← Ch.490 | Ch.492 → |
Túy Tuyết Đao bổ tới, một khối thịt liền bay ra. Máu dũng mãnh phun ra như sông trường giang. Chịu nhiều cú chém như vậy, máu thịt trên chân nó lẫn lộn không rõ.
- Chết tiệt! Chết tiệt!
Thượng Quan Phong Dạ càng không ngừng chửi bới. Hắn rất muốn chỉ huy chiến đấu, nhưng đánh cận chiến kịch liệt như vậy, công thủ thường chuyển biến với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Hắn tổn hao quá nhiều tâm niệm, chỉ có thể đứng ngoài suy xét, chỉ huy được vài lần lại thường lỡ mất thời cơ, ngược lại khiến Âm lôi khuyển bị thương nặng.
Sở Vân càng đánh càng là mạnh. Rõ ràng, trước khi chiến đấu với hắn, Âm lôi khuyển đã trải qua một phen khổ chiến kịch liệt, vết thương rớm máu. Hiện tại thiếu đi sự chỉ huy, sự nguy hiểm của nó đã giảm xuống một nửa.
- Sở Vân, ta phải giết ngươi!
Thượng Quan Phong Dạ thấy vô cùng uất nghẹn, ruột nóng như lửa đốt. Nếu hắn không đánh một trận với Tây Tiện, liệu Sở Vân có thể hung hăng ngang ngược đến mức đó hay không?
Hắn triệu ra một cây Chiến kỳ, dài chín thước, rộng mười lăm tấc. Trên lá cờ cuồn cuộn, có vẽ một biển máu. Đây là Xích sát kỳ, chính là yêu vật có hy vọng có thể tấn chức Kiếp Yêu trong tay Thượng Quan Phong Dạ.
Hắn lay động Xích sát kỳ, bay ra một đoàn Xích sát huyền quang, rơi xuống trong biển lôi quang điện. Nhất thời, Xích sát huyền quang bám trên Lôi đình. Âm lôi vốn đang bình thường, chỉ một thoáng uy lực đã tăng lên nhiều lần, hình thành Xích sát âm lôi.
Âm lôi khuyển có được sự trợ giúp mãnh mẽ, thế tiến công cũng mạnh thêm. Tiếng chó sủa rung chuyển cả trời đất, khiến bốn phương tám hướng phải nhộn nhạo.
Một áp lực cực lớn bao phủ xuống, Ngũ Đức Chân Thân của Sở Vân bị âm lôi cuồng đánh vào, cảm giác như như muốn chia năm xẻ bảy. Ánh đao cũng mờ đi. Túy Tuyết Đao cũng run lên vì bị bắn phá.
Hắn một mặt cố gắng chống đỡ, một mặt tung Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền ra.
- Trợ giúp Sở Vân!
- Chém chết lão tặc Thượng Quan Phong Dạ này.
- Các tỷ muội nhất tề động thủ!
Tên từ Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền bay ra, bắn về phía Thượng Quan Phong Dạ. Hai mươi ba vị tiên phi tại mũi tàu ngẩng đầu, đánh ra vô vàn đạo pháp. Ánh sáng lóe ra, khiến người khác không thể nhìn được.
- Thuyền này? Thuyền này!
Thượng Quan Phong Dạ phát ra tiếng gầm gừ khiếp sợ. Hai mắt hắn đột nhiên trợn trừng, thiếu chút nữa thì rơi trên mặt đất.
- Không ngờ là Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền! Ông trời ơi, ta nhìn thấy cái gì!
- Ta ghét nhất bị nhìn với ánh mắt như vậy!
- Lão tặc ghê tởm!
- Các tỷ muội, hắn đã nhận ra chúng ta rồi. Tuyệt đối không thể buông tha.
Mặt các tiên phi trở nên băng lạnh, đôi mắt đẹp mang sát khí lẫm liệt. Các nàng vây quanh Thượng Quan Phong Dạ, đánh qua các loại công kích long trời lở đất, khiến Thượng Quan Phong Dạ bị đánh đến miệng phun máu, liên tục kêu thảm thiết, vô cùng nguy ngập.
Thượng Quan Phong Dạ cầm Xích sát kỳ trong tay, che trái, ngăn phải, điên cuồng gọi Âm lôi khuyển tới cứu giúp.
Âm lôi khuyển sao có thể thoát thân? Đã không có Xích sát kỳ trợ giúp, nó bị Sở Vân vững vàng cuốn lấy. Lại bởi vì chủ nhân rơi vào tình thế không lối thoát, được cái này lại mất cái khác, nó bị Sở Vân mạnh mẽ điên cuồng chém xuống, máu huyết tung bay, răng nhọn cũng văng tung tóe, phát ra từng tiếng tru dài thê lương thảm thiết.
Ầm...
Con chó cào loạn, rốt cục hung hăng chụp được Sở Vân, khiến Ngũ Đức Chân Thân tan vỡ nát bấy. Quang quyển phía sau đầu Sở Vân mờ đi, lại hóa thành Ngũ Đức Luân, yêu nguyên hầu như không còn, rơi phàm trần. .
Phi Huyền ngự thiên đao!
Sở Vân phun ngụm máu lớn, chiến đao bay ngược ra.
Một đao này xuyên phá không gian, còn nhanh hơn cả tia chớp, mạnh mẽ hơn cả sấm sét, hung hăng đâm vào trong cơ thể Âm lôi khuyển, xuyên thủng trái tim của nó!
Ngao ——!
Âm lôi khuyển lớn tiếng, phát ra một tiếng tru cực kỳ thảm thiết. Máu từ cổ, từ chỗ trái tim phun mạnh ra, giống như thác nước. Trong nháy mắt, nó điên cuồng công kích, nhưng đầy hỗn loạn. Đây chỉ là hành động điên cuồng trước khi chết.
- Âm lôi khuyển!
Thượng Quan Phong Dạ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt liền trắng bệch, phát ra gầm giận dữ đến khó tin.
- Đến phiên ngươi!
Sở Vân chém chết Kiếp Yêu Âm lôi khuyển, khí thế tăng vọt, hắn triệu hồi Túy Tuyết Đao, vung tay lên, Linh Yêu nhất tề nhào đến.
Ngũ hành chiến trận chỉ kiên trì được nửa giây, liền tan vỡ.
- Ngươi đừng hòng có thể giết chết ta!
Thượng Quan Phong Dạ đã đến đường cùng, tung tiên nang bên hông ra.
Tiên nang nổ lớn, tạo ra một khe nứt trong không gian, chớp mắt liền biến mất.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Sở Vân phi qua, lại bị Âm lôi khuyển hồi quang phản chiếu, phun ra một ngụm lôi điện quang lưu cuối cùng, cản trở hắn.
Thượng Quan Phong Dạ nhân cơ hội bỏ trốn mất dạng.
- Thật trung thành.
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, thu hồi Bát Quái Chiến Trận, tiếp tục truy sát.
Thượng Quan Phong Dạ phát hiện Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền rồi, nhất định phải giết chết!
Hai người một trước một sau, xé rách không khí, đánh ra âm bạo, tốc độ cũng nhanh không thể tưởng tượng được.
- Sở Vân, lần này nếu ta có thể chạy ra thoát, nhất định sẽ khiến ngươi chết không được tử tế được!
Thượng Quan Phong Dạ nhăn nhó, trong lòng tức giận, hận không thể róc xương hút máu Sở Vân.
- Thượng Quan Phong Dạ, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.
Ánh mắt Sở Vân sắc như dao. Bất kể thế nào, cũng phải giết chết Thượng Quan Phong Dạ.
Hai người một đuổi một chạy, chọc thủng không gian. Dọc theo đường đi, thế lực khắp nơi trong Cổ Thành đều ghé mắt nhìn.
- Ta, ta không có nhìn lầm? Đó là Thượng Quan Phong Dạ đại nhân!
- Không ngờ Thượng Quan Phong Dạ đại nhân cũng bị người truy sát?
Bất kỳ người nào nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng có vẻ chấn động mãnh liệt, khó có thể tin được. Tin tức này rất nhanh được truyền ra ngoài, khiến mọi người đều cảm thấy chấn động.
...
- Có tin tức của Sở Vân sao?
Tuy Di tích Cổ Thành đẹp như biển sao, nhưng lúc này trong lòng Thạch Gia Minh đang vô cùng lo lắng.
- Người của chúng ta đã chia nhau đi tìm hiểu. Hiện nay vẫn còn chưa có tin tức gì. Ta cảm giác, hắn không có việc gì đâu.
Bạch Toa Toa theo sát phía sau, nhỏ giọng khuyên giải an ủi.
Hai đạo thân ảnh vẫn đuổi theo nhau trong Di tích Cổ Thành. Từ sau khi nhận thấy Sở Vân mất tích, Thạch Gia Minh đã phái mọi người tiến hành mở rộng phạm vi tìm kiếm trong vùng phụ cận. Nhưng đã qua mấy canh giờ, vẫn không có tin tức gì.
- Chúng ta thông qua sa đạo đã từng được vương thất dò xét. Ngược lại ta không lo lắng hắn sẽ rơi vào lộ trình đã bị xóa, bị cát đá chôn sống. Ta lo lắng chính là, hắn rơi xuống giữa Di tích Cổ Thành, thế lực quá yếu, hai tay không địch lại bốn tay.
Thạch Gia Minh yếu ớt thở dài.
