← Ch.369 | Ch.371 → |
Đây chính là đội ngũ của Yên Chi Môn.
- Tiểu Phi Yến gặp nạn, tuy rằng tính ra sẽ hữu kinh vô hiểm. Nhưng vẫn không thể khinh thường.
- Không biết quý nhân theo như lời quẻ bói, đến tột cùng là người nào?
Môn chủ Hoa Mai cùng phó môn chủ Dịch Yên đều nhíu mày, vừa nhanh chóng di chuyển vừa truyền âm thảo luận.
- Phía trước có phải là Yên Chi Môn Hoa môn chủ.
Đúng lúc này, từ phía trước truyền đến một giọng nói.
- Là ai?
Hoa Mai vung tay lên, ra hiệu cho môn nhân ở phía sau dừng lại, chỉ trong sát na, đội hình ở phía sau đã hình thành lên một trận hình chiến đấu, không chút nào hỗn loạn, cẩn thận giới bị.
- Yên Chi Môn quả thực là bất phàm, kỷ luật nghiêm minh như thế, khó trách cốc chủ lại coi trọng các nàng như vậy.
Thấy một màn như vậy, nội tâm Dược Tinh Tử cũng không khỏi tán thưởng một tiếng.
- Không dám dấu, chúng ta trong lúc vô tình cứu được Phi Yến cô nương, đang muốn hộ tống nàng quay trở lại sơn môn. Không ngờ lại gặp được chư vị ở nơi này.
Dược Độc Song Tinh chậm rãi bức ra từ trong rừng cây. Bên trong đội ngũ Yên Chi Môn lập tức phát ra tiếng hô kinh hỷ. Các nàng phát hiện ra một Độc Tinh Tử ôm lấy Tiểu Phi Yến đang bị hôn mê.
- Nguyên lại là hai vị thiếu hiệp đã cứu giúp môn nhân của ta, ân tình này, Yên Chi Môn ta sẽ nhớ kỹ.
Hoa Mai thấy tình cảnh này, sắc mặt thoáng hòa hoãn hơn một chút, nhưng sâu trong ánh mắt nàng vẫn ẩn giấu một tia đề phòng.
- Môn chủ không cần khách khí.
Dược Tinh Tử đáp lễ vài ba câu, sau đó quay sang nhắc nhở Độc Tinh Tử...
- Đệ đệ, sao còn chưa xuất thủ?
- Hắc hắc.
Độc Tinh Tử u ám cười một tiếng, móc ra từ trong lòng một chiếc bình sứ, mở nắp bình ra, một luồng khói xanh bốc lên. Đám khói này chui vào trong mũi Tiểu Phi Yến, thân thể nàng lập tức run rẩy, mở choàng mắt ra.
- Hai tên bại hoại các ngươi!
Tiểu Phi Yến tỉnh táo lại, lập tức giãy dụa thoát khỏi Độc Tinh Tử, trợn mắt nhìn bọn hắn.
- Tỷ tỷ?
Nàng bỗng nhiên sững sờ, thấy được nhóm người Yên Chi Môn lập tức cuồng hỷ.
- Chuyện này là thế nào? Kính xin hai vị thiếu hiệp giải thích rõ ràng dùm cho.
Hoa Mai nhướng mày, nhận ra được trong chuyện này nhất định có quỷ. Nàng vốn tưởng rằng Tiểu Phi Yến bị tổn thương, lâm vào hôn mê, sau đó được người cứu.
Nhưng thực không ngờ lại "cứu" bằng phương thức này.
- Chuyện này, một lời quả thực khó mà nói hết.
Độc Tinh Tử không âm không dương nói.
- Hoa Mai tỷ tỷ, đừng phí thời gian với hai tên nhát gan này. Nhanh theo ta đi cứu người!
Tiểu Phi Yến gấp đến độ dậm chân, vừa nghĩ tới Sở Vân còn đang lâm vào hiểm cảnh, đôi mắt lập tức đỏ lên, ầng ậc nước.
- Tiểu Phi Yến, đừng gấp, cứ từ từ nói. Dịch Yên tỷ tỷ sẽ thay muội làm chủ!
Dịch Yên vươn tay nhẹ vỗ về Phi Yến. Đồng thời, ánh mắt nhìn về phía Dược Độc Song Tinh tràn đầy bất thiện.
Dược Độc Song Tinh cảm thấy căng thẳng trong lòng, bọn hắn đều là thiếu hiệp nổi danh, thuộc hạ đều có chiến lực cấp Linh Yêu. Nhưng đối diện cùng với vị phó môn chủ bề ngoài nhu nhược này, lại cảm nhận được một luồng áp lực không tên.
- Nhị vị môn chủ chớ hiểu lầm, thực ra chuyện này là như vậy...
Sắc mặt Dược Tinh Tử ngượng ngùng, thuật lại đại khái sự tình vừa lúc nãy.
- Thì ra là thế, người thực sự cứu Phi Yến lại là một thiếu niên khác.
Dịch Yên nhíu mày.
- Thiếu niên này là ai? Không ngờ lại có đảm lượng lớn như vậy?
- Huynh ấy là Sở Vân ca ca, đối đãi với Phi Yến rất tốt. Tỷ tỷ, nhanh đi cứu huynh ấy! Nếu còn trì hoãn chỉ sợ sẽ không kịp nữa!
Phi Yến kéo tay áo của Dịch Yên, gấp đến độ dậm chân.
- Chư vị, đối phương chính là Bắc Sắc, chúng ta làm như vậy cũng là do tình thế bắt buộc. Hiện giờ đi cứu người hẳn là không còn kịp nữa rồi. Bắc Quang Quang thành danh đã lâu, lại là một trong tứ đại dâm tặc vô cùng nổi tiếng. Nếu như chư vị đi đến đó, chỉ sợ sẽ phải chịu phong hiểm rất lớn. Nếu như rơi vào trong tay Bắc Quang Quang, với dung mạo của nhị vị môn chủ, chỉ sợ... Hắc hắc...
Vừa nghĩ tới việc thiên tài như Sở Vân lúc này đã vẫn lạc. Nội tâm Độc Tinh Tử cảm thấy một hồi thoải mái, nói chuyện cũng không một chút nào cố kỵ.
- Đệ đệ, đệ nói gì vậy?
Dược Tinh Tử biến sắc, lập tức trách mắng.
Sâu trong lòng Độc Tinh Tử vốn đã không để Yên Chi Môn vào trong mắt. Lúc này đã quên hết toàn bộ căn dặn của sư phụ, tự nhiên sẽ bộc lộ ra bản tâm, đối với thế lực du hiệp do nữ tử tạo thành này, mười phần khinh thị.
- Hừ! Thiện ý của hai vị thiếu hiệp, Yên Chi Môn ta tâm lĩnh. Bất quá ân cứu mạng không thể không báo, chúng tỷ muội, theo ta tiến lên, cứu viện ân nhân!
Hoa Mai hừ lạnh một tiếng, mắt phượng tràn đầy tức giận, ngữ khí cũng biến thành lạnh lùng.
- Ai...
Dược Tinh Tử khổ sáp, lần hành động này vốn đã có chút không quang minh. Bây giờ, một câu này của Độc Tinh Tử đã hoàn toàn phá hủy đi thiện cảm vốn đã không nhiều lắm của đối phương. Cũng may Yên Chi môn chủ là nhân vật thành thục, ổn trọng. Cho dù bị hậu bối khinh thị như thế nhưng cũng không trở mặt tại chỗ, có thể thấy được công phu hàm dưỡng của nàng.
- Kỳ thực, hai huynh đệ chúng ta đã rất ân hận. Nếu môn chủ không chê, xin để cho huynh đệ chúng ta cùng đi cứu người?
Dược Tinh Tử cố gắng sửa chữa, hắn ôm quyền thần sắc thành khẩn thỉnh cầu.
Nội tâm Hoa Mai có chút do dự, tuy rằng nàng không thích tính cách của hai thiếu niên trước mặt, nhưng nghĩ đến cường địch là Bắc Sắc, cuối cùng vẫn lấy đại cục làm trọng, gật gật đầu ngữ khí hoàn hoãn xuống, nói.
- Cũng tốt, được nhị vị thiếu hiệp Sinh Tử cốc ra tay tương trợ cũng là việc hiếm thấy. Chỉ là việc này do Yên Chi Môn chúng ta chủ đạo, kính xin nhị vị không được tự ý hành động.
Độc Tinh Tử lập tức hừ lạnh một tiếng đang muốn phát tác, Dược Tinh Tử vội vươn tay ngăn cản, mở miệng đáp ứng.
- Hoa môn chủ nói rất đúng, đây cũng là quy củ trong giới du hiệp, chúng ta tự nhiên sẽ tuân thủ.
Một đoàn người nhanh chóng chạy tới chiến trường, lúc này Sở Vân đã rời đi truy sát Bắc Quang Quang, chỉ để lại một đống hỗn độn.
Híz-khà-zzz
Nhóm người Yên Chi Môn chứng kiến cảnh tượng núi rừng bị tàn phá, vô số hố to hình thành từ những vụ nổ, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
- Thực lực thiếu niên này thực mạnh. Có thể giao đấu cùng Bắc Quang Quang kịch liệt như vậy, chẳng lẽ là một vị tiền bối vừa mới xuất quan lại có tướng mạo của thiếu niên?
