← Ch.461 | Ch.463 → |
- Thiếu đảo chủ là người nhìn xa trông rộng, Dịch Yên cô nương cũng là người có pháp thuật cao minh, nhất định bọn họ không có nói sai. Các ngươi không được khinh xuất.
Đúng lúc này, Hoàng Hiếu đứng ra nói. Hắn là một trong số ít người vẫn bình tĩnh như không.
Các tướng lĩnh đều gật đầu, đột nhiên sắc mặt lại trầm xuống.
Cùng lúc này, tại doanh trại Thủy gia.
- Trong quân của đối phương, cũng có toán sư!
Giọng nói của Trinh Hữu Tài nặng trĩu, từ từ đi vào trong doanh trướng của Cuồng Nho Tướng Quân, mở miệng nói một câu như vậy.
Nhất thời Cuồng Nho Tướng Quân cả kinh, lập tức bỏ qua chuyện quân sự, ngẩng đầu lên:
- Cái gì? Thật vậy sao? Phải biết rằng toán sư tại Tinh Châu rất ít ỏi.
- Chắc chắn là có. Trước tiên, người kia che đậy huyền cơ, khiến ta không thể tính ra, tập kích bất ngờ Mộc Lâm đảo do ta đảm nhiệm. Sau khi ta nghe tin tình báo mới biết được chuyện này. Tiếp đến, lập tức suy tính ra đường lui của đối phương, phái người chặn lại. Nhưng lại bị đối phương suy tính ra, liền thay đổi tuyến đường, để hạm đội của địch chạy trốn thành công.
Trinh Hữu Tài đáp.
Sắc mặt Cuồng Nho Tướng Quân trầm xuống. - Mộc Lâm đảo chính là trạm tiếp tế quan trọng cho tiền tuyến của chúng ta. Ta nhớ không nhầm thì một nhóm quân trang và vật tư được vận chuyển tới đảo, đúng không?
- Ai, nhóm vật tư kia đả bị cướp đoạt. Mộc Lâm đảo cũng bị cháy sạch, biến thành một đống hỗn độn.
Trinh Hữu Tài thở dài nói:
- Yêu vật trong tay ta có thể suy tính được toàn bộ cục diện, ngoài trừ huyền cơ bị che đậy là không thể tính ra được. Bằng không, kế hoạch chặn đường lui của ta, tại sao có thể bị phát hiện?
Bỗng nhiên trong doanh trướng trở nên im lặng.
- Toán sư, bây giờ Thư gia cũng có toán sư. Cứ như vậy, toán sư phối hợp cùng với các lương tướng, áp lực trên tuyền tuyến không chỉ tăng lên gấp bội.
Cuồng Nho Tướng Quân có cuồng ngạo thế nào đi nữa, lúc này trên mặt cũng hiện rõ vẻ lo lắng.
- Tướng quân yên tâm, ta đã sắp xếp tất cả, toàn bộ thế trận đã tạo lên. Trừ phi toán sư của đối phương còn cao minh hơn ta gấp bội mới có thể phá hoại kế hoạch của ta. Chỉ cần hơn một tháng nữa, thế cục trận đại chiến có thể được dựng lên.
Trinh Hữu Tài tự tin nói.
- Ta rất lo lắng a. Sở Vân là một biến số, thật không ngờ lại xuất hiện thêm một biến số. Trong lòng ta luôn cảm thấy bất an. Như vậy đi, Trinh quân sư, tạm thời ngươi hãy dừng lại kế hoạch, dốc toàn lực tính toán thời gian cuộc đại chiến cho ta.
Cuồng Nho Tướng Quân nói.
- Thế nhưng nếu làm như vậy, ngày đại chiến sẽ bị chậm lại.
Trinh Hữu Tài nói.
- Hiện tại không phải lúc cấp bách, tình thế đã rơi vào giai đoạn giằng co, huống hồ đối phương cũng đã có toán sư. Nóng vội ắt sẽ thất bại.
Cuồng Nho Tướng Quân vẫn giữ vững ý kiến của mình.
- Được rồi. Ngài là tướng quân, còn ta chỉ là một toán sư mà thôi.
Trinh Hữu Tài không còn cách nào khác, đành phải lấy ra hai kiện yêu vật, dốc toàn lực suy tính.
- Ủa? Tướng quân, quả thực ngươi đã có tính toán từ trước a! Ta tính ra rồi, tại nơi cách hướng tây bắc chín ngàn hải lý, có một nhân duyên lớn, có thể ảnh hưởng tới cục diện của toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo!
Đột nhiên, hai mắt Trinh Hữu Tài mở ra, kinh hãi nói.
Cùng lúc này, tại doanh trướng Thư gia.
