← Ch.0107 | Ch.0109 → |
Theo một trung niên tu sĩ của Quỷ Sát Phủ hung ác nghiêm mặt báo ra cái giá mười vạn linh thạch đồng thời hô một câu "ai dám đoạt với ta thì lão tử sẽ diệt cả nhà hắn" thì Đông Phương Phức lại xuất thủ.
- Mười hai vạn.
Một hơi trực tiếp nâng lên hai vạn, nhưng nàng cũng không thèm nhìn đến tên kêu gào ban nãy.
- Đông Phương, xin lỗi rồi, viên Trúc Cơ Đan này, Uyển Ngôn có chỗ cần dùng.
Đinh Uyển Ngôn áy náy nói một câu, bàn tay trắng nõn nhấc lên, lạnh nhạt nói:
- Mười lăm vạn.
Giá này vừa báo ra, những người báo giá lúc trước đều im lặng.
- Nếu Uyển Ngôn muốn, ta cũng không tranh giành với tiểu muội nữa.
Đông Phương Phức nhàn nhạt liếc qua Lôi Động, liền buông tay xuống.
Trung niên tu sĩ Quỷ Sát Phủ oán hận nhìn thoáng qua Đông Phương Phức và Đinh Uyển Ngôn, sắc mặt tái nhợt cả buổi rồi dần dần bình tĩnh lại. Tu vi của hắn trải qua ba mươi năm tu luyện dài dằng dặc cũng đã tấn thăng đến Luyện Khí kỳ tầng mười hai.
Nhưng mà hắn căn bản không có dũng khí, dốc sức liều mạng theo Đinh Uyển Ngôn mà báo giá mười lăm vạn, hắn dĩ nhiên biết rõ rốt cuộc mình không có duyên với Trúc Cơ kỳ rồi. Mặt không biến sắc, bước lảo đảo đi ra tràng đấu giá hội.
Thế giới tu tiên chính là tàn khốc như vậy. Vì tài nguyên có hạn, căn bản không thể nào mà công bằng được. Bởi vậy, thời điểm tranh đoạt các loại tài nguyên cũng chỉ có thể dùng tất cả thủ đoạn. Hơn nữa, cái thế giới này là người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo.
Chẳng hạn như Đinh Uyển Ngôn, dựa vào ưu thế bản thân chiếm cứ đại lượng tài nguyên, nhờ tài nguyên tích góp từng tí một tạo ra lực lượng, thế lực, rồi lại có thể tranh đoạt thêm càng nhiều tài nguyên. Cứ như thế tuần hoàn không thôi mới có thể đi xa hơn trên con đường tiên đạo.
Về phần trung niên tu sĩ Quỷ Sát phủ kia rõ ràng là đã thất bại. Bởi vì hắn bỏ ra thời gian ba mươi năm tích góp từng tí một, lại không bằng mười năm của Đinh Uyển Ngôn.
- Cái này phải đa tạ Đông Phương tỷ rồi.
Đinh Uyển Ngôn chân tâm thực ý cảm tạ, nhìn về đám người đứng ngoài xem, có thể cùng nàng tranh giành chỉ có rải rác vài người, nhưng Đông Phương tuyệt đối là một trong số đó.
Nàng có thể chủ động muốn cho, cũng có thể khiến Đinh Uyển Ngôn mất rất nhiều tiền.
Trông thấy lúc trước Đinh Uyển Ngôn bỏ quyền, về sau cho dù có người có lòng muốn gây khó dễ cho Đinh Uyển Ngôn cũng không dám hô loạn giá.
Dù sao đối với một khỏa Trúc Cơ Đan mà nói, giá mười lăm vạn đã hơi cao rồi. Hơn nữa tại đây có thể xuất ra mười lăm vạn trở lên e rằng rất hiếm. Mặc dù đối với tuyệt đại đa số đệ tử thân truyền của lão tổ mà nói, đây cũng là một con số rất lớn rồi.
Cốc lão hô ba lượt, sau khi không có người ra giá cao hơn, liền gõ búa xác định, Đinh Uyển Ngôn cuối cùng đã lấy được viên Trúc Cơ Đan này.
Trúc Cơ Đan đã bán, cũng đại diện cho tràng đấu giá hội này chấm dứt. Vì đồ vật tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể sử dụng ngoại trừ Trúc Cơ Đan là có giá trị thì chỉ có cực phẩm pháp khí thôi. Nhưng cực phẩm pháp khí tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tại loại đấu giá hội cấp bậc này. Quả nhiên Cốc lão liền tuyên bố đấu giá chấm dứt.
Đinh Uyển Ngôn và Đông Phương Phức nói lời tạm biệt, hẹn nhau lần sau gặp. Vì đã đạt được mục đích liền dẫn Lôi Động và Tả Siêu bay về biệt viện của Vạn Quỷ Quật, nơi ở của các đệ tử.
Sắc trời đã dần dần tối, sư tỷ đệ ba người lần lượt trở về sương phòng tu luyện.
