← Ch.485 | Ch.487 → |
Những du hiệp tìm bảo vật trong thành nhiều như nước chảy. Hầu như mỗi ngày đều mang đến đủ loại tin tức.
Chính lúc đó, Kim Sa kỳ thư đã bị người ta khai quật. Lúc đó đã khiến mọi người chấn động, xôn xao bàn tán.
Mà Sở Vân lại chỉ có thể ngồi ở trên giường bệnh, bất đắc dĩ nhìn đoàn người khí thế ngất trời, từng người vào thành, rồi từng người lại ra khỏi thành.
Mãi đến khi Sa Nhãn đóng lại, thương thế hắn của hắn mới tốt lên. Có thể nói đó là một lần thám hiểm hoàn toàn thất bại, còn chưa thực sự bắt đầu đã ôm vết thương mà trở về.
- Kiếp trước, chiến lực lớn nhất của ta chính là Thiên Hồ cấp số Đại Yêu. Khi đó, ta còn tưởng đây là Hỏa hồ. Hiện nay ta đã không còn giống ngày xưa, không chỉ có Thiên Hồ hoàn mỹ, còn có rất nhiều Linh Yêu mạnh mẽ khác. Ba mươi mốt vị tiên phi đã bày mưu tính kế cho ta. Trong đầu ta lại có vị trí cụ thể của Kim sa kỳ thư. Lần này nếu lại không thu hoạch được gì, ta nên đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong.
Trong lòng Sở Vân vẫn còn sự uất nghẹn của ngày trước.
...
Sa Nhãn Đôn Hoàng trong Di tích Cổ Thành, vô cùng thần bí. Bất kỳ ai cũng không biết nó được tạo nên vào lúc nào và bởi vì sao người ta lại xây dựng nó.
Nhưng trong Cổ Thành thực sự ẩn chứ nhất nhiều của cải có giá trị. Cứ ba năm Sa Nhãn lại mở ra một lần, cũng thu hút rất nhiều người tới đây.
Năm nay cũng vậy. Mười lăm thế lực lớn trong Đôn Hoàng quốc cũng tổ chức một đội thám hiểm tới thăm dò. Trong Cổ Thành có một yêu binh bản vẽ, có lẽ có thể chế tạo ra một loại tinh binh. Nhờ vậy có thể thay đổi sự chênh lệch về thực lực của các thế lực.
Lúc Sở Vân nhận được thư của Kim Bích Hàm, đêm đó liền khởi hành. Dùng hết năm bảo thạch mật môn truyền tống, sau đó lại chạy hết nửa đêm, vừa vặn tới lúc bình mình thì chạy tới Thành Hy Vọng.
Thành Hy Vọng là một thành trì cỡ trung, trong rất nhiều thành thị của Đôn Hoàng thì nó nằm gần Sa Nhãn Đôn Hoàng nhất. Nó vốn là một thôn trấn cực kỳ lạc hậu, chỉ có chưa đầy một trăm người, hơn mười gian gian nhà. Nhưng từ sau khi Di tích Cổ Thành được phát hiện, nó dần dần phát triển trở thành dáng dấp như hiện nay. Nó trải dài mấy nghìn dặm, tường thành cao lớn kiên cố, ngăn bão cát. Các tháp canh được xây dựng san sát, góp phần to lớn đối với luật pháp và trật tự trị an trong thành.
Thành này ở thế trung lập, nằm ngoài sự khống chế của mười thế lực lớn. Lúc này, khi Sa Nhãn gần được mở ra, ở cửa thành đã thấy ngựa xe đông nghịt, đi lại như mắc cửi.
Khi Sở Vân vào thành, dựa theo địa chỉ đã hẹn trước, tìm được một tòa nhà. Sau khi biết được thân phận của hắn, chủ nhân của tòa nhà tiếp đãi hắn rất nhiệt tình.
Sở Vân không ra khỏi phòng, ở trong tòa nhà an tâm tĩnh dưỡng, tiến hành giao lưu với các tiên phi.
Mãi đến tối, lúc này hắn mới đẩy cửa, tìm tới một tửu quán, muốn uống một chén rượu. Hắn tìm một bàn ở trong góc rồi ngồi xuống.
- Đã nghe chưa vậy? Lần này cả mười lăm thế lực lớn trong nước đều phái ra đội ngũ thăm dò mạnh nhất của mình để thâm nhập vào Di tích Cổ Thành.
- Đây là chuyện tất nhiên rồi. Trong nước đã loạn lâu như vậy, hiện nay đang là bình yên trước bão tố. Các thế lực khắp nơi đều đang tích lũy sức mạnh, Di tích Cổ Thành đã trở thành điểm then chốt có thể phá vỡ cục diện bế tắc này. Nếu có vận khí tốt, phát hiện một hai bảo vật trong di tích có thể thay đổi thế cục. Đây thực sự không phải là không có khả năng.
- Nói bình yên cũng không đúng lắm. Con trai của Thượng Quan đại nhân đã bị người ta giết chết, ngay cả Thành Trân Châu cũng bị cướp. Có người nói tổn thất một đống vật tư quân bị rất lớn.
- Hai chuyện này cũng đã được điều tra rõ ràng rồi, đều là do Sở Vân gây ra.
- Hả? Tiểu Bá Vương cũng đến Đôn Hoàng quốc sao?
- Không phải rồng lớn không qua sông. Đâu chỉ có Tiểu Bá Vương? Lần này những kẻ trong nước muốn thừa dịp tới cướp còn nhiều hơn so với ngày xưa. Đừng nói tới những thế lực hàng nhất lưu như Thiết Huyết Minh, Thiên Sát bang, ngay cả những thế lực siêu nhất lưu như Yến Vương Kiếm Phủ, Cửu U thành, Khổ Đà Tự cũng phái cường giả qua đây.
- Lần này Sa Nhãn Đôn Hoàng mở ra, quả thật hỗn loạn không gì sánh được. Đội ngũ ở khắp nơi đều tập chung tại chỗ này, ta thấy chắc không thể thiếu được những cuộc tranh đấu đẫm máu đâu.
- Đối với những nhân vật tiểu tốt như chúng ta mà nói, là bất lợi nhất. Cá nằm trong chậu, còn gì thảm hơn chứ?
Từng tiếng bàn luận truyền vào tai Sở Vân, khiến hắn thu hoạch được rất nhiều. Hắn đến tửu quán vì muốn thám thính một ít tin tức. Hiện nay xem ra tình thế không lạc quan lắm. Mặc dù có thể dựa vào đội ngũ của công chúa Đôn Hoàng, nhưng đối thủ ngang sức với hắn trong chuyến đi này thật sự không ít. Tất nhiên sẽ không tránh được việc phải tranh đấu.
Nghe mọi người bàn tán một hồi lâu, lúc này Sở Vân mới cảm thấy thoả mãn rời khỏi tửu quán. Sau khi trở về Đình viện, hắn ngủ một mạch. Dù sao hắn đã có các tiên phi bảo hộ, những nữ tử này đều đã là yêu binh, căn bản không cần nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Vân bị tiếng đập cửa gấp gáp khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở cửa nhìn ra, Sở Vân đã thấy Thạch Gia Minh cầm trong tay một chiếc quạt, toàn thân mặt áo bào thư sinh, ngọc thụ lâm phong đứng ở trước mặt mình, mỉm cười nhìn mình.
- Chà! Tiểu tử ngươi!
Sở Vân lớn tiếng cười, mở rộng hai tay ôm lấy Thạch Gia Minh.
- Buông hắn ra!
Bạch Toa Toa phẫn nộ mắng, giống như tiếng nổ vang bên tai Sở Vân.
- Không ngờ tiền bối cũng tới đây?
Sở Vân cảm thấy khó hiểu. Vị thống lĩnh cấm vệ quân này không ở trong Vương thành bảo hộ Đôn Hoàng công chúa, chạy tới nơi này làm gì? Lẽ nào nàng vẫn nghi ngờ về Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền?
- Sở Vân, giới thiệu với huynh, đây là thống lĩnh đại nhân. Lần này người đi cùng để bảo hộ ta.
Sắc mặt Thạch Gia Minh liền đỏ ửng lên, không báo trước rời khỏi vòng tay của Sở Vân.
- Thì ra là vậy, xem ra tiểu tử huynh hẳn đã trở thành phụ tá đắc lực của Đôn Hoàng công chúa rồi. Ngay cả thống lĩnh cấm vệ quân cũng được phái qua đây để bảo hộ cho huynh. Thật đáng khen.
Sở Vân sợ hãi than một tiếng.
- Đâu phải chỉ là phụ tá đắc lực?
Bạch Toa Toa cười lạnh một tiếng, thái độ của nàng đối với Sở Vân không hề hòa nhã.
Sở Vân nghe vậy, càng thêm chắc chắn là Thạch Gia Minh đã được trọng dụng. Hắn thật lòng mừng thay cho người bạn cùng trường này.
- Thống lĩnh đại nhân nhanh mồm nhanh miệng, nhưng kỳ thật là người tốt.