Cũng không trách được đám người Thạch Gia Minh lại lo lắng như vậy.
Trong Đôn Hoàng quốc đang loạn, khiến những cường giả chen chúc ở đây còn nhiều hơn rất nhiều so với trước kia.
Sau khi bang chủ của ba môn phái hàng nhất lưu là Thiết huyết minh, Thiên Sát bang, Hồi mộng các, bị chết một cách bi thảm, khiến các Thái thượng trưởng lão phải đứng ra chủ trì đại cục.
Thượng Quan Phong Dạ, Tể tướng Thiết Sơn là một phương cát cứ thế lực đại lão, đều có chiến lực Kiếp Yêu, lần này tự thân xuất mã.
Thậm chí còn nghe đồn, môn phái hàng siêu nhất lưu như Yến Vương Kiếm phủ, Khổ Đà Tự, Cửu U thành đều phái cao thủ cấp Hào Hùng qua đây.
Tuy rằng Sở Vân là nhân tài kiệt xuất trong giới trẻ, nhưng so sánh với những những cường giả này này cũng có sự chênh lệch rất rõ ràng.
- Người tới thỉnh đi đi. Thanh Dương Cung đã do Thiên Sát bang chúng ta chiếm giữ.
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện mười người đứng chặn đường.
Những người này đều mặc trang phục của Thiên Sát bang, khí tức sắc bén gắn với nhau, ánh mắt ẩn chứa kỳ quang, sắc như đao kiếm. Ở tảng đá phía trước, hai người mặc áo trắng đang đi tới.
- Cái gì? Không ngờ Thanh Dương Cung bị người ta công phá rồi? Đại trận bảo vệ cung kia có uy lực vô cùng lớn mà. Cần hai cường giả hậu quân liên thủ, mới có thể công phá. Bởi vậy rất nhiều người phát hiện cung điện này, nhưng không cách nào tiến vào được.
Điều đó là không thể. Thiên Sát bang chỉ là môn phái du hiệp hàng nhất lưu. Thái thượng trưởng lão sở hữu thực lực cấp số Hào Hùng, đã là cực hạn rồi. Sao có được cường giả Quân Cấp? Cường giả Quân Cấp được ghi danh trên Tinh Châu cũng chỉ có mười hai người mà thôi. Những người này tuyệt đối không dễ dàng xuất động. Vô số ánh mắt đều chú ý tới bọn họ.
Bạch Toa Toa ngạc nhiên. Phản ứng đầu tiên của nàng khi nghe được tin tức này là không tin.
Sa Nhãn Đôn Hoàng đã mở ra vô số lần. Những nơi ngoài Cổ Thành mà chưa bị thăm dò cũng không còn nhiều nữa. Trong đó có một hai tòa bảo điện, bởi vì đại trận bảo vệ điện quá lợi hại, nên vẫn còn giữ nguyên cho đến nay.
Thanh Dương Cung chính là một trong số đó.
- Đừng động tới những người này. Hiện nay tìm Sở Vân quan trọng hơn.
Lúc này, Thạch Gia Minh không quan tâm tới Thanh Dương Cung và những thứ khác.
Nhưng vừa định lui lại phía sau, thì từ phía sau lại thấy có ba người đi ngựa tới.
- Thiên Sát bang muốn động tới Thanh Dương Cung sao? Không ngờ dám dám động thủ trước mắt lão phu. Thực sự quá to gan. Các ngươi tuyệt đối không thể có ba cường giả đại Quân Cấp tương trợ. Các ngươi dùng biện pháp gì có thể may mắn mở được?
Một lão giả dẫn đầu lạnh giọng quát.
Vóc người hắn không cao, biểu tình như cứng rắn như sắt, hai bên tóc mai đã bạc trắng, nhưng không có chút cảm giác già yếu, ngược lại sống mũi thẳng, sống lưng thẳng, ánh mắt sắc bén sâu xa, khiến người khác cảm thấy thân thể cường tráng và sức mạnh của hắn.
- Những người này gặp có chút phiền phức rồi. Không ngờ lại bị cuốn vào cuộc phân tranh này.
Nhìn thấy lão nhân này, khuôn mặt Bạch Toa Toa cũng trở nên nghiêm trọng.
Bởi vì hắn không phải ai khác, mà chính là là Tể tướng Thiết Sơn - Chu Chính Phương, chiến lực Kiếp Yêu, cường giả Hào Hùng cấp.
- Tể tướng Thiết Sơn, ngươi không ở chỗ của ngươi mà tổ chức thế lực, bồi dưỡng vây cánh, cố gắng vì vị trí quốc chủ, chạy đến nơi đây tranh chấp tạp vật không quan trọng với một phái nhỏ như chúng ta, thật sự có ý nghĩa hay sao?
