← Ch.355 | Ch.357 → |
- Sĩ khí Thư gia quân bị Sở Vân triệt để đốt lên rồi!
- Một đám người điên!
- Rút lui! Nếu còn trì hoãn sẽ không kịp nữa!
- Vừa nhắc tới rút lui, những người đứng đầu còn có chút do dự. Nhưng khi bọn hắn thấy được Sở Vân đang lao về phía mình, lập tức không một chút do dự nào.
- Rút lui! Núi xanh còn đó không lo củi đốt!
- Không sai! Chiến dịch này là trận hải chiến lớn nhất bên trong Chư Tinh Quần Đảo trong vòng một trăm năm trở lại đây bên. Loại chiến dịch cỡ lớn này, ít nhất phải đánh ba lần. Một lần thắng, bại chưa nói lên điều gì. Nơi này là biển cả, chiến trường rộng lớn nhất lãm vô dư (xem rõ hết thảy), không hiểm trở giống như là trên mặt đất.
Những người đứng đầu liên quân thống hạ quyết tâm, chầm chậm lui lại. Quân lực của bọn hắn rất nhiều, cho dù ác chiến lâu như vậy, cho dù sĩ khí không cao, nhưng nội tình vẫn rất thâm hậu. Sau nửa canh giờ, hai quân đều đình chiến. Liên quân vì rút lui đã bỏ ra một cái giá cực lớn. Hơn mười vị thiếu tướng, ba vị thượng tướng cùng gần một trăm chiếc chiến hạm lưu lại đoạn hậu đều bị Thư gia quân chiếm đoạt. Trận hải chiến thảm thiết này, là lần đầu tiên Thư gia quân cùng chủ lực liên quân giao phong. Song phương đều dốc hết toàn bộ binh lực, định ra một trận chiến này. Nhưng kết quả lại là tình thế giằng co, sau đó Sở Vân tiên phong đột phá, ưu thế Thư gia quân được tích lũy từng chút một, cuối cùng chuyển hóa thành thắng thế.
Buổi sáng tao ngộ, giữa trưa kịch chiến, đến bây giờ mặt trời đã ngả về đằng tây, ánh chiều tà vàng nhạt, hắt hiu trên mặt biển. Nước biển màu đỏ tươi, tràn ngập mùi máu tươi đến gay mũi. Mảnh vỡ của chiến thuyền, thi thể của binh sĩ nổi lềnh phềnh trên mặt biển, Trông đó có binh sĩ liên quân, có Thư gia quân, thậm chí không ít thi thể tướng lãnh. Trên tàu chiến chỉ huy, Thư Thiên Hào bao quát toàn cảnh chiến trường, ánh chiều tà rọi trên mặt hắn, vẫn không giảm bớt được vẻ ngưng trọng đang tràn đầy trên khuôn mặt.
- Tuy trận đầu đại thắng, nhưng cũng là thắng thảm. Liên quân vẫn còn nội tình, lực uy hiếp vẫn cực lớn. Muốn xác lập cục diện thắng bại, còn cần phải tiến hành thêm vài trận ác chiến nữa.
- Tổn thất của liên quân so với chúng ta còn thảm trọng hơn rất nhiều. Chúng ta lục soát chiến trường, tin tưởng rằng có thể đền bù một phần tiêu hao.
Sở Vân đứng ở bên cạnh an ủi.
Lúc này, ánh tà dương mờ nhạt hắt hiu chiếu xuống mặt biển. Thư gia quân tổ chức năm mươi tàu chiến hạm, tiến hành quét dọn chiến trường.
Đây là độc quyền của người thắng. Bọn họ có quyền thu nhặt chiến lợi phẩm, có yêu thú hỏa lực viễn trình, có chiến hạm tổn hại nhưng vẫn có thể bảo hành, sửa chữa sau đó tiếp tục sử dụng, còn có yêu tinh không kịp hấp thu, hơn nữa vật phẩm trên người tướng lãnh tử trận cũng đáng để chờ mong. Quan trọng nhất, bọn họ họ phát hiện binh lính tướng lãnh phía bên kia do thương thế trầm trọng mà lâm vào bất tỉnh, hoặc là
may mắn còn sống sót. Trong những người này có một bộ phận rất lớn có thể điều trị.
Sau khi hồi phục, sẽ là một lực lượng không thể coi thường. Đây cũng là một nguồn nhân lực san lấp được sự chênh lệch giữa Thư gia quân cùng liên quân.
- Lại nói tiếp, cũng may là có con!