- Thiếu đảo chủ, dự đoán của ngài về tương lai của Thư gia quả thực rất chính xác. Ta đã tính ra rồi, tại nơi cách phía đông bắc tám ngàn hải lý, có một nhân duyên. Tại nơi này, tuyệt đối trải qua một hồi đại nguy hiểm, đại kỳ ngộ, trận đại chiến mới có thể gia tăng khả năng thắng lợi. Thất bại, chính là giúp đối phương tăng phần thắng.
Hai mắt Dịch Yên mở ra, nhỏ nhẹ nói.
- Nàng có thể khẳng định?
- Tất nhiên. Tuy rằng thực lực của ta kém Trinh Hữu Tài một bậc. Thế nhưng, một khi Hà Lạc Đồ của ta, hợp nhất với Dịch Thiên Kinh, nhất tề sử dụng. Sẽ gặp Thủy Mộc tương sinh, tăng phúc cho nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, tính lực tăng lên gấp bội, cao minh hơn cả đối phương. Hơn nữa ta còn tính được, đối phương cũng đã xuất phát. Nếu như thiếu đảo chủ muốn nắm bắt được kỳ ngộ này, nhất định phải xuất phát.
- Đi về phía đông bắc 8000 hải lý...
Hải đồ Chư Tinh Quần Đảo đã khắc thật sâu trong đầu của Sở Vân. Lúc này hắn hồi tưởng lại, lập tức hai mặt lóe ra quang mang.
"Chẳng phải Mê Tung Ám Tiều sao? Nơi này, sương mù dày đặc bao phủ quanh năm, đá ngầm mọc thành bụi, là cấm địa trên hải đồ, tàu thuyền không được tiến vào. Mê Tung Ám Tiều và hải vực Xà Tảo là một trong những nơi nguy hiểm nhất trên Chư Tinh Quần Đảo. Lẽ nào nơi này có cơ duyên?"
Sở Vân tham khảm ký ức của kiếp trước, nhưng không hề đoạt được gì.
Trong Mê Tung Ám Tiều, hẳn là không có bảo tàng gì có giá trị.
"Chỉ là thế giới hiện tại đã bị ta thay đổi hoàn toàn. Nguyên bản Thư gia chỉ có trên danh nghĩa, thế nhưng hiện tại là một trong những thế lực đứng đầu. Trữ Thiên Vương, một trong hai đại bá chủ trên Chư Tinh Quần Đảo, còn chưa quật khởi đã bị ta giết chết. Thế lực của Thiết gia cũng bị ta đè nén, Long Đạo Chi một vị quân sư kỳ tài như vậy cũng đã sớm bị chết."
"Tại kiếp trước, căn bản Giang Hán Quốc cũng chưa bao giờ tiến hành xâm lược Chư Tinh Quần Đảo. Bất quá, đó chính là suy tính của Dịch Yên, thà tin còn hơn không."
Nghĩ tới đây, Sở Vân quyết định thật nhanh, lập tức xuất phát, đích thân đi tới Mê Tung Ám Tiều.
Hắn giẫm lên Tật Phong Kính Thảo Hài, toàn thân bao phủ bởi Hồng Yêu không màu, hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng, lướt trên không trung.
Lúc này đang là ban đêm, trăng sáng như đèn treo lơ lửng giữa trời. Trong bóng đêm, có thể nhìn rõ mồn một.
Sở Vân bay lên trời cao, nhìn xuống phía dưới. Chỉ trông thấy một tòa hải đảo, hình thể nhỏ bé. Trên đảo nhỏ đèn đuốc sáng trưng, hải vực tương đối nhỏ, phía dưới có một hạm đội tuần tra xung quanh hải vực.
Nơi này chính là tiền tuyến, tất nhiên bầu không khí rất căng thẳng. Cách nơi này một vạn năm trăm nghìn hải lý chính là hải vực Thủy gia, đảo nhỏ này chính là mặt trận tiền tuyến.
Đương nhiên tại trung tâm hải vực, cũng không hề yên tĩnh. Trên đó không thể tránh khỏi những trận chiến to nhỏ khác nhau. Nơi này là nơi mà thám báo của Thư gia và Thủy gia thi thố tài năng.
- Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?
Một tên thám báo Thủy gia, ẩn nấp tại một nơi kín đáo trên đảo, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt rất căng thẳng.
Tên còn lại vểnh tai lắng nghe, cũng không thể khẳng định:
- Dường như có một tiếng nổ vang?
Hai tên thám báo vô tình nhìn lên bầu trời đêm, chỉ thấy trăng sáng như nước, chiếu khắp hải vực. Trăng treo giữa trời, không có một gợn mây che lấp, tầm nhìn rất rõ ràng.
- Không có ai cả.
