← Ch.040 | Ch.042 → |
Một tiếng nổ mạnh, Hải Bạo Ngạc ngửa đầu ngược lại phía sau, tứ chi run rẩy, mồm bốc lên khói đen. Hôn mê tại chỗ!
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Chỉ có Sở Vân vẫn vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng kêu gọi. Thiên Hồ trở lại bên cạnh chân hắn, khẽ kêu lên tựa như đang kể công, đôi mắt đen láy như bảo thạch có một tia đắc ý.
- Làm tốt lắm.
Sở Vân cũng không keo kiệt khích lệ, sờ sờ đầu Thiên Hồ, khiến cho nó vui mừng híp cả hai mắt lại. Chiếc đuôi to màu tuyết trắng, khoan thai đong đưa ở phía sau lưng.
- Sao có thể như vậy được? Hải Bạo Ngạc, đứng lên cho lão tử!
Mặt mũi Thư Đại tràn đầy thần sắc khó tin, điên cuồng hét lên với Hải Bạo Ngạc đã ngã xuống. Hải Bạo Ngạc không có chút phản ứng nào, trong miệng vẫn bốc lên rất nhiều khói đen.
Đến lúc này đám đông xung quanh mới kịp phản ứng, lập tức vỡ òa.
- Ta, ta nhìn thấy cái gì thế này? Đầu Hỏa Hồ kia chỉ cần một kích đã đánh gục Hải Bạo Ngạc?
Có người phát ra một tiếng rống tràn đầy không thể tin tưởng được.
- Hải Bạo Ngạc quá sơ suất rồi, không ngờ lại dám ngưng tụ Thủy Đạn ngay trước mặt đối thủ. Kết quả, uy lực của Thủy Đạn cùng Tiểu Đan Hỏa bị dẫn nổ toàn bộ bên trong cơ thể nó.
Có người tỉnh táo phân tích. Rất nhiều người cũng gật đầu đồng ý. Cũng có người nghi hoặc.
- Kỳ quái, vì sao Hỏa Hồ kia vẫn long sinh hoạt hổ như cũ? Tựa như không tồn tại áp chế giai vị.
Trong lúc nhất thời, xung quanh vang lên tiếng nghị luận xôn xao, đối với kết quả ngoài dự đoán này, quả thực rất chú ý đến. Sắc mặt Thư phu nhân trắng bệch, giống như không có chút sinh khí nào. Thân thể nàng cứng đờ, phối hợp với chiếc ghế dựa bằng bạch đàn, quả thực không khác gì một tượng gỗ. Ánh mắt của nàng ngốc trệ, nàng không rõ, thực sự không rõ chuyện gì đang xảy ra! Vốn đang tốt đẹp, tình thế lại đột nhiên đại biến.
Khiến cho nàng không biết phải làm sao. Một giây trước đó, nàng đã chứng kiến Thủy Đạn đánh trúng thân mình nhỏ bé của Thiên Hồ. Nhưng một giây sau, thân hình to lớn của Hải Bạo Ngạc lại đổ ập xuống. Hơn nữa hoàn toàn ngã xuống không gượng dậy nổi.
- Vì cái gì? Tại sao lại như vậy?
Thư phu nhân gào thét trong lòng, tại sao lại phát sinh chuyện như vậy? Cùng với dự tính khác xa nhau một trời một vực!
Nàng không tiếp thụ nổi sự thực này. Nhưng sự thực cuối cùng vẫn là sự thực. Cho dù nó mang màu sắc ly kỳ nhưng chính xác nó đã phát sinh, đó là sự chứng minh tốt nhất trên thế gian này.
- Trận chiến đầu tiên, Hỏa Hồ của Sở Vân thắng! Kế tiếp, trận thứ hai Sở Vân đấu Thư Nhị.
Cùng lúc này, ngự yêu sư địa đàn rốt cục cũng kịp phản ứng, hô lớn một câu. Ngay cả hắn cũng không thể tin nổi chuyện này.
Đầu Hỏa Hồ biến dị kia lại thắng?
Tại sao lại có thể như vậy?
Vị ngự yêu sư địa đàn kinh nghiêm phong phú này cũng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng hiện tại không phải là lúc để truy cứu, khảo hạch vẫn phải tiếp tục tiến hành. Thư Nhị đi xuống tràng đấu.
Toàn thân Thư phu nhân lập tức run lên, giống như là người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, nàng đứng dậy thét lớn, hoàn toàn mất đi phong thái.
- Thư Nhị, con ngoan của ta! Mau đánh bại Sở Vân cho ta!
- Đó là đương nhiên!
Thư Nhị vênh váo tự đắc, ánh mắt khinh thường chuyển sang nhìn Sở Vân, thái độ ngạo mạn hơn rất nhiều so với Thư Đại.
