← Ch.057 | Ch.059 → |
Chiếc đầu sói đen kịt, đôi mắt đỏ quạch, lúc tụ lúc tán xung quanh thân thể Tàn Lang, công phòng nhất thể. Tàn Lang cuồng tiếu một tiếng, đẩy Thư Thiên Hào đoạn tí rơi vào thế hạ phong tuyệt đối.
- Chết đi! Thiên Hạ Hôi Tẫn!
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng. Phong Hỏa Lang Yên gầm lên một tiếng, thúc dục đạo pháp, hóa thành một đám hắc vụ nồng đậm, trùm tới Thư Thiên Hào. Trong đám hắc vụ này xen lẫn màu đỏ hồng, còn chưa tới gần, nhiệt lượng tỏa ra cũng khiến cho râu tóc Thư Thiên Hào cháy xem, tỏa ra mùi khét lẹt. Phạm vi công kích quá lớn, căn bản là không thể né tránh, khuôn mặt Thư Thiên Hào hiện lên vẻ tuyệt vọng.
- Không được làm tổn thương chủ công ta!
Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chính là Vũ Đại Đầu! Thực không ngờ, hắn bị sóng lớn đánh bay, đánh bậy đánh bạ thế nào không ngờ lại sớm chạy đến chiến trường.
- Võ Đạo Ý Chí!
Chữ "Võ" trên bối giáp của Võ Đạo Giải tản ra kim quang, bay thẳng lên trời, nó dùng tính mệnh của mình để ngăn cản đạo pháp Thiên Hạ Hôi Tẫn của đối phương. Vũ Đại Đầu phun ra một ngụm máu tươi, yêu thú tử trận, ngự yêu sư cũng phải chịu tổn thương.
- Không thể địch lại được, đi!
Thư Thiên Hào cắp lấy Vũ Đại Đầu, vừa đánh vừa lui lại.
- Ngươi chạy không thoát đâu!
Tàn Lang cười ha hả, cho dù đang chém giết vẫn ung dung nhặt lấy viên yêu tinh do Võ Đạo Giải sau khi tử vong hóa thành. Vứt nó vào trong đám hắc vụ, sau đó khoan thai quay người, tiếp tục đuổi giết hai người Thư Thiên Hào cùng Vũ Đại Đầu.
Chỉ trong chốc lát, hai người rốt cục đã bị dồn vào chân tường.
- Đảo chủ, chạy mau!
Vũ Đại Đầu trợn mắt quát lớn, xông thẳng về phía Tàn Lang.
- Cút!
Tàn Lang khinh thường hừ lạnh một tiếng, một cước đá bay Vũ Đại Đầu.
- Trốn đi, sao lại không trốn hả?
Hắn bắt đầu trào phúng, chậm rãi bao quát toàn bộ chiến trường, hết thảy mọi việc hắn đều đang nắm ở trong tay.
- Tử vong cũng không đáng sợ, đang sợ chính là chết một cách vô trách nhiệm!
Thư Thiên Hào nhìn về phía Vũ Đại Đầu đang dãy dụa cố gắng bò tới, nhưng lại nghĩ đến Sở Vân.
- Bất quá, vận mệnh vô thường. Cho dù hôm nay phải chết, cũng chỉ có tiếc nuối mà không có sợ hãi! Chiến đi!
Thư Thiên Hào đốt lên ngọn lửa chiến ý, giơ cao Túy Tuyết Đao, phi thân nhào tới.
Đao quang giống nhưu là một dải lụa, tung hoành ngang dọc, hắc vụ tiêu tán, không thể ngăn cản.
Hắn vừa chiến đấu vừa hát vang. -
- Ô vân na! Già mãn thiên! Ba đào na! Cao như Sơn! Lãnh phong na, phác thượng kiểm! Lãng hoa na đả tiến thuyền!
(Tạm dịch: Mây đen kia! Che đầy trời! Sóng lớn kia! Cao như núi! Gió lạnh kia, nhào tới sắc mặt! Hoa sóng kia, đánh vào thuyền!)
Đao thế trầm ổn, vững như bàn thạch. Khuôn mặt Tàn Lang hiện lên vẻ kiêng kị.
- Na quản na cuồng phong như đao, vũ mạc như tiến! Na quản na sơn hà phá toái, thân thế phù trầm!
(Đâu quản kia cuồng phong như đao, màn mưa như mũi tên! Đâu quản kia sơn hà nghiền nát, thân thế chìm nổi!)
Đao quang bạo trướng, quán thông thiên địa, đánh tan mây đen. Yên vụ lượn lờ quanh thân Tàn Lang nghiêm phòng tử thủ.
- Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, bích huyết đan tâm nhất phiến thanh!
(Tạm dịch: Nhân sinh từ trước tới nay ai không chết, máu đỏ một trái tim một tấm lòng)
Đao thanh gào thét, như tiếng thông reo, như tiếng biển gầm. Hắc vụ tán loạn, lộ ra khuôn mặt tràn đầy kinh hãi của Tàn Lang.
