← Ch.276 | Ch.278 → |
Cuối cùng hắn cầm lấy ngọc giản, thần niệm như nước tràn vào bên trong. Khiến hắn mười phần kinh hỷ chính là, bên trong ngọc giản ngoại trừ giải thích rõ hai vật trước đó, còn có đạo pháp tuyệt phẩm.
- Diệt Thế Hồng Liên, đạo pháp tuyệt phẩm hành hỏa! Hỏa Đức Chân Thân, đạo pháp tuyệt phẩm hành hỏa!
Sở Vân kích động vạn phần. Từ trước đến giờ, bởi vì không có đạo pháp hỗ trợ, khiến cho lực công kích đạo pháp của Thiên Hồ một mực yếu kém. Hôm nay, thoáng chốc đã đạt được hai bộ đạo pháp, lập tức khiến cho lực công kích của Thiên Hồ, trở thành tồn tại cường đại nhất trong những yêu vật mà Sở Vân nắm giữ trong tay. Thứ duy nhất có thể so sánh được cũng chỉ có đạo pháp Phi Huyền Ngự Thiên Đao của Túy Tuyết Đao. Mà trong hai loại đạo pháp này, đạo pháp Hỏa Đức chân thân lại là đạo pháp thượng cổ, công phòng nhất thể, đến ngày hôm nay đã hoàn toàn thất truyền. Hai bộ đạo pháp tuyệt phẩm này đều là do Thổ Hành Thần Sưu lấy được từ trong mật tàng của Hỏa Đức Cung. Bản thân truyền thừa của Thổ Hành Thần Sưu lại không có ghi chép ở trong đó.
- Chỉ có mang chưởng môn chỉ hoàn đưa về Thần Thâu Môn mới có tư cách chính thức tiến nhận truyền thừa của Thổ Hành Thần Sưu. Thì ra là thế...
Sở Vân hiểu rõ. Thổ Hành Thần Sưu đã sớm thiết hạ truyền thừa chi địa, trước khi hắn chết đi, chỉ để lại ba dạng vật phẩm. Đây là một loại thủ đoạn ước chế, trước tiên cho chút mật ngọt, sau đó mới cổ vũ người thừa kế mau chóng hoàn thành yêu cầu của bản thân.
Trong ngọc giản còn có một tấm địa đồ, đánh dấu sơn môn chính thức của Thần Thâu Môn.
- Đợi cho thế cục Thư Gia Đảo ổn định, sau đó nhất định phải sớm đi Thần Thâu Môn, hoàn thành di chúc của Thổ Hành Thần Sưu tiền bối.
Sở Vân trong nội tâm ngầm hạ quyết định, sau đó liền tiếp tục đọc đến phần giải thích về Tiểu Yêu binh cùng quả trứng yêu thú.
Hai vật này, quả thực đều không đơn giản!
Quyển trục Tiểu Yêu binh kia, lai lịch vô cùng lớn. Tên là "Hỏa Phương Văn Thư", đại biểu cho đạo thống của Hỏa Đức Vương. Ngoại trừ ý nghĩa phi phàm, còn có tác dụng khống chế năm tòa cung điện. Quả trứng Yêu thú lại không phải là trứng của Tầm Bảo Thử giống như Sở Vân phỏng đoán, mà là của Nguyệt Thỏ tuyệt phẩm.
- Nguyệt Thỏ! Thực sự có yêu thú này sao?
Sau khi biết được lai lịch của quả trứng, Sở Vân nâng quả trứng trong tay lên, cảm thấy vô cùng không chân thực.
Trong truyền thuyết Nguyệt Thỏ là một loại yêu thú vô cùng thần kỳ có khả năng lưu chuyển thời gian. Ai cũng đều đã nghe nói qua chuyện này, nhưng chưa từng có một ai nhìn thấy. So với Tầm Bảo Thử còn trân quý hơn nhiều. Sở Vân không biết vì sao Thổ Hành Thần Sưu lại có được quả trứng này, trong ngọc giản cũng không có nhắc đến.
Nhưng khả năng rất lớn đây là sự thực, Thổ Hành Thần Sưu cần gì phải lừa gạt người thừa kế.
- Nguyệt Thỏ, yêu thú thuộc tính thời gian!
Sở Vân lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào quả trứng yêu thú.
Đào tạo yêu thú đặc biệt quý hiếm, đều là mong muốn của mỗi một Ngự yêu sư. -
Sở Vân có một loại xúc động, muốn lập tức tiến hành ấp trứng. Trong tiên nang Tinh Hải Long cung của hắn có không ít tài liệu thượng đẳng. Đều là do hắn chuẩn bị trước cho việc gieo trồng yêu thực hoặc là ấp trứng yêu thú. Bất quá bản thân hắn hôm nay đang ở trong Sưu Thần cung, cũng không thể dễ dàng mở ra tiên nang Tinh Hải Long cung.
