tới chỗ nó ẩn mình, có nhánh lao vù vù, chui vào ngực nó.

Đường Mật biết yêu thảo rất mẫn cảm với sức mạnh... Nhất định vì chúng gặp người có sức mạnh siêu phàm nên mới tứ tán chạy trốn, nó khẩn trương hẳn. Nó trốn hồi lâu, yêu thảo quanh mình bình tĩnh lại, mấy nhánh trốn trong ngực nó cũng thi nhau nhảy ra, chắp tay cảm tạ rồi thong thả rời đi.

Con khỉ cũng đứng dậy, kéo nó đi tiếp vào trong rừng. Khi thoáng thấy cái hồ nhỏ, con khỉ lại ra hiệu cho nó ẩn mình tiếp. Lúc đó nó mới chú ý thấy rằng con khỉ hàng ngày vẫn thích chí chóe nãy giờ chưa nói gì, nó biết là có nhân vật nào đó rất lợi hại ở quanh đây, bất giác thở nhẹ hẳn. Không lâu sau, hồ nước bình tĩnh chợt tách sang hai bên đầy kỳ dị, rồi đột nhiên dựng lên hai bức tường trong suốt cao cả chục trượng, lộ ra một con đường đất nhỏ, hẹp. Đường Mật trừng mắt nhìn, thầm nhủ: "Có phải Mose xuất hiện dưới đó chăng?" (Mose – lãnh tụ tôn giáo người Do Thái)

Người từ đáy hồ đi lên tất nhiên không phải Mose, từ xa nhìn lại, người đó dong dỏng, mặc áo xám, chính là điện giám Mục Hiển ở Ngự Kiếm đường. Đối với Đường Mật, Mục điện giám tách được nước hồ làm đôi như Mose tách đôi Hồng hải cũng phải việc gì kinh ngạc, nhưng lúc nó thấy cái đèn bát giác trong tay lão thì khẽ kêu lên kinh hãi.

Ngọn đèn đó cực kỳ quen thuộc, trông rất đơn giản, như đồ chơi trẻ con. Năm ngoái, suốt cả tháng trời, tối nào nó cũng học Ma La vũ với nữ tử trong đèn.

Trong thoáng chốc, nó gần như tê liệt suy nghĩ, chỉ biết bịt miệng, bình tĩnh quan sát Mục Hiển đứng cạnh hồ, thò một tay ra thi thố pháp thuật gì đó, rồi nước hồ chợt sôi lên, dâng sóng cao mười thước, mặt hồ ngày càng đỏ, dần dần biến thành huyết thủy cuồn cuộn.

Khoảnh khắc nước hồ biến thành máu, cả rừng Ảo hải như thể cũng bị ảnh hưởng, Đường Mật cảm giác cảnh vật cơ hồ hơi sáng lên, cảm giác kỳ dị dâng trong lòng. Cảm giác đó rất khó hình dung, cũng như lúc thấy gian thạch ốc ở hiệp cốc hắc vụ, hình như có vật rất quan trọng ở phía trước, đặc biệt là đối với nó.

Tay áo Mục Hiển lại phất lên không, nước hồ yên lặng lại, vạn vật trở lại như cũ.

Đợi khi Mục Hiển đi thật lâu rồi nó mới dám từ trong bụi cây thò ra, một mình đi trên dãy bậc đá, lắp ghép nhưng mảnh vỡ trong ký ức lại, bất tri bất giác về đến tận nhà. Bạch Chỉ Vi thấy nó đẩy cửa vào, thần sắc như đang suy tư liền hỏi: "Thế nào, Đường cô nương lại nảy ra suy nghĩ xấu xa gì hả?"

"Ta nghĩ có lẽ Mục tông chủ do Mục điện giám sát hại." Nó nói, không hề có ý đùa cợt.

Bạch Chỉ Vi ngẩn ra: "Vì sao ngươi nói thế, Đường Mật, ngươi biết gì đúng không?"

"Ừ, bình thường chẳng phải ta vẫn sai Linh Bích lưu tâm điện giám ư? Hôm nay nó đưa ta đi xem điện giám sử dụng pháp thuật mười phần yêu tà, còn nữa, đĩa đèn dạy chúng ta Ma La vũ cũng trong tay điện giám."

"Không phải chúng ta thấy nó bị hủy rồi sao?"

"Có lẽ không chỉ có một đĩa.'

"Vậy phải bắt đầu lý giải thế nào về việc giết Mục tông chủ từ đâu? Việc này cũng như Cùng Kỳ mà thôi, tối đa chỉ chứng minh được Mục điện giám là người yêu tà."

"Từ bé ông ta đã hận đệ đệ song sinh, cho rằng mình bị coi là hậu duệ của ma huyết vì có thêm một người em giống hệt, sau đó ngày càng mê man với yêu vật và tà thuật, còn Mục tông chủ lại ghét Ma vương đến cực đoan nên sau cùng ông ta bày kế giết Mục tông chủ." Đường Mật khẳng định.