- Ai, xem ra là ta của cả nghi.
- Ha ha, không có gì. Thám báo chúng ta cả nghi cũng không sao, chỉ sợ sơ ý mà bỏ qua quân tình quan trọng.
Một người bên cạnh cổ vũ đồng bọn vài câu, nhưng hoàn toàn không biết đã bỏ qua một tin quan trọng, chính là thiếu chủ Thư gia đảo đã rời khỏi đảo.
Hiện tại Hồng Yêu không màu đã là Linh Yêu đạt chín ngàn năm tu vi, khả năng ẩn thân đã trở nên phi phàm. Thân hình Sở Vân biến mất, dọc theo đường bay đi, những người phía dưới cũng chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh phát ra từ không khí phát ra, mà không thể trông thấy được thân hình của Sở Vân.
Bởi vì Dịch Yên đã từng nói, phía Thủy gia đã xuất thủ, cho nên Sở Vân không hề dừng bước, sử dụng tốc độ tối đa, chỉ sau nửa khắc đã tới nơi.
Trong đêm trăng, dải đá ngầm này lại bị sương mù dày đặc bao phủ. Bên trong lớp sương mù, mơ hồ có thể thấy được những tảng đá ngầm tầng tầng lớp lớp. Tiếp tục đi sâu vào bên trong, tầm mắt liền bị cản trở, gần như chỉ thấy được một màu đen.
Sở Vân đi chậm lại, cẩn thận tiến vào trong đó.
Trong Mê Tung Ám Tiều, có một loại yêu vật đặc biệt sinh tồn, có tên gọi là Hãm Không Thạch Quái. Những Thạch Quái này, bề ngoài không khác gì những tảng đá ngầm, rất khó có thể phát hiện ra. Thế nhưng, quả thực có thể nuốt tất cả, ngay cả đất đá cũng bị tiêu hóa.
Đây chính là một loại đất, đồng thời có thuộc tính của yêu thú. Thế nhưng bản chất của nó không hề đơn giản, có xu hướng hủy diệt tất cả. Bởi vậy không thể dùng làm yêu binh.
Hơn nữa loại Hãm Không Thạch Quái này rất khó có thể thu phục. Đối mặt với cường địch, những Thạch Quái này thường tự động bạo phát, uy lực vô cùng khinh khủng. Thậm chí một Hãm Không Thạch Quái cấp Đại Yêu có thể kéo theo một đầu Linh Yêu cùng vào chỗ chết.
- Từ phía đông nam tiến vào Mê Tung Ám Tiều, đi được khoảng năm trăm bước, tiếp đến đi thẳng về hướng bắc ba trăm năm mươi bước, sau đó rẽ sang phía tây nam sáu trăm sáu mươi bước...
Dựa theo tuyến đường do Dịch Yên suy tính, Sở Vân nhẹ nhàng tiến sâu vào bên trong, trong lòng vừa suy tính đến các cặm bẫy vừa dè dặt phòng bị.
Càng tiến sâu vào bên trong, bóng đen càng nồng đậm, ẩn chứa âm khí xen lẫn hơi lạnh. Tầm nhìn rất ngắn, Sở Vân chỉ có thể thấy phía trước trong khoảng mười bước mà thôi.
Xung quanh đều là sương mù bao phủ. Ngay cả mặt biển cũng bị phân tách ra. Mơ hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng thủy triều rào rào đập phiến đá ngầm.
Càng lúc càng tiến vào sâu, nguyên bản tầm nhìn trong khoảng mười bước, dần dần rút lại còn năm bước.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, khắp nơi chỉ toàn một màu đen u ám.
Nếu như Sở Vân không có ý chí kiên định, cho dù dựa theo suy tính của Dịch Yêu cũng đã sớm mất phương hướng, rơi vào tan vỡ.
Lúc này hắn khéo léo sử dụng Hồng Yêu không màu, cẩn thận di chuyển, đề phòng Hãm Không Thạch Quái xung quanh công kích, nếu không sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.
- Thảo nào đây là một trong những cấm địa trên Chư Tinh Quần Đảo, không cho thuyền bè qua lại. Nơi này tuyệt đối không kém hải vực Xà Tảo.
Sở Vân có thể cảm nhận được yêu khí xung quanh rất nồng đậm, tuy rằng số lượng ít hơn Xà Tảo rất nhiều, thế nhưng mỗi đầu Thạch Quái, chí ít cũng đạt cấp Đại Yêu.
Trên đường đi, Sở Vân có thể cảm nhận được hơn hai mươi đầu Linh Yêu. Chúng đều là những tảng đá ngầm sắc nhọn.