- Hỏa bạn na, tĩnh khai nhãn! Đà thủ na, bả trụ oản! Đương tâm na, biệt thâu lại! Bính mệnh na, mạc đảm hàn!
(Tạm dịch: Đồng bạn kia, mở mắt ra! Người cầm lái kia, nắm chặt tay! Cẩn thận kia, đừng lười biếng! Liều mạng kia, chớ khiếp sợ!)
Đao đi như long xà, tung hoành thiên địa. Tàn Lang bạo lui.
- Bất phạ na thiên trượng ba đào cao như sơn! Bất phạ na thiên quân vạn mã thương như lâm!
(Tạm dịch: Không sợ kia sóng lớn nghìn trượng cao như núi! Không sợ kia nghìn quân vạn mã thương như rừng!)
Đao mang sáng chói, hào quang đại thịnh. Tàn Lang lùi hết bước này đến bước khác.
- Trùng quá hải, hồi đầu lại! Tái hòa na kinh đào nộ nãng, quyết tử chiến! Quyết tử chiến!
(Tạm dịch: Xông qua biển, quay đầu lại! Cùng sóng biển kinh đào kia, quyết tử chiến! Quyết tử chiến!)
Đao khí cuộn trào mãnh liệt, cuồng bạo hung mãnh, đạt đến trạng thái đỉnh điểm trước nay chưa từng có! Tàn Lang hoảng sợ kinh hô, thi triển đạo pháp bảo mệnh. Hắc vụ cùng đao khí va chạm, Phong Hỏa Lang Yên phát ra từng trận rít gào tràn đầy thống khổ. Tàn Lang thổ huyết, thân thụ trọng thương. Hắn co quắp té xuống mặt đất, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Thư Thiên Hào, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Đây chính là Chư Tinh Mãnh Hổ sao? Mạnh, thực quá mạnh!
Thư Thiên Hào một tay cầm đại đao, thân hình sừng sững như một ngọn núi, dù cho là thiên quân vạn mã cũng khó có thể lay chuyển được!
Thư gia quân thấy vậy sĩ khí đại chấn, nhịn không được hô ứng, đồng thanh hát.
- Ô vân na! Già mãn thiên, ba đào na! Cao như sơn! Lãnh phong na, phác thượng kiểm! Lãng hoa na, đả tiến thuyền...
- Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, bích huyết đan tâm nhất phiến thanh.
Tiếng ca như sóng, lớp này chồng lên lớp khác. Trong tiếng ca, Thư gia quân như lang như hổ, bạo phát ra phản kích cuồng bạo. Đám hải tặc kêu gào liên tiếp bại lui, không ngờ chúng chiếm nhân sô đông hơn lại bị ép xuống thế hạ phong.
Hùng hồn bi ca! Hùng hồn bi ca!
Có được hải quân như vậy, Thư gia quân quả nhiên là dũng mãnh phi phàm.
Sắc mặt Tàn Lang trắng như tờ giấy, ý chí chiến đấu đã sụp đổ, nội tâm tràn ngập cảm giác hối hận. Hắn hối hận tại sao bản thân lại thấy lợi tối mắt, đụng vào địch nhân cường đại như vậy?
- Không nên bị cảnh tượng giả dối mê hoặc! Thư Thiên Hào hắn đã dùng hết khí lực rồi, chỉ là hổ giấy mà thôi!
Thấy tình thế không đúng, sắc mặt Bạch Bái lạnh lùng, hô lớn nhắc nhở.
Tàn Lang sững sờ.
Thư Thiên Hào cười khổ.
- Quả nhiên che mắt được Tàn Lang chứ không thể qua mắt được Bạch Bái gian xảo!
Hai canh giờ hai khắc sau, quân cứu viện đã có mặt.
Lúc này mưa đã ngớt dần, thuyền nhẹ lướt như bay.
- Cấp báo! Sắp tiếp cận chiến trường, phía trước xuất hiện màn độc trướng!
Có một vị binh sĩ tiến đến bẩm báo. Kỳ thực, không cần hắn nói, Sở Vân cũng đã phát hiện ra. Phía trước là một đám bạch vụ mông lung, bên trong là một màn tráo màu xanh đen cực lớn. Tựa như một ngọn núi xanh mờ ảo trong cơn mưa bụi lất phất.
Đây là đạo pháp độc vụ mông lung của Tỳ Sương Bái, cùng với đạo pháp Hắc Mạc Càn Khôn của Phong Hỏa Lang Yên. Hừ, ta sớm có chuẩn bị rồi.
Sở Vân cười lạnh trong lòng, kiếp trước bản thân từng xâm nhập nghiên cứu qua đoàn hải tặc Tàn Lang. Kiếp này xem như là đã biết người biết mình.
(*): Đây là lời bài Hoàng Hà Đại Hợp Xướng.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |