← Ch.241 | Ch.243 → |
Nếu như Sở Vân không có ký ức của kiếp trước, e là cũng không để ý tới người này.
Bộ dáng Trữ Phàm Trần ẩn nhẫn, khiến cho Sở Vân vô cùng kiêng kỵ. Nhất định phải nhân cơ hội hắn chưa quật khởi diệt trừ hắn đi. Bằng không ngày sau chính là tai họa lớn!
- Hôm nay không diệt trừ người này, ngày sau tất sẽ trở thành cường địch!
Trông thấy Trữ Phàm Trần biểu hiện như vậy, càng khiến cho Sở Vân hạ quyết tâm. Giương cung cài tên, trực tiếp bắn ra Lưu Tinh Tiễn!
Trữ Phàm Trần vô cùng kinh hãi, hắn cảm nhận được luồng sát khí cuồn cuộn trên người Sở Vân bắt đầu tỏa ra, trong lòng vô cùng kinh nghi. Bởi đây cũng chính là lần đầu tiên hắn gặp mặt Sở Vân.
Hắn cũng đã sớm đề phòng, lập tức thúc dục Kim Sa Bố. Từng luồng từng luồng cát màu vàng phụt ra, trong khoảnh khắc tạo thành một bức tường cát bảo vệ trước mặt hắn.
Lưu Tinh Tiễn mạnh mẽ bắn đến, bùng nổ trên bức tường cát "ầm" một tiếng, cát bay tung tóe khắp trời.
- Sở Vân thiếu hiệp, có chuyện gì hãy từ từ nói. Lúc này, nhất định chúng ta có chuyện gì đó hiểu nhầm!
Trữ Phàm Trần bay ngược lại phía sau, bộ dáng vô cùng chật vật. Đồng thời vẻ mặt kinh hoàng giải thích.
Sở Vân cười nhạt, Lưu Tinh Tiễn trong tay tiếp tục bắn ra, thề phải lấy được tính mệnh của Trữ Phàm Trần.
Trữ Phàm Trần cực nhọc thoát được, thế nhưng mỗi lần đều vất vả như vậy. Tuy rằng thân hình hắn loạng choạng nhưng mà thân thể hắn được bảo vệ tương đối tốt. Sở Vân bắn ra ba tiễn, thực sự cũng không làm hắn tổn thương chút nào.
- Trong tay ta không có bất cứ bảo vật gì trong lăng mộ, Sở huynh phải tin ta!
Trữ Phàm Trần vừa bay ngược lại, vừa kêu lớn.
Sở Vân không ngừng phóng tiễn, không có thời gian nói chuyện phiếm với hắn:
- Tính mệnh của ngươi chính là bảo vật của ta.
Sắc mặt Trữ Phàm Trần trầm xuống, chật vật tránh né Lưu Tinh Tiễn, lại mở miệng nói:
- Tại hạ thực sự không hiểu lắm, Sở huynh vì sao lại nhằm vào ta! Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói!
Lại có Lưu Tinh Tiễn trả lời hắn.
Cảm thấy Kim Sa Bối dần dần không chống đỡ nổi, trong mắt Trữ Phàm Trần chợt lóe lên một đạo âm quang, sau cùng hô lớn:
- Được! Sở huynh đã thắng, ta đích xác có bảo vật trong lăng mộ. Đây là yêu thú tương đối hiếm có, bảo vật này có thể Sở huynh thích. Xem ra Sở huynh thích hợp với nó hơn ta.
- A? Là loại yêu thú gì?
Tròng lòng Sở Vân cười nhạt, thầm nghĩ bảo vật duy nhất trong lăng mộ chính là một ngọc giảm, hiện nay đang ở trong tay chính mình. Hắn liền ngừng công kích, muốn xem Trữ Phàm Trần dùng thủ đoạn gì, có âm mưu quỷ kế hiểm độc gì.
- Đây chính là yêu thú tồn lại thời thượng cổ, bây giờ thuộc về Sở huynh.
Hắn mở bàn tay ra, lộ ra yêu thú trong đó. Chợt liếc mắt nhìn qua, hình như là Kim Điều. Hoàn toàn không nhúc nhích, kim quang lóe ra, khí tức rất u ám khiến cho người ta rất khó phát hiện ra cấp tu vi của nó.
- Tại hạ sẽ đặt vật này ở trên bờ cát. Tại hạ thừa nhận mình không phải là đối thủ của Sở huynh, bây giờ không thể làm gì khác hơn là bảo lưu tính mệnh của chính mình.
Vừa nói dứt lời, Trữ Phàm Trần liền đặt Kim Điều trên tay xuống mặt đất. Chính mình thì từ từ lui lại phía sau năm mươi bước, vẻ mặt rất thành khẩn.
- Vật này rất có thể là giả!
