← Ch.330 | Ch.332 → |
- Các ngươi cũng là người xấu!
Sau khi Thiếu nữ Thiên Hồ mở miệng phun ra Diệt Thế Hồng Liên, đốt thủ lĩnh thích khách thành tro bụi. Ánh mắt nàng chợt di chuyển, đôi mắt sáng ngời giống như bảo thạch, nhìn về phía mấy tên thích khách còn lại, tràn ngập phẫn nộ.
- Rút lui! Mau rút lui!
Thần sắc đám thích khách lập tức đại biến, bất an đến cực độ, lập tức không một chút do dự lựa chọn phương án chạy trốn. Hồ vĩ của thiếu nữ Thiên Hồ nhẹ lay động, hai tay hoặc trảo hoặc cầm, lăng không vung vẩy, tư thế tự nhiên, vô cùng uyển chuyển. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, sáu hành đạo pháp liên tiếp được nàng thi triển ra giống như là hạ bút thành văn, hoàn chuyển như ý.
Sở Vân không khỏi xem đến ngây người, nội tâm thầm nghĩ:
- Đây chính là Linh Yêu Thiên Hồ sao? Quả nhiên là linh tính mười phần! Các loại đạo pháp trong tay nàng quả thực giống như là có được linh hồn cùng linh tính. Khó trách cảnh giới Linh Yêu, yêu thú mới được xem như là đạt đến cấp độ thượng lưu. Quả nhiên so với đẳng cấp Đại Yêu cường đại hơn nhiều... Chỉ cần phần linh tính trân quý này, yêu thú cảnh giới Đại Yêu đã không thể so sánh được.
Yêu thú sau khi đạt đến giai đoạn Linh Yêu, linh quang trong cơ thể có tính đột phá, yêu thú lại càng thêm có linh tính, có thể dưới một trình độ nhất định, tự chủ động tác chiến. Tỷ như Thiên Hồ trước mắt, có thể tự chủ động sử dụng đạo pháp Hỏa Đức Chân Thân. Lúc này lại tự chủ động hộ chủ, Sở Vân cũng không cần mở miệng giống như ngày thường. Thiếu nữ Thiên Hồ xuất ra đủ các loại đạo pháp, mười phần sinh động, giống như là bản nănng, như linh dương quải giác, thiên mã hành không, không hề cảm thấy một chút nào bó buộc, câu nệ, đã gần tiếp cận được đến đại đạo.
Sở Vân đứng dậy, càng nhìn lại càng vui mừng. Linh Yêu Thiên Hồ cường đại, trong mắt hắn đám thích khách còn lại căn bản không phải là đối thủ của nàng. Dưới công kích liên tục của đạo pháp, tất cả đều đã bước theo gót chân thủ lĩnh của các nàng.
- Thiên Hồ, coi chừng Hỏa Thần Kiếp lưu lại!
Nhân họa tiêu trừ, bầu trời vẫn còn một vài đầu Viêm long đang gào thét, Sở Vân nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
- Vâng, chủ nhân!
Thiếu nữ Thiên Hồ quay đầu, con mắt long lanh nửa trắng nửa đen liếc thoáng qua Sở Vân một cái, ngọt ngào lên tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, tỏa ra một loại hạnh phúc cùng vui vẻ. Nụ cười này, thuần khiếp giống như bầu trời xanh thẳm, không có một điểm tạp chất. Sở Vân sững sờ, đang muốn nhìn kỹ, Thiên Hồ đã quay đầu đi, nhất phi trùng thiên.
Nàng trên không trung vận chuyển đạo pháp Hỏa Đức Chân Thân, chợt hóa thành một chùm hỏa diễm, tiến vào chính giữa mấy trăm con Viêm long. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đám Viêm long nhe nanh múa vuốt, nhưng lại không tìm thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Thiên Hồ, chỉ dựa vào cảm ứng của Thiên địa đối với Thiên Hồ, quấn quýt lại thành một đoàn, liệt diễm hừng hực, đồ lao vô công. Trái lại hóa thành hóa thành hỏa diễm, càng ngày lại càng bành trướng, hấp thu tinh hoa trên người Viêm Long, càng ngày lại càng thêm hung mãnh.
Sở Vân đại hỷ, triệt để phát hiện ra công dụng của Hỏa Đức Chân Thân:
- Hỏa Đức Chân Thân nguyên lại không chỉ là đạo pháp tuyệt phẩm công phòng nhất thể, lại càng có kỳ năng thôn phệ để khôi phục thương thế. Có thể trong biển lửa hấp thu lực lượng của hỏa diễm chữa trị thương thế cho bản thân!