Thạch Gia Minh xấu hổ giải thích một chút, sau đó nói với giọng rất tùy ý.
- Được rồi, ta nghe nói đi cùng với Sở huynh còn có một nữ nhân đồng bạn. Vì sao không thấy nàng đâu? Hay là ở trong phòng huynh?
- À, nàng ý nói có chuyện muốn làm, chúng ta cứ xuất phát trước. Sau khi nàng lo liệu xong xuôi sẽ gặp chúng ta sau.
Sở Vân thấy Bạch Toa Toa ở đây, cũng chỉ hàm hồ nói mấy câu.
Trong mắt Thạch Gia Minh hiện lên chút thất vọng, chợt nhoẻn miệng cười:
- Đi thôi. Đại đội của chúng ta đóng quân ở ngoài thành này.
Lần này, Thạch Gia Minh mang theo một đội ba mươi người. Mỗi người đều có cơ thể rắn chắc, tinh mang trong mắt lóe ra sự dũng mãnh tinh nhuệ. Nhất cử nhất động của họ đều tản mát khí tức nồng nặc của quân đội, tuyệt đối phục tùng chỉ huy.
Bỗng nhiên, Sở Vân nghĩ đến một vấn đề:
- Hiện tại trong tay huynh mang theo bao nhiêu lệnh thông hành Cổ Thành?
Trên cửa Di tích trong Cổ Thành đều có một vài cơ quan, mỗi khi mở ra, cần một thông hành lệnh mới đi qua được.
- Yên tâm đi, trong vương thất có dự trữ rất nhiều. Lần này ta mang theo chín mươi lệnh phù, cũng đủ dùng.
Thạch Gia Minh cười đáp.
- Ta cũng có sáu mảnh. Một phần mua được ở Thành Trớ Chú. Một phần thu được khi giết Thượng Quan Phi Dực.
- Ha ha, việc huynh làm đã gây ra động tĩnh cũng không nhỏ, đã truyền khắp Đôn Hoàng quốc. Thượng Quan Phong Dạ là kẻ có thù tất báo, có thể lúc này sẽ tự mình qua đây để giết huynh, báo thù cho con của hắn. Bởi vậy Đôn Hoàng công chúa mới phái thống lĩnh cấm vệ quân qua đây, hỗ trợ ta. Huynh xem, đây là địa đồ về Di tích Cổ Thành.
Thạch Gia Minh đưa địa đồ qua.
Đây là địa đồ do Vương thất các triều đại sau khi đi thăm dò Di tích Cổ Thành đã vẽ lại.
Hiện tại thế lực khắp nơi đều ở đây, cho dù biết được bất kỳ phạm vi hay chi tiết nào trên địa đồ cũng hoàn toàn có thể cầm cờ đi trước.
Sở Vân quá vui mừng. Di tích Cổ Thành vô cùng rộng lớn và phức tạp. Có địa đồ này, quả thực không khác gì ngọn đèn sáng chỉ đường trong bóng tối, giúp ích rất lớn trong quá trình thăm dò.
Căn cứ theo ký ức, qua tấm bản đồ, hắn nhanh chóng tìm được vị trí của Kim sa kỳ thư.
- Chúng ta đi chỗ này trước.
Sở Vân chỉ vào tấm địa đồ rồi nói.
Thạch Gia Minh kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Vân:
- Huynh có tin tức nào đáng tin sao? Phải biết rằng mỗi lần Sa Nhãn được mở ra, có rất nhiều tin tức giả. Phần lớn những tin tức này đều do các thế lực cố ý đưa ra, nhằm thu hút du hiệp làm bia đỡ đạn, dò đường cho bọn họ.
- Yên tâm đi. Huynh còn không tin ta sao? Mau chóng xuất phát đi. Tiến vào Di tích Cổ Thành, còn phải xuyên qua lãnh địa Sa Ma đấy. Càng sớm tiến vào Di tích Cổ
Thành, lại càng có thể chiếm được tiên cơ.
Sở Vân nhịn không được thúc giục. Chẳng may Kim sa kỳ thư bị người khác nhanh chân đến trước, đến khi đó hắn tìm ai để khóc đây?
Xung quanh Sa Nhãn Đôn Hoàng, tồn tại rất nhiều Sa Ma.
Sa Ma và Thạch Tiêu là một loại yêu thú nổi tiếng về tư chất thượng đẳng. Cả hai giống nhau ở chỗ đều là thổ tinh có hình người. Khác nhau chính là, Sa Ma do cát lớn tạo thành, còn Thạch Tiêu là núi đá thành tinh.