Thư Thiên Hào quay đầu nhìn lại phía Sở Vân, lông mày vốn đang nhíu chặt cũng lập tức giãn ra, khóe miệng nở một nụ cười. Hắn rất hài lòng với Sở Vân. Hài tử này mỗi lần biểu hiện đều khiến cho người khác ngạc nhiên không thôi. Hiện tại, mỗi một vị tướng sĩ Thư gia quân đều hiểu một điều, nếu không có biểu hiện trác tuyệt của Sở Vân, chỉ sợ thương vong sẽ càng thêm thảm trọng.
- Phụ thân, bảo vệ quê hương là trách nhiệm cùng vinh dự của mỗi người. Chỉ là thương thế của Thương Lam Hải Long...
Ngữ khí Sở Vân có chút lo lắng.
Thương Lam Hải Long vốn đang mang trọng thương, một trận chiến này, Thư Thiên Hào kịch chiến cùng Đại tướng Chiểu Tạ, khiến cho Thương Lam Hải Long không chống đỡ nổi. Sau khi chiến đấu chấm dứt, Thương Lam Hải Long lập tức phun ra ba lít máu, thương thế có xu hướng chuyển biến xấu đi.
- Thân ta mang chí hướng tung hoành thiên địa, chu du bốn biển. Chiến đấu sảng khoái lâm li như vậy, đã là không uổng rồi.
Bản thân Thương Lam Hải Long cùng rất hào hùng, dường như hoàn toàn không để ý đến thương thế của bản thân. Từ khi thể chất của Thư Thiên Hào được Long Tinh Quả của Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi cải tạo. Thương Lam Hải Long lại càng thêm trung tâm, trên thực tế, bản tính của hắn cũng rất hợp với tính cách của Thư Thiên Hào. Vừa nhắc tới Thương Lam Hải Long, mí mắt Thư Thiên Hào rủ xuống, ánh mắt nhìn tiên nang bên hông, thở dài nói.
- Tình huống của Thương Lam Hải Long rất không tốt. Hắn không thể chiến đấu trong thời gian dài, hôm nay đã vượt quá cực hạn của hắn rồi. Cũng may đối phương lùi lại, bằng không mà nói, rất có thể bản thân ta sẽ gục ngã trước.
Quả thực một trận chiến này thắng được cũng rất mạo hiểm.
Nếu liên quân không chủ động lui lại, kiên trì thêm một lát nữa, Thương Lam Hải Long bại trận, tình huống tiếp theo rất khó có thể đoán trước. Sau hơn nửa canh giờ, chiến báo tổn thất cùng kết quả được một vị tướng lãnh trình lên. Thư gia quân tử thương hơn sáu ngàn, tổn thất 57 chiến hạm. Tướng lãnh trực thuộc Thư gia không tử trận người nào. Chiến tích Vũ Đại Đầu không tệ, biểu hiện của ba lão tướng quân càng không tầm thường, Vương Trạch Long suất lĩnh tinh binh Hải Giao, ngược lại có biểu hiện kinh người. Bất quá tướng lãnh Viêm gia lại chết không ít. Vấn đề này xấu có mà lợi cũng có. Mặt xấu chính là tướng lãnh Thư gia quân vốn đã không nhiều, chết một người là một tổn thất cực lớn. Mặt tốt chính là chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến thế lực Viêm gia, khiến cho ngôi vị chủ nhà của Thư gia càng thêm ổn định. Điều này nếu xét theo khía cạnh lâu dài, lợi vẫn nhiều hơn hại. Trong tướng lãnh Viêm gia, cũng có một vài người biểu hiện xuất sắc. Sau khi quét dọn chiến trường, chính là luận công lĩnh thưởng.
Viêm Gia tướng đệ nhất danh không phải ai khác, chính là Viêm Cơ Ti. Sau khi vị nữ tướng này một lần nữa bổ sung bầy Thải Yên Tước. Khống chế đàn tước, hiệu suất thu hoạch tính mạng địch nhân cực cao, khiến cho người khác giật mình.
Chuyện này khiến cho Sở Vân rất động tâm.
- Lưu phái ngự yêu sư quần công, rất thích hợp trong việc tiêu diệt địch nhân trong phạm vi lớn. Đây đúng là thủ đoạn hữu hiệu nhất để tiêu diệt đối phương trong một trận chiến như thế này. Mặt khác bản thân ta lại có một bộ pháp môn ngự yêu cấp tuyệt phẩm trong lưu phái này.
Trong Tinh Hải Long Cung có một bộ đạo pháp tên là Tiếu Thương Hải, là pháp môn ngự yêu quần công bằng âm thanh, là thủ đoạn thành danh của Hải Long Vương năm đó.