Đám Viêm long bị hấp thu đến cạn kiệt, liên tiếp tiêu tán. Thiên Hồ một lần nữa hòa thành thiếu nữ có hồ vĩ, dưới bầu trời đêm, chỉ còn lại hư ảnh của hai đến ba con Viêm long. Thiếu nữ khẽ vẫy đuôi một cái, đánh ra một đạo đạo pháp hành phong. Phong nhận màu xanh lam, đánh tan Hỏa Thần Kiếp, tiến vào bên trong kiếp vân.
Kiếp vân tới nhanh mà tán cũng nhanh. Khi khói lửa mênh mang trêu bầu trời đã tán đi hơn phân nửa, thiên địa chợt bừng sáng. Không ngờ trời đã sắp rạng đông.
- Mau nhìn, mặt trời mọc rồi!
Có người kinh hô.
Đúng lúc này một vài tia dương quang phá tan sương khói chiếu xuống mặt đất. Một vầng mặt trời màu đỏ từ từ nhô lên từ phía chân trời, tỏa ra ánh vàng rực rõ, ánh bình minh như lửa. Dương quang phủ xuống nhanh chóng xóa sạch hắc ám còn lưu lại. Mộng ma đã vô ảnh vô tung, trong Thư gia thành vang lên từng đợt hoan hô, có người vui sướng có người tiếc nuối. Thiên Hồ cuối cùng cũng kinh hiểm vượt qua Linh Yêu Kiếp!
- Thiên Hồ...
Sở Vân giương mắt nhìn lên, chỉ thấy thiếu nữ Thiên Hồ, lăng không hư độ. Bộ váy áo màu trắng, đơn giản mà đáng yêu, giống như một thiên sứ thuần chân thuần mỹ. Ánh mắt trời phản chiếu lên trên người nàng, khiến cho nàng giống như được một vầng sáng thánh khiết bao phủ toàn thân. Đám người Kim Bích Hàm đều im lặng ngắm nhìn.
Ngắm nhìn một Linh Yêu ra đời, trong nội tâm xúc động không nói lên lời.
Sở Vân hữu cảm nhi phát (*có cảm xúc nên phát ra):
- Phá tan nơi tối tăm nhất, bất luận kiếp trước hay kiếp này, ngươi đều là ánh mặt trời của đời ta! Đúng rồi, đã vậy thì gọi nàng là Thần Huy đi đi... Ánh rạng đông chói lọi, phá tan bất luận gông xiềng gì của hắc ám, có được không?
Sau khi đạt đến giai đoạn Linh Yêu. Ngự yêu sư chỉ còn trên danh nghĩa. Bởi vì Linh Yêu đã có đủ trí tuệ cấp cao.
- Thần Huy?
Thiếu nữ Thiên Hồ chậm rãi hạ xuống, nghe được cái tên của mình, đôi tai hồ mềm mại gật giật. Đôi mắt to thanh thuần ẩn trong đó một chút mị hoặc, toát ra thần sắc tò mò. Nhưng nàng chợt cong miệng nhỏ anh đào lên, mang theo giọng đầy ngây thơ thủ thỉ vào tai Sở Vân:
- Chủ nhân, người ta đói bụng!
Sở Vân sững sờ:
- Không phải nàng hấp thu năng lượng từ yêu kiếp, đã khôi phục trạng thái đỉnh phong rồi sao?
Yêu thú đều có thể hấp thu nguyên khí, thay thế cho thức ăn. Nhưng Sở Vân chợt ý thức được, Thiên Hồ không phải đói bụng mà là thèm ăn rồi. Quả thật, chỉ thấy thiếu nữ Thiên Hồ Thần Huy, khẽ đỏ mặt, đi đến bên người Sở Vân, khẽ khẽ kéo chéo áo Sở Vân:
- Chủ nhân, người ta muốn ăn cá...
Sở Vân cười ha hả, xòe tay ra, khẽ vuốt vuốt đầu Thiên Hồ nói:
- Quả nhiên là tiểu Thiên Hồ của ta. Yên tâm, lần này nàng lập công lớn, chủ nhân ta sẽ không bạc đãi nàng!
- Thiên Hồ thực sự là đáng yêu!
Kim Bích Hàm cười lắc đầu.
Những người còn lại cũng im lặng, sủng nịnh nhìn về phía nàng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Vượt qua Linh Yêu Kiếp, mở miệng đã đòi ăn ngon. Loại yêu thú cực phẩm này, quả nhiên là hiếm thấy.
- Tiểu Thiên Hồ, gọi là Thần Huy sao? Tên rất hay, không tệ không tệ. Lần này ngươi cứu nhi tử ta, là đại công thần của Thư Gia đảo ta. Sơn hào hải vị, tùy ngươi ăn!
← Ch. 330 | Ch. 332 → |