Sát khí trong lòng Sở Vân càng tăng, ánh mắt thoáng nhìn Kim Điều trên bờ cát. Không thể không nhắc tới vẻ ngoài đẹp mắt của nó cộng thêm khí tức rất mịt mờ thật giống như là yêu thú thời thượng cổ. Khiến người ta phải xem xét.
- Chờ chút, ta nhớ ra rồi. Trữ Thiên Vương có một yêu thú Bách Túc Kim Ngô. Là một yêu thú thượng cổ, tư chất bán tuyệt phẩm, sắc bén vô cùng. Đạo pháp phát ra chính là một đạo kim quang, uy thế long trời nở đất vô cùng đáng sợ. Khi ngủ đông lại thường không có cảm ứng, khí tức rất mờ mịt. Nguyên lai lúc này hắn đã chiếm được yêu thú này!
Trong đầu Sở Vân chợt lóe ra linh quang, dùng ký ức khám phá ra thân phận của Kim Điều.
- Hắn đang muốn ám toán ta, muốn cho lòng tham của ta nổi lên. Sau đó đợi ta tiếp cận, sau đó để Bách Túc Kim Ngô bạo khởi. Khiến ta bất ngờ không kịp phòng bị, bỏ mạng tại chỗ. Không tồi, hắn đích xác có rất nhiều trận chiến giống như vậy.
Sở Vân rùng mình, trông thấy hai mắt Trữ Phàm Trần trong suốt, vẻ mặt chân thành, càng cảm thấy cần phải tiêu diệt người này.
Hắn hừ lạnh một tiếng, giương cung cài tiễn, liên tiếp bắn ra ba mũi Lưu Tinh Tiễn, "Ầm ầm ầm" bắn trúng Bách Túc Kim Ngô.
"Cái gì? Hắn có thể phát hiện được sao? Ta vận dụng cách này, ngay cả cường giả như Cổ Phá U cũng không thể nghĩ ra. Vì sao hắn có thể phát hiện?"
Sắc mặt Trữ Phàm Trần đại biến, rốt cục không thể ngụy trang. Thốt lên tiếng cười nham hiểm.
- Nếu Sở huynh cố chấp như vậy, tại hạ cũng chỉ còn cách tự vệ mà phản kích! Bách Túc Kim Ngô, đi!
Bụi bay khắp trời, một đạo kim quang bắn ra. Bỗng nhiên hóa thánh thành một con rết màu vàng to lớn như rồng, bối giáp màu vàng sáng loáng giữa không trung, miệng rộng, chân nhiều vô số, dương nanh múa vuốt khí thế vô cùng hung ác.
- Con rết lớn cấp Đại Yêu đỉnh phong! Không chỉ có như vậy, mà còn có một cổ long khí yếu ớt. Hẳn là nó đã nuốt thiên tài dị bảo có tinh quang của rồng, khiến tư chất đột phá tới bán tuyệt phẩm.
Hai con mắt Sở Vân co lại, xốc lại tinh thần. Điều khiển Thiên Hồ và Định Tinh Cung giao chiến với Thiên Hồ.
Lưu Tĩnh Tiễn rất mạnh, uy lực rất lớn. Thế nhưng bắn vào thân thể Bách Túc Kim Ngô, rõ ràng chỉ để lại vết thương nhỏ. Hơn nữa Bách Túc Kim Ngô nắm giữ một môn đạo pháp tự trị thương, Kim Hoa lưu chuyển trên bối giáp, các vết thương nhanh chóng lành lại mà mắt thường có thể được.
Sở Vân vất vả chiến đấu nhưng không có hiệu quả gì đối với Bách Túc Kim Ngô.
- Sở huynh là người khoan dung độ lượng, không bằng hãy dừng tay. Ta biết Sở huynh không có hảo cảm với Trữ gia, kỳ thực ta tuy là đệ tử Trữ gia, bất quá cũng chỉ là thân phận bàng tộc. Tương đương với bán ngoại nhân mà thôi. Sở huynh hà tất phải cố chấp như vậy?
Trữ Phàm Trần giả bộ thở dài khuyên giải. Hắn tưởng rằng nguyên nhân Sở Vân muốn giết hắn, bởi thân phận của hắn là đệ tử Trữ gia.
- Thật không ngờ thực lực của Trữ Thiên Vương lúc này đã mạnh mẽ như vậy. Chỉ dựa vào Bách Túc Kim Ngô, thực lực của hắn đã nhích hơn Phương gia tam tử một chút. Ta muốn giết hắn, cần phải khổ chiến!
Trong mắt Sở Vân hiện lên phong mang sắc bén, thực lực của Trữ Phàm Trần như vậy càng khiến hắn hạ quyết tâm.
Hắn đã hiểu rõ Bách Túc Kim Ngô, tạm thời không dùng đến Lưu Tinh Tiễn. Tập trung chỉ huy Thiên Hồ, thúc dục đạo pháp hành hỏa đối chiến.
← Ch. 241 | Ch. 243 → |