← Ch.451 | Ch.453 → |
Chí ít cũng là một người có tài trong việc hộ tống lương thực và quân nhu. Hắn rất nhát gan, sợ phiền phức, chỉ cần có biến động nhỏ đã rất cảnh giác đề phòng...
Lập tức chạy trốn.
Suy nghĩ nhiều như vậy, quả thực cũng chỉ là chuyện tình trong nháy mắt.
- Được, ta đồng ý.
Thiết Ngao mở miệng nói, không có do dự nửa điểm.
"Ha ha ha, đệ nhị thần tướng đã nằm trong tay ta."
Sắc mặt Sở Vân rất thản nhiên, nhưng trong lòng lại vui mừng không sao tả hết.
Gã Thỏ Tướng Quân này cũng không khác Hoàng Hiếu là bao.
Trong ký ức kiếp trước của Sở Vân, bản tính của hắn nhát gan sợ phiền phức, tính tình yếu đuối. Thế nhưng lại sở hữu một đầu yêu thú Phong Lôi Hống tuyệt phẩm.
Phong Lôi Hống này, thoạt nhìn bề ngoài giống như một con thỏ trắng nhỏ, đôi tai vừa dài vừa dày, trông rất nhỏ bé chỉ dài hơn một thước nhưng rất đáng yêu.
Trong ký ức kiếp trước của Sở Vân, không ngờ Thỏ Tướng Quân trên chiến trường bị vây công, rốt cục trước sự sống và cái chết mà bộc phát. Thi triển đạo pháp thiên phú của Phong Lôi Hống, hô lên một tiếng rung trời, lập tức giết chết ba vị thượng tướng vây công hắn.
Sau khi dũng khí bộc phát, dường như Thỏ Tướng Quân đã thay đổi hoàn toàn, không thể cứu vãn, trở thành dũng tướng trên chiến trường.
Mỗi lần tới thời điểm sống chết, hắn lại gọi ra Phong Lôi Hống, thi triển đạo pháp thiên phú, thường thường đều giết chết địch tướng. Lúc đó Sở Vân sống lại, hắn đã là đệ nhất dũng tướng của Thiết gia, đã có ba đại tướng, vô số thượng tướng, tiểu tướng chết trong tiếng hô của hắn.
Thiết Ngao cũng không biết, hắn đã mất đi một viên dũng tướng có một không hai.
Sau khi hoàn thành minh ước với Thiết gia, Sở Vân đích thân tới Loa đảo, triệu vị Thỏ Tướng Quân trong truyền thuyết tới.
- Thuộc, thuộc hạ xin ra mắt Tiểu Bá Vương đại nhân!
Lúc này Thỏ Tướng Quân còn chưa biến đổi, tích cánh yếu đuối. Trông thấy Sở Vân, vội vàng quỳ xuống, giọng nói run run.
Hắn đã nhận được mệnh lệnh của Thiết Ngao, đối với việc Sở Vân đột nhiên trở thành thiếu chủ của chính mình, hắn cảm thấy vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ.
Hơn một năm nay, danh tiếng của Tiểu Bá Vương đã trở lên lừng lẫy, giống như sao đổi ngôi vô cùng sáng lạn. Hiện tại, hắn sử dụng Tật Phong Kính Thảo Hài trước mặt mọi người, chuyện giết chết Ngọc Thư Sinh đã bị bại lộ, hơn nữa đánh bại tiểu vương tử Mông Nguyên trước đám đông, cho nên đã được Tinh Châu công nhận là đệ nhất thiếu niên.
Toàn bộ chuyện này, ngay cả Thỏ Tướng Quân quanh năm canh giữ tại Loa đảo hẻo lánh, cũng đã nghe nói đến. Đối với Sở Vân có mười phần kinh ngạc, ba phần ngưỡng mộ.
Bây giờ gặp được Sở Vân, cảm nhận được toàn thân hắn phát ra khí thế lẫm liệt, càng cảm thấy kính nể.
- Ngươi chính là Thỏ Tướng Quân?
Sở Vân lẳng lặng quan sát đệ nhị thần tướng đang quỳ trước mặt. Thành thật mà nói, quả thực hắn có chút thất vọng.
Thỏ Tướng Quân trước mặt, vóc dáng thấp bé, hình thể gầy yếu, mấu chốt chính là da dẻ trắng nõn, nếu như không có tướng mạo bình thường, quả thực chính là một tiểu bạch kiểm. Hơn nữa hắn quỳ xuống đất, biểu tình hiện ra vẻ sợ hãi rụt rè. Thảo nào mọi người đều trêu chọc hắn, ngay cả Thiết Ngao cũng cảm thấy hắn chướng mắt.
- Hồi bẩm thiếu chủ, thuộc... Thuộc hạ họ Bạch tên Miễn, quả thực có biệt hiệu là Thỏ Tướng Quân.