Bạch Chỉ Vi thấy lại vẻ tự tin quen thuộc của Đường Mật, cảm giác cũng có lý: "Bằng cớ đâu? Ta nói ra bằng cớ chứng minh Mục điện giám sát nhân."

"Không có, nếu tra được gì đó về Thi vương, có khi tìm được bằng cớ quan trọng." Đường Mật cảm thán: "Tiếc là Thi vương đã tan biến khỏi cõi đời này rồi."

Nó chợt kéo tay Bạch Chỉ Vi, ánh mắt khẩn thiết: "Không được, ta phải đến xem gian thạch ốc đó, Chỉ Vi. Ta cho rằng bên trong vật gì đó rất quan trọng, không chỉ với Mục điện giám mà cả với ta. Thật đấy, ta không nói ra được lý do nhưng lòng luôn canh cánh cảm giác ấy."

Bạch Chỉ Vi tất nhiên ủng hộ nó vô điều kiện. Đường Mật cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời để Trương Úy xuống nước, liền kéo cô đến chỗ gã mượn dực mã, ai ngờ gã nghe xong lý do, ngẫm nghĩ một lúc liền cự tuyệt: "Không được, ta không cho mượn. Thứ nhất thương thế của dực mã quá nặng, sau đó lại cố đưa chúng ta về, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Thứ hai, căn nhà đó quá nguy hiểm, ta không tán thành ngươi mạo hiểm chỉ theo cảm giác."

"Ngươi, ngươi... đầu ngươi toàn cỏ khô hả?" Đường Mật bực tức giậm chân: "Ta đã chủ động chìa cành cải lãm biểu tượng hòa bình cho ngươi mà ngươi lại như thế, ta không chỉ cần ngươi mới bay được." Đoạn mặc kệ Trương Úy có hiểu không, nó phất tay đi ngay.

Đường Mật giúp Âu Dương Vũ bay thử mấy lần phi dực được cải tiến, nhưng lần đó khi bay đến phía trên khe núi hắc vụ thì nó vẫn lo lắng. Khe núi tối om dưới trời đêm, màn sương đen nhanh vẫn bất động, từ trên không nhìn xuống như vùng nước lặng.

Qua lớp phòng độc, nó hít sâu một hơi, lao xuống làn mê vụ đen xì. Dựa vào Định phong châu, liên tục đổi hướng, linh xảo tránh khỏi cành cây quệt vào mình, phi dực được cải tiến rồi cơ động hẳn, bọc một lớp da Ngao ngưu sống dưới đáy biển sâu vừa dày vừa chắc, tuy mấy lần suýt bị cành cây đâm vào nhưng sau cùng vẫn bình yên đáp xuống nóc thạch ốc.

Nó xếp gọn phi dực vào sau lưng, cẩn thận nhảy xuống, phát hiện cửa quả nhiên không có khóa, khẽ đẩy là mở. Vì không có cửa sổ, bên trong tối om xòe tay không thấy ngón, đầu ngón tay nó cháy lên ảo hỏa, lần mò đi vào. Dưới ánh ảo hỏa liên tục biến ảo, nó thấy một người thân hình uy vũ đứng sững trong bóng tối, liền giật mình lùi lại một bước.

Nó kề tay lên chuôi kiếm, lặng lẽ đợi người đó phản ứng, nhưng người đó không động đậy, không phát ra tiếng động nào. Giữa không gian nhỏ hẹp, chỉ có tiếng thở của Đường Mật vang lên, nó thử bước tới nhưng người ấy vẫn trơ ra, bèn gí ảo hỏa lên.

Dưới ánh lửa nhấp nháy, hóa ra là một bộ áo giáp ô kim đẹp đẽ đứng dưới đất, ảo hỏa năm màu chảy khắp từ đầu đến chân.

Đường Mật ngang thần quan sát lớp giáp rách, cảm giác hơi quen mắt, nhớ kỹ lại thì lòng lạnh hẳn, vội nhìn thật kỹ. Không sai, chính là cái á giáp nó nhìn thấy trong ảo cảnh, mặc trên mình Ma vương Hoa Tuyền; bất giác nó đưa tay ra khẽ chạm vào từng phiến giáp ô kim xếp san sát nhau, cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay truyền lên, đầu óc run rẩy tỉnh ngộ, căn nhà không cửa này chính là mộ Ma vương Hoa Tuyền.

Mục điện giám nuôi Cùng Kỳ ở đây để bảo vệ mộ của Ma vương, nghĩ vậy, bất giác nó nhìn ra vạt rừng bên ngoài cánh cửa, quả nhiên Cùng Kỳ đã phát hiện có người xâm nhập, đang nóng nảy đi lại.

