← Ch.0217 | Ch.0219 → |
Lôi Động lúc này như tiến vào đến cảnh giới vong ngã Không Linh tần suất hô hấp phảng phất cùng Thiên Địa duy trì nhất trí. Chính mình cũng là thiên địa, mà thiên địa cũng là mình.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lôi Động chậm rãi mở to mắt, trước mắt vẫn là động đá vôi ảm hồng nóng bỏng, nhưng mà chi tiết, tỉ mĩ sự việc phảng phất so với trước càng thêm rõ ràng. Thượng phẩm linh thạch trong tay đã hao hết sạch toàn bộ linh lực bên ngoài không còn chút tinh phấn nào.
- Chúc mừng Lôi sư huynh, chúc mừng Lôi sư huynh. Truyện Tiên Hiệp -
Thanh âm mềm mại vũ mị của Thích Phỉ Phỉ đến, thanh sắc bên trong tràn đầy vui vẻ.
Lôi Động chậm rãi đứng dậy, cốt cách như sụp đổ kêu giòn vang từng hồi. Thân thể hiện lên một cảm giác. Sảng khoái nhẹ nhàng nói không nên lời. Bất luận là lực lượng hay là thần niệm đều đã có tiến bộ nhảy vọt. Trong lòng cũng khó nhịn vui sướng khẽ nở nụ cười:
- Không phải là tấn chức Trúc cơ kỳ tầng ba sao? Cũng không phải Kim Đan đại đạo, có gì chúc mừng chứ?
Bất quá trong lòng thì thầm nghĩ, lần này tới đây, cho dù không chiếm được Tẩy Tâm Quả nhưng có thể có cơ hội đột phá đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, đã là đáng giá trở về rồi.
Thấy Thích Phỉ Phỉ cầm trong tay Hồng Lăng tàn phá, một bộ dáng mệt mỏi cách đó mấy trượng đang hộ pháp cho mình. Lôi Động ngược lại thoáng đối với nàng hảo cảm gia tăng lên không ít. Tuy nói nàng vì chính mình hộ pháp, cũng là vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, nhưng ít ra, cô gái này nàng không não tàn, rất thức thời.
- Mấy ngày rồi?
Lôi Động biết rõ, đột phá tầng bình chướng này thường không chỉ mất ít thời gian.
- Cũng may, chỉ có hai ngày.
Phỉ Phỉ che miệng cười không ngừng:
- Lôi sư huynh nói mạnh miệng, rất đơn giản đột phá bình cảnh, trước ngươi cần gì phải một mực dừng lại ở Trúc Cơ kỳ tầng hai đỉnh phong đây?
Hai ngày rồi...
Lôi Động lắc đầu thở dài nói một câu:
- Xem ra hai người kia đã đánh xong Hắc Huy Tháp, không tới phiên ta. Mau chóng tìm được tháp, đi chỗ khác. Lôi Động chỉ cảm thấy lực lượng chưa bao giờ cường đại mà dồi dào giống hiện tại, có một loại xúc động muốn phát tiết.
- Hoàn toàn trái lại, hai người bọn họ vẫn tụ tại đó, chưa có tới rời đi.
Phỉ Phỉ tâm tình hơi tốt, cười duyên nói:
- Đoán chừng gặp được cái nan đề gì rồi.
- Ra, đi xem.
Lúc này Lôi Động đột phá đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba cảm thấy tin tưởng lại so trước kia mạnh lớn hơn rất nhiều.
Vừa mới chuẩn bị thu hồi Quỷ Vệ đi ra ngoài thì Lôi Động ngồi xuống một cái lỗ nhỏ ở phụ cận, bỗng nhiên có chút run rẩy. Ở trong chỗ sâu của Hang động đá vôi truyền đến một tiếng giống như tiếng gầm gừ của hổ, khí thế phi phàm. Lôi Động sắc mặt hơi đổi, nhớ tới hỏa diễm Cự Nhân hung tàn trước đó. Thích Phỉ Phỉ thì vội vàng gọi hắn lại:
- Lôi sư huynh, tiếng gầm gừ của nó tựa hồ có chút không đúng.
Lôi Động ngưng thần một chút, nghĩ lại âm thanh gào thét vừa rồi, quả nhiên có chút không đúng. Tựa hồ có mãnh thú bị thương bộc phát ra gào thét phẫn nộ mà bi thương.
Oanh.. Lại chấn động.
Ở trong chỗ sâu của hang động đá vôi lại truyền đến một tiếng gào thét. Một tiếng này, Lôi Động cũng nghe được càng thêm rõ ràng. Cơ hồ có thể phán đoán, đầu hung thú dưới kia tựa hồ đang giao chiến với cái gì đó, mà còn bị thương rất nặng.
- Để thần niệm ta Phụ Thể Quỷ Vệ vào xem.