Lần đầu tham gia đấu giá hội, Lôi Động có cảm xúc rất sâu. Việc tu luyện, tư chất tuy rằng cực kỳ trọng yếu nhưng không có linh thạch thì cũng bất lực. Sợ nhất là vừa không có tư chất, lại vừa không có linh thạch. Như vậy tuyệt đối là bi kịch a, giống như trung niên tu sĩ hôm nay, nếu thật sự có thể tranh giành cùng Đinh Uyển Ngôn, đoạt được viên Trúc Cơ Đan kia mà nói, có lẽ sẽ có ba thành có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ. Nhưng hiện giờ, hắn cả đời này, tỷ lệ lưu lại ở Luyện Khí kỳ là rất lớn. Trúc Cơ Đan cũng không dễ có được như vậy. Tông phái càng không thể nào cấp Trúc Cơ Đan miễn phí cho loại người tư chất như hắn.
Trên thực tế, ngay cả Đinh Uyển Ngôn và Đông Phương Phức với tư chất như vậy cũng sẽ không được cấp Trúc Cơ Đan. Nếu không nỗ lực giành lấy, thì làm sao quý trọng được?
Lôi Động một bên điều hòa khí cơ trong cơ thể, một bên suy tư một chút chuyện đã xảy ra hôm nay. Đầu tiên là trong phường thị, không quen biết mà yêu nữ Âm Dương Hợp Hoan Tông lại thi triển mị hoặc thuật với mình, Lôi Động thoáng có chút sinh nghi với nàng. Nếu không phải mình bây giờ, mặc dù tiến độ tu vi không đủ, nhưng cũng chưa bao giờ buông lỏng tu luyện Đoán Thần Quyết, khiến cho cường độ thần niệm vượt cấp thì đã thần không biết quỷ không hay dính phải mị thuật rồi.
Thứ hai, mặc dù Đông Phương Phức chủ động kết giao với sư tỷ là chuyện tốt. Giống như khi không lại trèo lên được đại thụ Thiên Ma Cung, sau này nếu có ẩu đả gì có thể tìm chút cường viện.
Nhưng đối với Đông Phương Phức thì mình căn bản không biết, cũng chưa từng nghe nói qua về tính cách của nàng, tư liệu về nàng lại càng ít. Việc này, hoặc là nàng đích thật muốn cùng sư tỷ kết giao, hoặc là có mưu đồ gì đó.
Dù sao, lần này cũng chỉ có sư tỷ mới chân chính là đối thủ của nàng. Bất quá trước tình huống chưa rõ ràng, Lôi Động cũng không nên nói gì. Dù sao nếu đối phương thật sự thành tâm thành ý kết giao, vẫn sẽ khiến chuyện trở nên gay go. Hai khả năng, 50:50 a.
Sau khi nghĩ thông suốt chút vài chuyện, Lôi Động bắt đầu dốc lòng tu luyện. Mặc dù nói một đêm, hai đêm cũng không hiệu quả lớn, nhưng nước chảy đá mòn, cho dù tu vi của mình tăng lên một chút cũng tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời chuyển ám, dường như nháy mắt đã đến nữa đêm.
Lôi Động bỗng nhiên nghe thấy trên cửa sổ hai tiếng cực kỳ nhỏ, bất thình lình mở mắt ra, toàn bộ thần niệm bạo trướng ra phía ngoài. Cơ hồ cùng lúc đó, tay trái giữ hai hạt Âm Sát lôi, mà tay phải phủ kín một tầng lục quang yếu ớt, rõ ràng là thi triển U Minh quỷ trảo. :
Tuy rằng hắn đang ngồi Luyện Khí, nhưng có tâm lý thận trọng từ lâu, tuyệt đối không thể đóng kín giác quan thứ sáu được. Nhất là ở đây lại không phải nhà mình.
Ba ~ sưu ~~
Một tiếng vang rất nhỏ truyền đến phá vỡ cửa sổ, ngay sau đó, một đầu con thoi thanh sắc không nhanh không chậm phóng tới hướng Lôi Động, nhưng lại không hề có sát cơ, cũng không có khí thế.
Nhưng Lôi Động như trước không dám tùy tiện tiếp nhận, thần thức cường đại căn bản cũng không dò xét xem phía ngoài có người không. Đành phải hướng tay phải về phía trước thăm dò, một quỷ trảo dày đặc khủng bố giãy giụa khỏi bàn tay, thăm dò về phía trước.
Đối với pháp thuật U Minh quỷ trảo, Lôi Động quả nhiên thập phần ưa thích, tác dụng thì khỏi phải bàn, trong chiến đấu có thể sinh ra năng lực khống chế không nhỏ. Vì thế mà đối với pháp thuật này hắn nghiên cứu rất kỹ, mỗi ngày đều tốn hao thời gian tu luyện nhất định.
← Ch. 0107 | Ch. 0109 → |