Chỉ là thiên phú của Sở Vân đối với nhạc lý không được tốt, độ khó khi tu luyện Tiếu Thương Hải lại cực cao, hơn nữa quần yêu hợp nhãn Sở Vân còn chưa xuất hiện.
Bởi vậy một mực bỏ lại ở bên trong tiên nang.
- Hiện tại vẫn chưa phải lúc. Đợi cuộc chiến này chấm dứt, bên trong trí nhớ, một mật tàng sắp xuất thế. Trên đường tiến đến, chắc hẳn là dư thời gian tu luyện bộ pháp môn này.
Sở Vân phân tích chỗ thiếu hụt của bản thân. Hôm nay bộ khung yêu vật của bản thân đã được phác họa ra một cách đại khái, nhưng thủ đoạn của ngự yêu sư, hắn lại có chút không theo kịp.
- Tuy rằng trận này đại thắng, nhưng binh lực của đối phương vẫn rất nhiều, uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của quân ta. Bởi vậy các vị không thể vì trận đầu chiến thắng, mà lâm vào chủ quan khinh địch.
Sau khi luận công lĩnh thưởng, dĩ nhiên là hội nghị quân sự, hao tổn trầm giọng dặn dò các tướng lĩnh có mặt.
- Đảo chủ nói rất đúng. Trận này tuy bên ta chiến thắng, nhưng cũng là thắng thảm. Binh lực quân ta hao tổn không ít, vẫn còn cách biệt rất lớn cùng liên quân. Không thể khinh thường!
Lão Hồng Thương vuốt vuốt râu, tiếp lời.
- Đảo chủ yên tâm, chúng ta hiểu được, kế tiếp sẽ là một trận chiến giằng co. Còn rất nhiều trận đại chiến ác liệt phải đánh!
Viêm Cơ Ti mở miệng nói. Nàng một đầu tóc quăn, mày rậm mắt to, anh tư sảng khoái, sau lưng khoác một chiếc áo choàng màu hồng, bên trong trường có phong thái rất đặc biệt. Thời gian trôi qua, nàng dần dần trở thành đại biểu của tướng lãnh Viêm gia.
Tuy nhiên trận chiến này tướng lãnh Thư gia không chết một người, còn tướng lãnh Viêm gia tổn thất rất nhiều, nhưng nàng cũng không oán hận. Những tướng lãnh Viêm gia đều hiểu một điều, nếu không có sự tồn tại của Sở Vân, thu hút rất nhiều tướng lãnh liên quân, tổn thất của bọn họ còn thảm trọng hơn nữa. Đồng thời, trên chiến trường, muốn còn sống thì phải dựa vào thực lực cùng vận khí của bản thân. Chết cũng là do thực lực yếu kém, vận khí đen đủi, không thể trách người khác được.
Sau khi hội nghị kết thúc, Sở Vân lưu lại, đứng bên cạnh Thư Thiên Hào chậm rãi nói. :
- Liên quân thế lớn, quân ta binh tinh, hình thành cục diện giằng co. Nếu muốn giải trừ bế tắc, trừ phi đối phương phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Bất quá khả năng này không lớn, tướng lãnh song phương đều không phải là hạng người vô năng. Hôm nay việc liên quân thoái binh đã thể hiện rõ vấn đề. Mấu chốt chính là dựa vào viện binh của hai bên. Phe nào có viện binh đến trước, phe đó sẽ có được cơ hội thắng cực lớn. Ta đã truyền tinh cho hải tặc Phi Hổ. Bên phía Thiết Ngao đã có Hoàng Hiếu chống đỡ, cũng không cần lo lắng. Điều ta lo chính là, liên quân bởi vì trận đầu thất bại, sẽ điều động thêm một nhóm viện quân từ các nhà. Trong nhóm viện quân này nhất định sẽ có tướng lãnh mới, dùng để ứng phóng với chiến lực cao đoan đang chiếm cứ ưu thế của bên ta.
Thư Thiên Hào gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta cũng đang lo lắng điều này. Bên ta đã dốc toàn lực nhưng phía liên quân vẫn còn thừa lực. Kỳ thực mặc kệ kết quả chiến tranh như thế nào, song phương đều là người thất bại. Bất luận là sự phát triển của phương thế lực nào, cũng sẽ ngưng trệ trong một thời gian ngắn. Kẻ được lợi cuối cùng vẫn là Thủy gia cùng Hoa gia.