Có thể tưởng tượng, một khi hành tung của Sở Vân bị bại lộ, ít nhất cũng gặp phải hơn hai mươi đầu Linh Yêu và hàng vạn đầu Đại Yêu công kích. Ngay cả khi trong tay có Bát Quái Trận, cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Lúc này đổi lại là Thỏ Tướng Quân, e là thân thể đã mềm nhũn, đứng yên bất động.
Bất quá, Sở Vân là người từng trải, ý chí không hề dao động. Trước kia cũng như bây giờ, tình huống càng nguy hiểm, hắn lại càng bình tĩnh. Trong khi tiềm hành, hắn suy xét:
"Thạch Quái cấp Linh Yêu nhiều như vậy, không biết có tồn tại Kiếp Yêu hay không?"
Những Hãm Không Thạch Quái này chỉ có tư chất thượng đẳng, cho nên chỉ có thể tu hành tới cấp Linh Yêu. Thế nhưng trong mỗi đàn yêu thú, dù sao cũng có chút kỳ ngộ, mà tư chất đột phá tới cực hạn, nâng lên tầm cao mới. Trường hợp ngoại lệ này, thông thường chính yêu thú vương trong đàn yêu thú.
Ví như hải vực Xà Tảo. Xà tảo chỉ là yêu thực có tư chất thượng đẳng, chỉ có thể tu hành tới cấp Linh Yêu. Thế nhưng Xà Tảo vương lại có tư chất tuyệt phẩm, có thể tu hành tới cấp Kiếp Yêu.
Cũng giống như vậy, Bạo Động Viên cũng chỉ có tư chất thượng đẳng, thế nhưng Bạo Động Viên vương có tư chất tuyệt phẩm, hiện tại đã tu hành tới cấp Kiếp Yêu có nghìn vạn năm tu vi.
Về phần Vân Sí Hổ, Hủ Độc Bích Hổ... Cũng giống như vậy. Vốn thân tộc có tư chất thượng đẳng, thế nhưng vương giả trong tộc lại có đẳng cấp cao hơn, sở hữu tư chất tuyệt phẩm.
Về phần tộc đàn yêu thú có tư chất tuyệt phẩm, thường rất khó có thể phát triển, thành viên rất ít, không tồn tại thú vương trong tộc đàn.
"Hử? Tại sao phía trước lại có gió lớn?"
Vừa đi được chốc lát, bất chợt Sở Vân dừng lại, trong lòng cảm thấy có điều bất ổn.
Vù vù vù...
Tiếng gió mang theo tất cả, bụi bẩn hình thành một dòng xoáy khổng lồ, không ngừng quay tròn giữa không trung.
Trong dòng xoáy có những cái gì? Quả thực tồn tại một vật gì đó rất quái lạ, Sở Vân càng lúc càng muốn thoát ra khỏi nó. Hắn nhạy cảm phát hiện ra một tia nguy hiểm.
Thế nhưng nó vẫn một mực tiến về phía chính mình.
Sở Vân vô cùng cẩn thận, cắn chặt răng nhảy vào không trung.
Không khí gặp phải dòng xoáy, sức gió cường đại khiến thân hình hắn cũng không thể đứng vững. Xung quanh đều là sương mù, bao phủ toàn bộ không trung, căn bản không thể nhìn rõ cảnh tượng phía trước.
Hai mắt Sở Vân trừng lớn, lại cảm thấy không ổn. Hình như hành tẩu giữa rừng rậm u tối, sương mù dày đặc, khiến hắn không thể nhìn thấy năm ngón tay của chính mình.
Hắn cắn chặt răng, từng bước từng bước đi tới. Lặng lẽ suy tính, đột nhiên áp lực được giảm bớt, trước mắt đột nhiên trống trải.
Đây là một mảnh không gian trống rỗng.
Sương mù tan ra, tạo thành một tấm màn đen dày đặc.
Ở nơi đây vô cùng yêu tĩnh, nguyên bản tiếng gió rít gào cũng bị cắt đứt, giống như là đang ở thế giới bên kia.
Sở Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau hắn, sương mù dày đặc, gió vẫn rít gào, cuối theo tất cả, thế nhưng bị một bức tường vô hình ngăn cản, chỉ có thể tàn phá bên ngoài.
- Đây chính là vách tường không gian lực.
Sở Vân là người có kiến thức rộng rãi, thoáng chốc liên tưởng tới Sưu Thần Cung của Thổ Hành Thần Sưu, bên trong Sưu Thần Cung có một tầng vách tường không gian lực, ngăn cách biển lửa. Mà bản thân Tiên Nang Tinh Hải Long Cung của hắn, trước kia cũng ẩn núp dưới biển sâu, dùng vách tường không gian lực để ngăn cách nước biển.
← Ch. 461 | Ch. 463 → |