Lôi Động nói chuyện, đem thần niệm cùng bổn mạng quỷ bộc một trong U Linh Quỷ Vệ hòa thành một thể. Lúc này thực lực U Linh Quỷ Vệ Đã đạt tới Tam cấp đỉnh phong, có thể nói không kém. Mà hắn lại dùng tiềm hành cùng tốc độ làm chủ, gặp được nguy hiểm chạy trốn cũng dễ dàng không ít.
Lôi Động tĩnh khí ngưng thần, đem hầu hết thần niệm đều bám vào trên người Quỷ Vệ, thân hình nó phiêu hốt như một đạo ảnh tử nhàn nhạt, nhắm hang động đá vôi ở trong chỗ sâu quanh co quanh co khúc khuỷu đi, một hồi âm vụ thổi qua. U Linh Quỷ Vệ dĩ nhiên biến mất trong không khí, người bình thường căn bản nhìn không ra nó ở nơi nào. Chỉ có tu vi cao siêu, thần niệm rất mạnh mới có thể lờ mờ cảm giác được trong không khí có sự đao dộng.
U Linh Quỷ Vệ tiềm hành bên trong, động tác cũng không nhanh. Nhưng dù vậy, không đến thời gian một nén nhang tiềm hành đi xuống mấy trăm trượng, khoảng cách như thế thần niệm Lôi Động dĩ nhiên không cách nào đuổi kịp. Chỉ đành gọi Thích Phỉ Phỉ, hai người cũng chú ý cẩn thận tiếp cận Quỷ Vệ.
Lúc này U Linh Quỷ Vệ, như một đoàn sương mù trong suốt dần dần đã tới chỗ sâu nhất hang động đá vôi, đây là một huyệt động tự nhiên rộng lớn. Chung quanh huyệt động này có nham bích một mảnh đỏ sậm, chính giữa có một miệng dung trì không ngừng quay cuồng. Nham thạch nóng chảy bên trong đạt tới độ nóng cực cao, từ đỏ phát ra quang mang màu trắng.
Kỳ lạ nhất là ở miệng dung hồ có một cây hoa sen màu hồng nhuận phơn phớt phía trên là cánh hoa phấn nộn, như một đóa hoa hỏa diễm. Hoa này đã sắp héo tàn, bên trên là một đài sen cũng mang màu sắc hồng nhuận, từng hạt sen phảng phất phồng lên muốn thoát ra.
Lôi Động đoán trước kém bao nhiêu, hai đầu dị thú đang tại huyệt động liều chết đánh nhau. Trong đó một đầu giống như Sư giống như hổ, toàn thân đỏ sậm có cái đuôi thật dài. Hình thể chỉ vẹn vẹn có hơn một trượng nhưng nhanh nhẹn, hung mãnh dị thường. Làm cho người ngạc nhiên chính là quanh thân nó thiêu đốt lên một tầng hỏa diễm như có như không hơi mỏng.
Đầu Luyện Ngục sư tử hổ báo tuy rằng hung mãnh, thực lực không kém. Nhưng đối thủ của nó đồng dạng không thể khinh thường.
Đó là một Cự Mãng đồng dạng quanh thân quấn quanh lấy hỏa diễm, thân dài chừng bảy tám trượng, không giống với mãng xà tầm thường chứng kiến tại thâm sơn đại trạch, toàn thân đỏ choét, cái trán còn có một sừng nhìn dị thường thô bạo.
Giờ phút này nó đang giằng co với Luyện Ngục sư tử hổ báo, trong miệng phát ra minh thanh tê tê tê. Hai còn vật này tuy rằng liều mạng, nhưng luôn đề phòng đối phương.
Đối với Quỷ Vệ tiềm hành vào, tựa hồ không có nửa điểm phát giác.
Lôi Động thông qua cảm giác Quỷ Vệ thô sơ giản lược đã biết hai con thú này, lại chú ý gốc hoa sen trong dung nham sôi sùng sục kia.
Lôi Động tuy rằng không cách nào chính thức "trông thấy" Hỏa liên ở bên trong ao, chỉ có thể mơ hồ thông qua thị giác quỷ dị của Quỷ Vệ mà nhìn. Thực sự đoán được vật kia bất phàm, có lẽ thật sự là nguyên nhân căn bản hai cái dị thú tranh đấu. Mà thực lực hai đầu dị thú cũng bất phàm, ước chừng đều có Trúc Cơ kỳ tầng sáu.
Cùng Thích Phỉ Phỉ một dường đi tới, im lặng tiềm phục tại cự ly hơn mười trượng ở huyệt động này, sau đó kiên nhẫn chờ hai đầu dị thú lưỡng bại câu thương, đầu tiên đi nhặt tiện nghi.
Ở bên trong ao dung nham, đóa Hỏa Liên Hoa kiều diễm đang tại chậm rãi héo đi, mà đài sen thì càng phát ra thành thục, tản mát ra từng đợt mùi thơm kỳ dị. Phảng phất đúng là loại tư vị này càng khiến cho đầu dị thú rốt cuộc kềm nén không được, bắt đầu dốc sức liều mạng.
← Ch. 0217 | Ch. 0219 → |