Sa Ma Vương Kiếp Yêu trong tay Bạch Toa Toa chính là thú vương trong tộc đàn Sa Ma này. Nó có tư chất tuyệt phẩm, có thể tấn chức đến Kiếp Yêu đỉnh phong.
Chợt nghe có tiếng rống.
Bỗng nhiên có ba con Sa Ma từ trong cồn cát chui ra, chắn trên đường đi của đám người Sở Vân.
Còn chưa chờ đội ngũ của Thạch Gia Minh xuất động, liền thấy đao hoa như nước, tràn qua. Tam con Sa Ma rống lên một tiếng rồi dừng. Tuyết phủ toàn thân chúng, sau đó thân thể chúng chợt vỡ ra, hóa thành ba khối yêu tinh.
Đây là do Sở Vân xuất thủ.
Mấy ngày vừa qua, nghe theo đề xuất của ba mươi mốt vị tiên phi, đao pháp Túy Tuyết Đao của Sở Vân đã có rất nhiều thay đổi. Hiện tại hắn đang muốn sử dụng những con Sa Ma này, làm quen với đạo pháp mới của mình.
Túy Tuyết Đao là cấp số Linh Yêu Đỉnh phong, Sa Ma cấp số Đại Yêu không có khả năng chống lại được. Sở Vân đi trước mở đường, dùng đạo pháp ma hợp mới, căn bản không cho những người khác có cơ hội xuất thủ.
- Không ngờ trong ba bốn ngày ngắn ngủi, hắn lại có một sự đột phá lớn như vậy đối với Túy Tuyết Đao.
Người kinh ngạc nhất chính là Bạch Toa Toa.
Nàng đi ở phía sau, không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động.
Nàng đã hiểu rõ đao pháp của Sở Vân. Nhưng hiện nay, hắn sử dụng đao pháp hoàn toàn khác hẳn trước đây, hết lần này tới lần khác phối hợp với những đạo pháp khác, so với trước kia lại càng huyền ảo xảo diệu hơn gấp bội.
"Xem ra Sở Vân không chỉ có đao pháp cảnh giới xuất thần nhập hóa, mà còn có nhận xét độc đáo về các loại đạo pháp khác. Nhưng chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi, có thể đạt được sự thay đổi lớn như vậy, chứng tỏ hắn là một kẻ có thiên tư thực sự kinh khủng!"
- Tốt, mỗi lần dùng đao pháp này lại thấy càng quen tay. Cụ Phong cung.
Sở Vân thu hồi Túy Tuyết Đao, lấy ra Cụ Phong Cung. Cho tới nay, hắn đều dùng Phi xạ lưu tinh tiễn là chính. Nhưng hiện nay sau khi được các tiên phi chỉ điểm, Cụ Phong Cung phối hợp với Bất thiển tiễn pháp, lấy Lưu Tinh Tiễn Thuật là chính thể, xây dựng thành một hệ thống chiến thuật đặc biệt mà lại sắc bén.
"Hả? Thì ra hắn cũng có sự thông hiểu tiễn pháp sâu sắc tới như vậy! Sự phối hợp này, thực sự khiến cho người ta được mở mắt."
Bạch Toa Toa mở to con mắt đầy kinh ngạc.
Sau một lát, Sở Vân thu hồi Cụ Phong Cung, triệu hồi ra Thiên Hồ. Mắt nàng đã mở to lại càng thêm giật mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Lại một lúc sau, nàng sửng sốt há hốc miệng, hầu như không thể tin được vào hai mắt của mình.
- Đây, đây là cùng một người sao? Lẽ nào sau khi đánh hòa với ta một trận, khiến hắn rút ra kinh nghiệm xương máu, kích động linh cảm vô hạn của hắn hay sao? Cách hắn phối hợp các đạo pháp đều độc đáo như vậy, cũng vô cùng khéo léo. Thành lập nên hệ thống chiến thuật, từ dưới lên trên đều có một ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Thật sự khiến cho người xem không nói được câu nào.
Từ trước đến nay, phối hợp đạo pháp đều căn cứ vào thói quen sử dụng, phong cách chiến đấu của từng người trải qua một thời gian dài mới chậm rãi điều chỉnh.
Chưa bao giờ có người nào giống như Sở Vân, trực tiếp thay đổi đến mức long trời lở đất.
Mà Bạch Toa Toa đã từng cho rằng khi không trải qua kinh nghiệm thực tế, mà có hành vi thay đổi một cách tùy tiện, nếu không phải người điên cũng chính là kẻ ngu.
← Ch. 485 | Ch. 487 → |