Hoa Mai cùng Dịch Yên liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được âm thầm suy đoán.
- Các ngươi xem cái hố này, một nửa vết cắt chằng chịt khắp nơi trên mặt đất, âm khí sâm sâm, hiển nhiên là do Trung Sơn Lang của Bắc Quang Quang tạo thành. Mà nửa còn lại thì tỏa ra nhiệt lượng cực nóng, đất đá bị đốt biến thành màu đỏ thẫm. Thiếu niên này rất không đơn giản, ít nhất hắn có được một đầu Linh Yêu hành hỏa, chiến lực của nó không thua kém một chút nào so với Trung Sơn Lang.
- Không chỉ có như thế, trên chiến trường còn lưu lại dấu vết của rất nhiều đạo pháp hành kim, mộc, thủy, thổ, phong. Đây hiển nhiên không phải là phong cách chiến đấu của Bắc Sắc, như vậy những thứ này chỉ có thể tạo bởi yêu thú trong tay vị thiếu niên kia?
Từ dấu vết của trận chiến, có thể suy đoán được rất nhiều tin tức. Rất nhanh, nhóm người Yên Chi Môn đã có được nhận thức mơ hồ đối với thực lực của Sở Vân. Tất cả đều không khỏi sinh lòng kính nể.
- Thủ đoạn của thiếu niên này vô cùng đa dạng. Kịch chiến cùng Bắc Quang Quang hơn một ngàn hiệp, quả thực không đơn giản một chút nào!
- Hắn đến tột cùng là ai? Nghe Phi Yến nói, hắn tên là Sở Vân.
- Sở Vân.. Cái tên này sao lại có chút quen tai?
- Cũng chưa hẳn là tên thật. Nếu thực sự là một vị thiếu niên, tư chất như vậy quả thực là quá đáng sợ.
Nghe suy đoán của nhóm người Yên Chi Môn, Dược Tinh Tử ở một bên muốn nói lại thôi.
Độc Tinh Tử lại hừ lạnh một tiếng.
- Muộn rồi. Theo ta thấy, người này sớm đã bị Bắc Quang Quang giết chết. Đối thủ chính là tồn tại thành danh đã lâu trên Dị Sĩ bảng, hơn nữa tính tình lại âm hiểu giảo trá. Chúng ta chỉ là đang phí công mà thôi, hôm nay khu rừng vô tận sắp mở ra, tốt hơn vẫn là tập trung lực chú ý vào truyền thừa của Vạn Thú Vương.
- Hừ! Sở Vân ca ca tuyệt đối không chết!
Tiểu Phi Yến lập tức kháng nghị, ánh mắt tràn đầy bất khuất cùng quật cường. Nhưng mấy người Hoa Mai lại trầm mặc. Độc Tinh Tử nói cũng không sai. Bắc Sắc là ai? Hắn tung hoành Tinh Châu nhiều năm như vậy, họa hại khắp nơi, không phải là chưa từng có người nào thảo phạt hắn. Nhưng hắn vẫn tự do tự tại đấy thôi. Chuyện này một phần là dựa vào thực lực của hắn, nhưng nguyên nhân rất lớn là do hắn làm người âm hiểm giảo trá. Đối mặt với một địch nhân như vậy, thiếu niên gọi là Sở Vân kia, tám chín phần là đã bại vong.
- Báo! Phát hiện một kiện yêu binh vô chủ trên chiến trường!
Đúng lúc này, một vị môn nhân Yên Chi Môn cầm Tâm Ý Tiên trong tay trở về bẩm báo.
- Đây không phải là yêu binh Bắc Quang Quang cầm trong tay lúc nãy sao?
Dược Tinh Tử chứng kiến cây roi này, khuôn mặt đầy vẻ kinh dị, bật thốt.
- Yêu binh của Bắc Quang Quang đã biến thành vô chủ. Chẳng lẽ Bắc Quang Quang đã bị giết?
Dịch Yên nhíu mày, suy tư.
- Chủ nhân đã chết, tất cả yêu vật trong tay sẽ biến thành vật vô chủ.
- Khả năng không lớn. Nếu Bắc Quang Quang chết rồi, thì thi thể ở đâu? Mà Sở Vân kia đang ở nơi nào? Chuyện này thực cổ quái?
Hoa Mai cũng có chút khó tin. Dưới một trận kịch chiến như vậy mà chỉ để lại duy nhất một kiện yêu binh vô chủ. Nếu không tận mắt chứng kiến người ngoài quả thực tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng ra nổi cuộc quyết đấu tràn đầy hung hiểm giữa Sở Vân cùng Bắc Quang Quang.