Đứng trước mặt Sở Vân, hắn cảm thụ được áp lực khổng lồ đè nén. Khiến cho toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
- Bạch Miễn?
Cái tên này Sở Vân cũng đã nghe qua, không hề xa lạ.
- Thiết Ngao ép ngươi rời đi, ngươi không có oán hận gì sao?
- Thuộc hạ tuyệt đối không dám! Bây giờ nguyện làm tất cả vì thiếu chủ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của thiếu chủ giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Toàn thân Thỏ Tướng Quân run lên, lập tức dập đầu trước Sở Vân.
Thỏ Tướng Quân này quả thực chẳng khác gì sợi mì nhuyễn.
Sở Vân âm thầm thở dài, lại nói tiếp:
- Ngươi hãy lấy thỏ của ngươi ra cho ta xem.
Thỏ Tướng Quân lại do dự.
- Tại sao... Ngươi không muốn?
Giọng nói của Sở Vân kéo dài, nhất thời khiến cho toàn thân Thỏ Tướng Quân ớn lạnh mà run lẩy bẩy.
- Không, không dám. Hồi bẩm thiếu chủ, con thỏ này của thuộc hạ, thỏ...
Hắn lắp bắp nói không thành lời. Đương nhiên hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, tuy rằng Phong Lôi Hống vẫn chưa biến đối nhưng hiện tại đã có nhiều điểm rất khác so với yêu thỏ bình thường. Thỏ Tướng Quân cũng đã nhận ra điểm siêu phàm của nó.
- Thỏ này của thuộc hạ, là do thuộc hạ nuôi dưỡng từ nhỏ. Lớn lên cùng thuộc hạ, chẳng khác nào anh em ruột thịt trong nhà! Thiếu chủ, mong người minh giám!
Hắn cho rằng Sở Vân nghe được tin đồn gì đó muốn cướp đi Phong Lôi Hống. Trong tình thế cấp bách, hắn không tìm được cách gì, bỗng nhiên khóc rống lên nước mắt chảy ràn rụa
Thực ra Sở Vân cơ bản không có suy nghĩ này. Điều hắn cần chính là một vị dũng tướng, không đơn giản chỉ là yêu thú tuyệt phẩm Phong Lôi Hống.
Hơn nữa, hiện tại 8 đại Linh Yêu đều đã tiếp cận tu vi cấp Linh Yêu. Gánh vác đối với linh quang tăng vọt một lần nữa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tăng thêm yêu vật mới.
Sở Vân âm thầm lắc đầu, cúi đầu nhìn Thỏ Tướng Quân đang quỳ trên mặt đất ôm đôi chân nhỏ của chính mình, oa oa khóc lóc van xin.
Kẻ dở hơi này, quả thực ngày sau có thể trở thành dũng tướng hung mãnh trên Chư Tinh sao? Bất quá, tình cảm của hắn đối với Phong Lôi Hống thật ra rất chân thành thắm thiết.
Rất nhiều ngự yêu sư đều có yêu vật trong tay, chu rằng chỉ là công cụ sử dụng. Thế nhưng trong suy nghĩ của Sở Vân thì hoàn toàn khác, hắn coi những yêu vật này là những người bạn, là đồng nghiệp đáng mến.
Hiện tại, Thỏ Tướng Quân cũng như vậy.
- Ngươi nghĩ Tiểu Bá Vương ta là hạng người gì? Yên tâm, ta sẽ không đoạt yêu thú của ngươi, bất quá chỉ muốn xem qua mà thôi.
Sở Vân lên tiếng nói.
- Có thật không?
Thỏ Tướng Quân ngửa đầu, mắt đẫm lệ nhìn về phía Sở Vân.
Sở Vân vừa giận vừa buồn cưới nói:
- Lời của Tiểu Bá Vương, đã khi nào là giả?
Đương nhiên hắn cũng từng nói dối. Lần đầu tiên nói sạo, lừa gạt mấy vạn đại quân, sau cùng một mình địch vạn người, khiến cho quân sĩ tốt phương bị đánh tơi bời.
Lần thứ hai nói sạo, tự xưng mình thuộc trường phái dịch sư, hù dọa cho Yên Chi Môn phải hoảng loạn. Mặc dù hiện tại Dịch Yêu cũng chính là dịch sư thân tín của hắn.
Thỏ Tướng Quân tin tưởng. Hắn từ từ buông tay khỏi chân nhỏ của Sở Vân, nghe lời gọi Phong Lôi Hống ra.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân trông thấy yêu thú này, tại kiếp trước, hắn không hề có tình cảm như vậy đối với Phong Lôi Hống và Thỏ Tướng Quân.
← Ch. 451 | Ch. 453 → |