Cũng may có rừng cây che chắn nên nó không cần lo lắng về Cùng Kỳ, tiếp tục chăm chú tìm kiếm trong căn nhà, xem có phát hiện thêm gì không. Căn phòng trống trơn, chỉ có bên tường đặt một tấm gương đồng cao bằng thân người. Tuy nó biết mộ huyệt thường bày gương đồng trừ tà nhưng ở đây có đặt gương thì lại không tầm thường, nên vẫn quan sát thật kỹ từng bộ vị tấm gương, hy vọng lần ra manh mối quan trọng nào đó, có điều với kiến thức về thuật cơ quan như hiện giờ mà nó vẫn không phát hiện được gì.

Có lẽ thật sự không có gì đặc biệt, nó tiếp tục tìm khắp mọi nơi trong căn nhà đá nhỏ, nhưng sau rốt công cốc.

Nó bất tri bất giác tìm khắp gian nhà, quay lại cửa mới chú ý ở đó có một ngọn đèn gắn tường nhỏ xíu bằng đồng. Nó thò tay vào, không có dầu trong phao, hiểu ngay ngọn đèn không phải để đốt, liền xoay ngang xoay dọc, "cạch cạch" hai tiếng, cơ quan nào đó bị chạm vào.

Cùng với tiếng cơ quan khởi động, khu rừng chặn trước thạch ốc tách ra. Đường Mật kêu khổ không ngớt, lần đầu tiên tự hận đầu óc mình 'nhanh nhạy' quá, đương nhiên cửa ở đây không cần khóa vì bên ngoài chẳng phải có một lớp 'cửa' kiên cớ bằng cây đó sao. Nó định khép lại nhưng đã muộn, Cùng Kỳ ở bên ngoài nhảy vọt vào. Nó không tránh được, lùi mấy bước vào trong nhà, bạt Vị Sương ra chuẩn bị nghênh chiến. Không ngờ hình thể Cùng Kỳ quá lớn, không lọt qua được khung cửa đá nhỏ xíu, cố lách đầu khiến nó không tiến không thoái được. Đường Mật nhận ra cơ hội, liên vung kiếm xuất chiêu.

Nhát kiếm này ngưng tụ toàn bộ công lực của nó, xuất thủ trầm ổn lại nhanh nhẹn, lặng lẽ xuyên qua bóng tối, đâm vào mi tâm Cùng Kỳ. Nhưng mọi sinh linh đều có siêu năng lực giữ mạng vào lúc sinh tử quan đầu, rút được đầu ra ngay sát na Vị Sương đâm tới, loạng choạng ngã xuống đất, giữ được tính mạng một cách kỳ tích.

Tình thế hiện tại: Đường Mật ngồi trong nhà ngẩn ra nhìn Cùng Kỳ còn yêu thú bò bên ngoài cũng ngẩn ra nhìn nó.

Trước khi tình huống vô liêu này xuất hiện, Đường Mật từng mười hai lần thử vung kiếm xông ra nhưng đều bị Cùng Kỳ bức lùi lại. Cùng Kỳ cũng có tới hai mươi tám lần thử gầm hét uy hiếp, dùng đuôi quất, cào vào cửa theo nhiều cách để bức Đường Mật ra nhưng không thành công. Đường Mật lại tìm kỹ khắp gian nhà mà không tìm thấy thứ gì hoặc cơ quan nào, đành bất lực ngồi xuống tảng đá lạnh lẽo, đối diện với Cùng Kỳ đang tử thủ ở phía ngoài. Nó biết với khinh công và kiếm pháp hiện giờ, mỗi lần lao ra cửa đều chỉ thiếu chút nữa là có thể thoát thân nhảy lên nóc, nhưng dù cố thế nào thì cũng không lấy đâu ra mấy giấy thời gian đó, đều bị Cùng Kỳ bức lùi.

Nếu lưng không đeo phi dực, thân thể càng linh hoạt, tốc độ sẽ cao hơn. Nó nghĩ vậy, nhưng cũng hiểu không có phi dực thì càng hết hy vọng rời khỏi đây, có điều không tìm ra cách tăng tốc hoặc cầm chân Cùng Kỳ trong giây lát.

Thời gian cứ trôi đi, Đường Mật biết càng lâu thì Cùng Kỳ càng có lợi thế. Không tính tới việc vì lâu quá, nó sẽ mất sức chiến đấu bởi đói khát, chỉ nghĩ đến cảnh lúc nào đó Mục điện giám từ trên trời đáp xuống là nó đã không lạnh mà run.

Cùng Kỳ trông coi phía ngoài đại khái cũng tính đến nước đó, không còn xáo động mà bình tĩnh nằm dưới đất như con mèo lão luyện rình chuột, nhắm hờ mắt, lặng lẽ đợi con mồi.