Thủy gia cùng Thư gia thâm cừu đại hận, nhưng trận chiến này Thủy gia lại không tham chiến. Đây đúng là hành vi tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi. Mà Hoa gia vốn là minh hữu của Thư gia, nhưng đúng thời khắc mấu chốt, Hoa gia đảo chủ lại cáo lão lui về ở ẩn. Hoa Anh kế thừa ngôi vị đảo chủ, nội bộ Hoa gia giường như bất ổn. Bởi vậy cũng án binh bất động, sống chết mặc bay.
...
Biển về đêm, gió mát hiu hiu thổi.
Mặt biển chịu tải trận kịch chiến ngày hôm nay, phảng phất cũng đã cảm thấy mỏi mệt. Mỏi mệt đến mức không chịu nổi, bắt đầu khoác lên chiếc áo màu đen, chầm chậm tiến vào giấc ngủ. Gió biển thổi vi vu, giống như là hơi thở của biển đang say giấc mộng. Trong màn đêm từng chiếc chiến hạm dập dềnh trên mặt nước phụ cận một tòa tiểu đảo vô danh.
Một bộ phận neo ở bên cạnh bờ, số còn lại không có được đãi ngộ tốt như vậy, lẳng lặng đậu ở phía xa xa. Đây là địa phương được liên quân lựa chọn là chỗ nghỉ ngơi và hồi phục. Ở nơi này, tiếng hít thở trong đêm đen của biển dường như mang theo vài phần nặng nề, vài phần thê lương. Trên một bến tàu dã chiến, một chiếc chiến hạm chỉ huy cực lớn đang neo lại, nhóm người đứng đầu liên quân đang thương nghị kế sách cùng chiến thuật trong thời gian kế tiếp.
- Binh lực Thư gia so với liên quân ít hơn vài lần, hôm nay thảm bại, nguyên nhất chủ yếu bên trong chính là do Sở Vân!
- Ta không lo Thư gia quân dũng mãnh, mà chỉ phiền muộn vì tồn tại của Tiểu Bá Vương!
- Nếu có người có thể ngăn cản được Túy Tuyết Đao, quân ta lập tức có thể chiến thắng!
Nhưng ai có thể ngăn cản đây?
Mấy người đứng đầu vừa nhắc đến Sở Vân, đều cảm thấy phiền muộn không thôi. Hai vị đại tướng Nghi Tinh cùng Chiểu Tạ cũng tràn đầy buồn bực, ngồi im một chỗ không nói lời nào. Nếu như đổi lại là lúc trước khi xảy ra chiến tranh, bọn hắn tất nhiên là sẽ hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm ngước đầu lên, cười nhạo một đám người lãnh đạo liên quân "đề cao sĩ khí của địch nhân là hạ thấp uy phong của mình". Nhưng sau một trận chiến ngày hôm nay, hai vị đại tướng thành danh đã lâu, không hề có một chút nộ khí nào.
Vừa nhắc đến Sở Vân, khuôn mặt bọn hắn lập tức biến thành nghiêm nghị.
- Ai có thể địch nổi Sở Vân đây... Ai! Ít nhất đó cũng không phải là mình.
Hai vị đại tướng nghĩ đến đây, nội tâm cảm thấy đắng chát. Tồn tại của Sở Vân, như mây đen che khuất bầu trời, bao phủ nội tâm của toàn bộ người có mặt trong hội nghị.
- Không áp chế được Sở Vân, trận chiến này bại nhiều thắng ít!
Có người đập mạnh chén trà xuống bàn, oán hận nói.
- Đại tướng phổ thông, đều chỉ có một đầu chiến lực Linh Yêu. Sở Vân có hai đầu hơn nữa con mẫu thân nó còn đều là yêu thú tuyệt phẩm. Mà lại còn là hai tướng điệp gia, chiến lực tương hỗ rất lớn cho nhau. Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Có người thở dài một tiếng.
- Bất quá, trong Chư Tinh Quần Đảo cũng không phải là không có người ngăn cản được Sở Vân.
Bỗng nhiên một vị mưu sĩ khẽ cau mày nói.
- Là ai?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người này, tinh thần chấn động.
Người này chậm rãi nói:
- Xa không nói, cứ nói ngay ở gần. Theo tình báo của ta, thiếu tướng quân Thiết gia Thiết Ngao cũng đã có được đầu Linh Yêu thứ hai, thực lực tăng mạnh có để địch lại Sở Vân.
- Cái này tình báo bên phía ta cũng dò la được. Xem ra tin tức này là sự thật.
← Ch. 355 | Ch. 357 → |