Không gian không thể chồng chéo, may mà tiên nang Tinh Hải Long đã được đóng chặt. Nếu không một khi mở ra, sẽ làm không gian hỗn loạn, phá hủy hoàn Sưu Thần cung. Vốn Sưu Thần Cung đã tiến sát đến trạng thái hủy diệt, tràn đầy nguy cơ, không có cách nào chữa trị. Tùy ý mở ra tiên nang Tinh Hải Long cung, sẽ triệt để hủy diệt tòa thần cung này. Sở Vân mang ba kiện vật phẩm cẩn thận cất vào trong ***g ngực, thu hồi hài cốt của Thổ Hành Thần Sưu, sau đó mới đi ra ngoài. Khiến hắn vô cùng bất ngờ, chính là vừa ra đến ngoài cửa, đã gặp phải Lão Tổ Viêm Gia.
Quả thực đúng là oan gia ngõ hẹp. Hai người gặp nhau đều phi thường giật mình.
- Gì? Sở Vân, không ngờ ngươi vẫn còn sống!
Lão Tổ Viêm Gia đầu râu tóc cháy rụi, quần áo rách tươm, hình dáng vô cùng chật vật.
Lão giật mình nhìn Sở Vân, chợt phát hiện ra Sưu Thần Cung phía sau lưng Sở Vân.
Ánh mắt dừng lại trên tấm hoành phi một hồi, lão bỗng nhiên cười lên ha hả:
- Ta hiểu rồi. Xem ra Thổ Hành Thần Sưu đã chết tại nơi này! Tốt, quả nhiên là đại nạn không chết tất có hậu phúc. Bảo tàng Hỏa Đức Vương, tài phú của Thổ Hành Thần Sưu, đều là của ta!
- Lưu Tinh Tiễn!
Sở Vân rút ra Cụ Phong Cung, lập tức bắn ra một mũi tên, sau đó nhanh chóng thối lui vào bên trong đại điện. Lão Tổ Viêm Gia cầm Tâm Diễm Bút trong tay, cười ha hả, đuổi sát theo sau.
- Khoảng cách Lão Tổ Viêm Gia đến vụ nổ gần như vậy cũng không bị giết chết! Đúng là già quá thành tinh rồi!
Sở Vân cắn răng, thối lui vào bên trong đại điện, dựa vào ưu thế quen thuộc địa hình, tạm thời cắt đuôi Lão Tổ Viêm Gia.
- Ha ha ha, Sở Vân ngươi chạy không thoát đâu. Ta chiếm cứ cửa ra vào, đối phó với ngươi giống như là bắt rùa trong hũ, dễ như trở bàn tay. Bảo tàng của Thổ Hành Thần Sưu đều bị ngươi chiếm được sao? Ngoan ngoãn đầu hàng, dâng lên tất cả đồ vật chiếm được, lão phu sẽ lưu lại tính mạng cho ngươi!
Lão Tổ Viêm Gia cười ha hả, trong mắt tinh quang bạo phát. Lão cũng không đuổi theo sâu vào bên trong, mà thủ hộ tại đại môn cung điện.
- Hừ!
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, dứt khoát giơ Cụ Phong Cung lên, bắn thẳng về phía cung điện.
Tòa Sưu Thần Cung này đã tuy rằng là tiên nang thượng đẳng, nhưng đã không thể chữa trị.
Hôm nay lại trở thành trướng ngại trên con đường chạy trốn của Sở Vân, đã không có chút giá trị nào.
Ầm!
Lưu Tinh Tiễn phá vỡ thành cung, không gian lập tức kịch liệt chấn động, vốn Sưu Thần Cung đã sụp đổ hơn một nửa, sao có thể thừa nhận công kích như vậy? Lập tức trụ cột vỡ nát, sụp đổ toàn diện.
- Gì? Đây là tiên nang thượng đẳng, tâm địa ngươi thực độc ác!
Lão Tổ Viêm Gia đối với trạng thái của Sưu Thần Cung còn chưa hiểu rõ. Thời điểm còn đang xem xét, nhìn thấy tiên nang sụp đổ, sắc mặt lập tức kịch biến, vừa đau lòng, vừa sợ hãi, vội vàng la lên.
Ầm!
Tiên nang bị nghiền nát, không gian vỡ vụn. Một tiếng bạo tạc cực lớn, như sấm sét mùa hạn, nổ vang. Khí lãng mãnh liệt cuốn ra, nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến biển lửa đang lẳng lặng thiêu đốt. Bụi mù qua đi, Lão Tổ Viêm Gia người đầy bụi bất, toàn thân đầy máu đen, xuất hiện tại nguyên chỗ.
- Sở Vân!
Lão phát ra tiếng gào thét phẫn nộ chói tai tới cực điểm:
- Ngươi trốn không được bao lâu đâu, chỗ này lớn như vậy. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày ta bắt được ngươi, sẽ lột da rút gân ngươi.
← Ch. 276 | Ch. 278 → |