Đường Mật chợt thấy giận người thiết kế ra chốn này, vì sao lại dọn sạch mọi thứ, ngay cả một viên đá để ném cũng không có. Chợt một ý niệm lóe lên trong đầu, nhưng rồi bị nó phủ quyết ngay, quá mạo hiểm, vạn nhất không thành công thì phải làm sao? Nó ngẩng nhìn Cùng Kỳ ở ngoài cửa, yêu thú đang lén mở một mắt nhìn nó, ra dáng đợi xem nó chết thế nào, lòng nó liền cứng rắn hẳn: Chỉ còn cách đó thì liều thử xem sao.

Nó hé lớp phòng độc hít sâu một hơi không khí rồi nhanh chóng gỡ ra, nắm chỗ than vụn trong tay, lần thứ mười ba vung kiếm xông ra khỏi thạch ốc.

Cùng Kỳ ngoài cửa bật lên, đầu tiên lùi lại để tránh nhát kiếm của Đường Mật rồi lao tới. Đường Mật nắm bắt thời cơ, vung tay ném lớp than vụn vào mắt Cùng Kỳ, dải vụn đen vương hết lên mặt yêu thú. Mắt Cùng Kỳ dính than, lăn nhào xuống đất, Đường Mật thừa cơ nhảy lên nóc nhà, nhanh nhẹn xòe phi dực ngự phong bay đi.

Không còn lớp phòng độc, mùi thối lộng óc chui vào mũi nó... Càng bay cao, càng đển gần khu vực khí đen dày đặc, mùi này càng nồng. Dần dần, cảnh vật trước mắt nó mơ hồ dần, thân thể không bị ý thức khống chế nữa, mất lần vì tinh thần hoảng hốt, cơ hồ nó đâp vào ngọn cây nhọn hoắt rồi.

Nó biết đấy là dấu hiệu trúng độc, tất phải thoát khỏi vòng vây của độc vụ trước khi mất đi ý thức, liền mím môi, cố giữ tỉnh táo lách khỏi mớ ngọn cây nhọn sắc, hướng lên vầng trăng non ngày càng hiện lên rõ ràng bên ngoài lớp sương. Ý thức của nó ngày càng mờ nhạt, tựa hồ đã đến giới hạn, sát na nó cảm giác hoàn toàn mất khả năng khống chế thì trước mắt chợt sáng bừng, thấy ngay vầng trăng cong cong ở chân trời chưa bao giờ sáng đến thế.

Vầng trăng non không bị sương mù che phủ, sáng trong đến mỹ lệ, ký ức cuối cùng nó còn nhớ được là thế.

Lúc nó mở mắt ra, hơi ấm đang vây lấy toàn thân, hé mắt nhìn thì thất trước mặt là một đống lửa rừng rực, cạnh đó là một bóng người quen thuộc đang nhìn. Nửa thân mình thiếu niên đó chìm vào bóng tối, tựa hồ hòa lẫn cùng màn đêm, nửa còn lại hòa vào ánh lửa, đôi mắt màu hổ phách lấp lóe theo từng tia lửa.

"Trong sơn cốc đó có gì quan trọng mà cô nương không cần cả mạng hả?" Y hỏi.

"Không biết, chỉ cảm thấy rất quan trọng với ta nhưng thấy rồi lại không biết quan trọng ở chỗ nào." Nó đáp, định nhổm lên nhưng xương cốt trong người cơ hồ rời hết ra, khẽ động là đau đớn khôn tả.

Y vội đi tới đỡ nó nằm xuống: "Đừng động, toàn thân cô nương đều bị thương."

"Nằm thế này khó chịu lắm."

Y cười, quay lưng về phía ánh lửa nên nó không thấy được ý vị của nụ cười.

"Vẫn tưởng cô nương kiên cường lắm, hóa ra việc thế này cũng không chịu được." Y ngồi xuống cạnh nó, khẽ đỡ nó dậy, để nó gối lên đùi.

"Thế này sẽ dễ chịu hơn." Y nói: "Cũng may cô nương mắc trên cây, tuy bị cành lá cào thương toàn thân nhưng không nặng, ít nhất cũng không tan xương."

"A, thảm rồi, cào vào mặt ta hả? Rách hết mặt mũi rồi." Nó nóng lòng hỏi.

Y cười nhẹ: "Đúng thế, mặt cô nương ngang dọc bảy tám vệt, coi như không lấy ai được nữa."

"Trời ơi, làm thế nào bây giờ, chết đi còn hơn." Nó đưa tay che mặt, thật lòng cuống lên.

"Không sao, Thục Sơn có nhiều thuốc chữa ngoại thương tốt. Không được thật sao? Còn tại hạ mà, sao lại không lấy được ai?" Y nói, khẩu khí thành thực lại chứa đôi phần nói đùa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-87)