Thái thượng trưởng lão Thiên Sát bang xuất hiện. Hắn thực sự là đã già, năm tháng khiến lưng hắn còng xuống, chòm râu và long mày đã ngả màu trắng. Hắn cũng tích lũy đến chiến lực Kiếp Yêu. Bởi vậy, khi đối mặt với Tể tướng Thiết Sơn, hắn không hề tỏ ra yếu thế.
Cục diện nhất thời trở nên vô cùng tinh tế.
Ba phía đều có Kiếp Yêu, hình thành thế chân vạc. Đám người Thiên Sát bang đứng chặn phía trước. Đám người Thạch Gia Minh bị chặn ở giữa. Tể tướng Thiết Sơn thì ngăn chặn ở phía sau.
- Tình thế không ổn rồi. Trong ba phe, bên ta yếu nhất. Thành viên trong đội của chúng đều bị phái ra ngoài, chia nhau tìm hiểu tình hình. Nơi đây không thích hợp ở lâu, tốt nhất vẫn nên rút lui.
Bạch Toa Toa nói nhỏ bên tai Thạch Gia Minh.
- Sao vậy, mới thế đã muốn đi rồi sao? Nghĩ muốn truyền bá tin tức ở đây ra ngoài, hay muốn nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi? Hai vị, trò hề nhỏ đó của các ngươi, cũng muốn qua mặt được lão phu hay sao?
Ánh mắt Tể tướng Thiết Sơn rất độc ác, nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Toa Toa, lập tức vạch trần.
- Không sai. Hai nhóm các ngươi ai cũng không thể rời khỏi đây. Tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ. Bằng không khiến mọi người có những hiểu lầm không cần thiết, cái được không bù cho cái mất.
Giọng nói của Thái thượng trưởng lão Thiên Sát bang cũng không nóng không lạnh.
Ánh mắt của hắn tràn ngập sự âm hiểm và ý tứ hàm xúc, không ngừng nhìn về phía hai nhóm còn lại.
Càng nhiều ánh mắt dính chặt trên người Thạch Gia Minh và Bạch Toa Toa. Bởi vì các nàng là nhóm có thực lực yếu nhất.
- Đáng giận...
Bạch Toa Toa vô cùng lo lắng, đành phải bỏ ý nghĩ rút lui. Nàng phải bảo vệ Thạch Gia Minh cho tốt. Nhưng nếu hai vị chiến lực Kiếp Yêu cùng giáp công khả năng, nàng cảm thấy cũng khó có thể phân thân.
- Lẽ nào thực sự phải bị giam tại chỗ này? Thực lực của hai nhóm kia mạnh hơn một bậc so với ta. Cục diện hai hổ một sói. Tình thế của chúng ta rất khó khăn rồi.
Trong lòng Thạch Gia Minh cũng nặng chĩu. Thật không ngờ ngoài ý muốn lại bị cuốn vào cuộc tranh đấu vì lợi ích này.
Ầm!
Đúng lúc này, một kẻ bay với tốc độ rất nhanh, xuyên qua không khí mà dẫn tới tiếng nổ lớn. Tiếng nổ phát ra rất gần nhanh chóng truyền đến.
- Là ai?
Thế lực ba nhóm nhất thời đều tập trung nhìn qua.
Chờ khi nhìn thấy rõ người mới đến, trong mắt Thái thượng trưởng lão chợt sáng lên. Tể tướng Thiết Sơn cũng mỉm cười.
- Thượng Quan Phong Dạ đồng minh của ta. Tới thật đúng lúc. Ta chỉ cần thuyết phục hắn liên thủ. Đến lúc đó có hai Kiếp Yêu, sẽ chiếm được thế chủ động!
- Không xong, là Thượng Quan Phong Dạ!
Mặc kệ là Thạch Gia Minh hay Bạch Toa Toa, trong lòng đều cảm thấy trầm trọng.
Đây không phải là một tin tức tốt. Thượng Quan Phong Dạ và Tể tướng Thiết Sơn vẫn là đồng minh. Tuy nói quan hệ này quá mong manh dễ vỡ, nhưng lần này kết hợp với nhau vì lợi ích, cũng đủ để thay đổi toàn bộ cục diện.
- Thượng Quan huynh, bên này!
Thấy Thượng Quan Phong Dạ càng ngày càng tới gần, nụ cười trên khuôn mặt Tể tướng Thiết Sơn liền lớn thêm. Hắn cười ha ha, cao giọng gọi.
- Chu huynh!
Thấy Tể tướng Thiết Sơn Chu Chính Phương, vẻ mặt Thượng Quan Phong Dạ càng thêm khoa trương, quả thực là vui mừng lộ rõ trên nét mặt, mừng rỡ, kinh ngạc như điên.
← Ch. 490 | Ch. 492 → |