- Làm sao có thể? Ta tận mắt chứng kiến tiểu tử kia đã bị cây roi này chói chặt! Chẳng lẽ sự tình có biến?
Tâm tình bết bát nhất trong lúc này hiển nhiên là Độc Tinh Tử. Hắn nhìn chằm chằm vào Tâm Ý Tiên, trên mặt tràn đầy vẻ âm tình bất định.
- Phát hiện ra rồi! Chiến trường chuyển chỗ, hướng đông nam, hai người một chạy một đuổi. Không bao lâu hai mắt Dịch Yên tỏa sáng, phát hiện ra manh mối mới.
- Truy!
Hoa Mai không nói hai lời, ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức cưỡi lên yêu thú, nhanh chóng đuổi theo.
- Nhanh lên, có hai cường giả đang giao chiến.
- Chiến đấu vô cùng kịch liệt, một người trong đó rất có thể là Bắc Sắc, một trong tứ đại dâm tặc.
Dần dần tiếp cận chiến trường, trên đường mọi người gặp được ba vị du hiệp. Sau khi hỏi thăm tình huống, mấy người Hoa Mai đều cảm thấy cực kỳ kinh dị.
- Thiếu niên này thực sự không đơn giản. Không ngờ lại có thể kiên trì lâu đến như vậy?
- Giao chiến gần một ngàn hiệp cùng cường giả như Bắc Sắc, rất không dễ dàng. Đối phương lại là ân nhân cứu mạng của Phi Yến, Yên Chi Môn chúng ta không thể không cứu!
- Hắn còn chưa chết, vậy mà hắn còn chưa chết!
Độc Tinh Tử gào thét trong lòng, sự ghen ghét trong thâm tâm lại càng thêm dày đặc, trong mắt lóe lên vẻ ngoan độc.
Khi Tiểu Phi Yến còn đang lo lắng thúc dục, mọi người Yên Chi Môn lại tăng thêm tốc độ, thời gian trôi qua đã dần dần tiếp cận chiến trường. Không bao lâu, một tòa núi lớn vắt ngang ở trước mặt, kịch chiến chấn động đã vang vọng khắp mọi người bên tai.
- Chúng tỷ muội, một vị thiếu niên tên là Sở Vân đã cứu Tiểu Phi Yến. Ân cứu mạng như vậy, Yên Chi Môn chúng ta bây giờ phải hoàn báo. Chiến! Chiến!
Hoa Mai hét lên một tiếng, lấy ra một cây Đông Sương Ngạo Mai Thương, đạp trên Tuyết Vô Ngân Hoa, đều là yêu binh đẳng cấp Linh Yêu. Nàng lăng không hư độ, anh tư táp sảng.
- Tuy đối phương là Bắc Sắc, nhưng đây là chủ lực Yên Chi Môn chúng ta, cũng chưa chắc là không thể chiến thắng!
Dịch Yên mắt sâu như mặt hồ, thần sắc kiên nghị. Nàng lấy ra Hà Lạc hộ thân, tay cầm Hắc Bạch Kỳ Tử, là một món ám khí, ngưng mà không phát.
- Một khi xảy ra hỗn chiến, ta âm thầm ra tay, với thủ đoạn của ta, ám toán tên tiểu tử kia cũng không phải là không có khả năng.
Độc Tinh Tử thầm nghĩ, mưu đồ thi triển âm mưu quỷ kế
- Chỉ cần qua đỉnh núi này là đến nơi rồi, Sở Vân ca ca, cố gắng chịu đựng!
Phi Yến cắn chặt hàm răng, cũng lấy ra Đại Yêu binh Hồng Vân Cổ của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vội vàng cùng ngưng trọng. Khi mọi người còn đang cho rằng sắp phải đối mặt với một trận khổ chiến, chợt một tiếng nổ phá không truyền đến. Ngay đó đó Trung Sơn Lang gâm lên một tiếng, vượt qua ngọn núi trước mặt mọi người, tốc độ di chuyển cực nhanh. Thân sói cực lớn, bóng đen phủ xuống toàn bộ chúng nhân. Nhóm ngươi Yên Chi Môn còn chưa kịp kinh hô, chợt nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm cực lớn.
- Bắc Quang Quang, ngươi chạy đâu?
Thanh âm này tràn đầy sát khí, cùng chiến ý bức người, khiến cho mọi người nghe xong không tự chủ được toàn thân run lên một cái. Tất cả mọi người lại kìm lòng không được, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức co rút, ngây ngốc nhìn một đầu linh Thiên Hồ toàn thân trắng như tuyết, thần tuấn ưu nhã, nhảy vọt qua đỉnh đầu của mọi người.
← Ch. 369 | Ch. 371 → |