- Bị ngươi mơ hồ may mắn đánh vào đúng thời điểm sơ hở, lại có thể đánh rơi Thư Đại! Hừ, vận khí tốt của ngươi tới đây là hết rồi! Ngươi tính là vật gì? Thư Nhị ta ngày hôm nay sẽ đánh bại ngươi trước mặt mẫu thân ta! Lục Nha Xà, ra đi!
Sở Vân sờ sờ mũi, trong mắt thoáng hiện lên một tia trêu tức:
- Tại sao ta cảm giác lời này có chút quen tai? Hình như Thư Đại cũng đã từng nói qua!
Thư Nhị cười âm hiểm.
- Nói ngươi béo ngươi còn thở dốc? Một con Ấu Yêu nho nhỏ cũng dám đấu với Lục Nha Xà tu vi mười sáu năm của bổn thiếu gia? Muốn chết! Lục Nha Xà, phun nọc độc!
Lục Nha Xà đã phát triển dài gần sáu xích, bàn thành xà trận. Nghe được mệnh lệnh của Thư Nhị, lập tức hé miệng phun ra một tia nọc độc màu xanh biếc. -
- Né tránh, sử dụng Tung Dược Thuật!
Sở Vân phát ra mệnh mệnh ứng phó.
Tốc độ phun ra của nọc độc rất nhanh, cơ hồ tương đương với Tiểu Đan Hỏa. Nhưng tốc độ bay của nó lại chậm hơn rất nhiều so với Tiểu Đan Hỏa, ngay cả Thủy Đạn cũng không bằng. Thiên Hồ của Sở Vân đã có thể né tránh Thủy Đạn Liên Châu của Võ Đạo Giải tu vi năm mươi sáu năm, huống chi chỉ là né tránh nọc độc?
Thiên Hồ như phi thiên bạch tuyết, phiêu động bên ngoài võ đài, nhẹ nhàng tránh thoát từng đợt công kích nọc độc. Vũ Đại Đầu mỉm cười, kinh hỷ phát hiện ra Tung Dược Thuật của Thiên Hồ trong ba ngày ngắn ngủi đã tu luyện đạt đến cảnh giới rất cao. Việc né tránh những độc dịch này, hoàn toàn không thành vấn đề. Sắc mặt của Thư phu nhân vô cùng xấu, hai hàng lông mày nhíu chặt lộ ra vẻ khẩn trương, bất tri bất giác nàng đã nhổm dậy, hơn nữa còn đi sát đến giáp ranh võ đài.
- Thắng lợi, nhất định phải thắng lợi! Lần khảo hạch thứ nhất đã để cho Sở Vân đứng đầu, nếu lần khảo hạch thứ hai tiếp tục tiếp tục để cho hắn giữ danh hiệu đệ nhất nữa.
Như vậy căn bản không cần phải tiến hành lần khảo hạch thứ ba!
Nàng âm thầm xiết chặt nắm tay, chờ đợi rồi chờ đợi, trông mong lại trông mong, nhẫn nhịn mấy chục năm rốt cục cơ hội xuất đầu cũng tới.
- Nếu như trận chiến này thắng lợi. Có thể kéo dài tới trận thứ ba rồi!
Thư phu nhân âm thầm động viên mình. Mà Thư Nhị đã trở thành hi vọng cuối cùng của nàng.
Thư Nhị cười lạnh không thôi.
- Tên nhát gan, chỉ dám né tránh như vậy thôi sao?
- Có gan thì xông lên, xem ta có độc chết ngươi không?
Hắn không che dấu chút địch ý nào của mình, xem ra hắn tưởng rằng bản thân đã hoàn toàn chế trụ được Sở Vân. Lục Nha Xà của hắn khiến cho Thiên Hồ phải né tránh túi bụi, căn bản là không có lực hoàn thủ.
- Ngươi quá non rồi, lại dám đấu cùng ta? Thi đấu Yêu thú, không chỉ phụ thuộc vào mỗi bản thân yêu thú, còn phải xem tài lực nữa! Ngươi có Thăng Nguyên Đan không? Tặng ngươi một viên Cố Bản Đan ngươi đã vui mừng đến phát khóc rồi. Bốn thiếu gia ta dùng mười viên Thăng Nguyên Đan, mỗi viên Thăng Nguyên Đan so với Cố Bản Đan của ngươi còn đáng giá hơn gấp bội.
- Nhìn đi.
Hắn vỗ vỗ tiên nang, đắc ý nói.
- Ngươi có tiên nang sao? Ngay cả một cái tiên nang chuyển tải yêu thú ngươi cũng không có! Tên kiết xác, ngươi lấy cái gì đấu cùng ta?
- Đừng cố chống cự, nhanh đầu hàng đi. Bổn thiếu gia cũng không muốn lãng phí thời gian ở nơi này cùng ngươi.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |