← Ch.613 | Ch.615 → |
Đồng thời thời gian cũng in dấu trên toàn thân hắn, khiến người ta có một loại cảm giác hắn đã trải qua cả đời suy sụp cực khổ âm u và thành thục.
Tổng hợp lại tất cả, hình thành một Lạc Anh Vương độc đáo đầy sức hấp dẫn. Khiến người ta vừa thấy, liền có ấn tượng sâu sắc khó có thể quên được.
"Cứ như vậy, Thất Vương Tinh Châu đời trước, ta gần như đều gặp qua. Tửu Hào Vương dũng cảm. Tham Lang Vương tham lam. Vạn Độc Vương thần bí, Nhân Ngư Vương cao quý. Tiên Nang Vương cổ quái. Lạc Anh Vương lỗi lạc... Quả thực bọn họ đều là nhân trung chi kiệt. Chỉ có điều vì sao Lạc Anh Vương muốn đối phó với ta? Đây là một phần kế hoạch của Mộng Ngôn Sư thần bí kia?"
Trong mắt Sở Vân hiện lên chút lo lắng.
Lạc Anh Vương nói cực kỳ khách khí và tiêu sái, nhưng tất cả mọi người sẽ không hiểu lầm ý đồ của hắn khi đến đây.
Tửu Hào Vương nhìn Sở Vân cười khổ một chút, đứng dậy, bước một bước, liền vượt qua hơn mười trượng, tới trước mặt Lạc Anh Vương:
- Ha ha, cũng được. Để ta được biết thêm về Bách Hoa Chiến Trận của Lạc Anh Vương ngươi.
- Cung kính không bằng tuân mệnh, mời.
Lạc Anh Vương vỗ tiên nang, bay ra vô số lưu quang. Trong khoảnh khắc mở ra không gian chiến trận.
Tửu Hào Vương không nói chuyện, bước vào trong đó. Hai vị cường giả Vương cấp, cứ như vậy biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
- Sở Vân, cha ta mời ước chiến Tửu Hào Vương tiền bối. Tục ngữ nói, cha con cùng ra chận, ta làm con trai, tay cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn. Bản quân nghe nói, Vô Song đại sư đầu phục ngươi, vừa vặn bản quân có chút nghiên cứu đối với nuôi trồng. Trước mặt mọi người, khiến Vô Song đại sư luận bàn với ta một phen, cũng là một trận sôi nổi.
Cửu Mệnh Yêu Quân cười ha ha, đứng dậy. Hắn vốn muốn khiêu chiến Sở Vân, nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Sở Vân, hắn không dám lỗ mãng, lập tức lấy lui làm tiến, khiêu chiến với Vô Song. Phụ thân hắn là Lạc Anh Vương, chính là đại sư nuôi trồng. Từ nhỏ hắn nhận được sự bồi dưỡng, tất nhiên ở hạng mục nuôi trồng cũng rất mạnh.
Nhưng, Vô Song chính là Sở Vân, chỉ có điều mọi người không biết mà thôi. Hiện nay Cửu Mệnh Yêu Quân đưa ra lời khiêu chiến, Sở Vân sao có thể gọi Vô Song đến?
Phiền phức nối gót tới, không kết thúc.
- Tiên Nang Vương tiền bối, vãn bối được người ủy thác, mang đến cho ngài một lá thư.
Giọng nói Vô Thường Hầu, xa xăm lọt vào trong yến hội.
- Lá thư gì?
Tiên Nang Vương đứng dậy.
Trong lòng Sở Vân cảm thấy có chút bất an. Vô Thường Hầu bị người dẫn vào yến hội, hai tay dâng lá thư.
Tiên Nang Vương mở ra vừa nhìn, lập tức biến sắc.
Trong thư viết: "Tiên Nang Vương, năm đó ta nói cho ngươi bí mật xưng đế, phần nhân tình ngươi nên trả lại. Lập tức rời khỏi Chư Tinh Quần Đảo. Trong ba tháng không hỏi thế sự, cố gắng tiếp tục nghiên cứu của ngươi đi."
Cuối thư, không gì phải khác, chính là Dạ Đế phù chiếu.
- Chuyện này, không ngờ là lão nhân gia hắn ở phía sau màn thao túng!
Trong nháy mắt, trán Tiên Nang Vương nhỏ mồ hôi lạnh.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
"Việc này quá khó. Sở Vân cũng không phải đối thủ của lão nhân gia. Ngay cả ta chống lại hắn cũng không chắc chắn nắm được phần thắng. Tuy nhiên nếu ta nghiên cứu thành công, ta có thể lấy thân phận Vương giả thi triển oai của đại đế! Hiện tại nếu chiến đấu với hắn, là hành động không khôn ngoan. Hơn nữa giữa ta và Sở Vân cũng chỉ là quan hệ giao dịch, trao đổi tiên nang với nhau thôi..."
Suy ngẫm đến đây, Tiên Nang Vương đã hạ quyết tâm. Hắn khẽ dài, nhìn Sở Vân nói:
- Nhân tình là món nợ khó trả nhất trên thế gian. Lúc này là bản vương đuối lý, lực bất tòng tâm, sau này sẽ bồi thường ổn thỏa.
Sở Vân nghe được tiếng thở dài của hắn, trong lòng lập tức trầm xuống, có suy đoán không tốt.
Tiên Nang Vương nói xong tin dữ, Sở Vân lại mặt không đổi sắc, trong lòng thì đang chấn động:
"Thật là lợi hại! Đây là lá thư gì? Lại khiến Tiên Nang Vương cũng phải lui bước. Cái gọi là nhân tình, tuy nhiên chỉ là lấy cớ thôi. Ngay cả Tiên Nang Vương cũng phải sợ hãi..."
- Không sao, Tiên Nang Vương tiền bối có thể rời đi.
Sở Vân mỉm cười, thong dong mà lại bình tĩnh, khiến người ta nhìn không ra hư thật, nhưng trong lòng lại ngầm kêu khổ. Trong chớp mắt hai đại Vương cấp tới giúp đỡ hắn, trước sau đều mất đi. Còn chưa chính thức khai chiến với Lục Kình Vương, chiến lực cao cấp bên ta cũng đã hao tổn hơn phân nửa!
"Thủ đoạn rất hay, đây nhất định đều là do Toán sư thần bí kia an bài."
Trực giác trong lòng đã nói cho Sở Vân biết chân tướng.
- Ha ha ha, Hắc Sơn Man Quân rất có tâm đắc về đánh giá Muốn cùng Vô Song đại sư lãnh giáo một phần.
Tiếng cười kiêu ngạo truyền đến. Vẻ mặt Hắc Sơn Man Quân cười đầy trào phúng, từ trong đám người kia tiến ra, nhìn Sở Vân.
Hắn vừa dứt lời, Lang Lão Quân cũng đứng dậy:
- Vô Song đại sư nổi tiếng đại hội Thư viện, chấn động Tinh Châu. Bản quân cũng muốn lãnh giáo một hai.
- Bản nhân mới tạo ra một thanh yêu kiếm, nghe nói Du Nha đại sư của Thư Gia, đoạt được luyện binh xuất sắc của đại hội Thư viện vừa tiến hành. Ta nguyện ra giá trên trời, mong Du Nha đại sư ra tay, ngay tại chỗ chế luyện một thanh yêu kiếm. Coi như làm rạng rỡ thêm cho bữa tiệc.
Phi Vũ Kiếm Quân ngồi ở một bên, nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía Sở Vân, trong mắt chợt hiện hàn quang bắn ra bốn phía.
Bỏ đá xuống giếng!
Đây là hành động bỏ đá xuống giếng.
Sức uy hiếp của Tửu Hào Vương, Tiên Nang Vương đột nhiên mất đi, cho dù Sở Vân có thực lực Hầu cấp, biểu hiện được vân đạm phong khinh, cũng khó có thể ngăn chặn những kẻ có lòng rục rịch ở đây.
- Túy Tuyết Hồ Quân, bản quân có một việc, muốn ngươi trực tiếp chứng thực.
Điều này cũng chưa tính xong, Khổ Đà Tự Thiện Quân cầm trong tay một khối kỳ thạch, cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi lên giữa sân.
Thật ra hắn đã sớm nghĩ phải làm khó dễ với Sở Vân, nhưng thực lực Sở Vân là Hầu cấp, vượt qua tưởng tượng của hắn, quấy rầy kế hoạch của hắn.
Hiện nay Tửu Hào Vương, Tiên Nang Vương vừa đi, trong khoảnh khắc cục diện rối toanh, hình thành tình thế đám sói cắn hổ. Thiện Quân thừa thế đứng lên, hướng về phía Sở Vân phát ra lời tra hỏi:
- Túy Tuyết Hồ Quân, hiện tại Khổ Đà Tự ta không tin tưởng ngươi mưu hại Bắc Quang Đại Sư. Bắc Quang Đại Sư, chính là một trong tứ đại nguyên lão của ta, lại là huyết mạch duy nhất nhận sự di truyền của tổ sư gia khai phái Khổ Đà Vương hiện nay.
Từ khi mất tích tới nay, ta đau khổ truy tìm. Gần đây, ta được Túy Nhất Sinh Toán sư chỉ điểm, lúc này mới nhận được manh mối.
- Túy Tuyết Hồ Quân, trong tay của ta chính là bảo vật trấn tự của Khổ Đà Tự ta - Chân Tâm Linh Lung Thạch. Lúc này hào quang của nó đã chiếu khắp toàn trường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Mỗi câu trả lời của ngươi, nếu là lời nói dối, viên kỳ thạch này sẽ phát ra hồng quang, phát ra tạp âm khàn khàn. Nếu nói thật, sẽ phát ra màu lam rực rỡ, phát ra âm điệu trong trẻo như tiếng chuông. Hiện tại, ta hỏi ngươi, Bắc Quang Đại Sư mất tích, có quan hệ với ngươi hay không?
Thiện Quân luôn miệng vội hỏi, căn bản là không để cho Sở Vân có bất kỳ cơ hội nói chen vào. Đã đánh tới thiên linh cái, cuối cùng cũng lộ chân tướng, muốn đẩy Sở Vân đến đường cùng, ép tới sát vách núi.
Trong lòng Sở Vân không khỏi trầm xuống:
- Bắc Quang chính là Bắc Sắc. Lúc trước ở Dao Sơn Quốc, hắn đối chiến với ta, bị Bạo Động Viên bắt làm tù binh, thu làm nam sủng, hiện nay còn giam giữ ở Vô Tận Chi Sâm. Hắn mất tích đương nhiên có liên quan tới ta. Không thể tưởng tượng được, cuối cùng chuyện này cũng được lộ ra. Không đúng, hẳn là vẫn bị người tính kế an bài.
Ta từng nghe Thụy Lão Nhân nói qua, Túy Nhất Sinh chính là sư đệ của hắn, cũng là kẻ địch giết sư. Hay cho một thiên la địa võng, thủ đoạn vô cùng...
- Sở Vân ngươi trả lời đi. Thế nào, ngươi không dám trả lời vấn đề của ta sao?
Thấy Sở Vân trầm ngâm không nói, sự nghiêm túc dần hiện lên trong mắt Thiện Quân.
Hắn lớn tiếng quát hỏi.
- Ngươi thật muốn ta nói nói thật?
Sở Vân cười lạnh. Thân phận dâm tặc của Bắc Quang Đại Sư, tuyệt đối là vụ tai tiếng lớn nhất của Khổ Đà Tự. Hiện nay có Chân Tâm Linh Lung Thạch chiếu rọi xuống, mỗi câu nói của Sở Vân, đều có thể chứng minh thật giả. Thật sự phải nói ra, tuyệt đối có thể khiến uy danh của Khổ Đà Tự xuống dốc không phanh.
Thế nhưng...
"Nếu mình thật sự nói ra, mình cũng thua. Kẻ đứng phía sau, tất nhiên là tính tới tình huống này. Khổ Đà Tự sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng nếu không nói, ai cũng cho là ta làm. Nếu nói láo, lại không được, trước mặt mọi người sẽ bị vạch trần!"
Sở Vân lâm vào cảnh khốn cùng, xử lý như thế nào cũng không tốt. Đây là âm mưu của Toán sư Hầu cấp, thật sự đáng sợ. Khó trách Sở Bá Vương đệ nhất dũng lực, cũng bị Chư Cát Văn Hầu tính kế đến mức như vậy.
Tuy rằng Sở Vân được Thụy Lão Nhân trợ giúp, nhưng Thụy Lão Nhân cũng mới tấn chức Hầu cấp. Hơn nữa đối phương đã an bài thỏa đáng, tính kế xong, đem thiên cơ lẫn lộn che giấu, chiếm tiên cơ tuyệt đối.
Sau khi Thụy Lão Nhân phát hiện, cũng chỉ có thể thêm một tay che giấu mặt trên của thiên cơ. Về phương diện khác, khó có thể chiếm thế chủ động.
Thấy Sở Vân tiến thoái lưỡng nan, Thiện Quân cười lạnh không thôi, đang muốn mở miệng tiếp tục bức nói, bỗng nhiên sắc mặt bị kiềm hãm:
- Tiếng gì vậy?
Mọi người ở trong sân cũng đồng thời dựng thẳng hai tai, cẩn thận lắng nghe.
Ô ô ô...
Tiếng kèn bi thương hùng hồn, từ phía xa truyền đến. Mới đầu cực kỳ yếu ớt, chỉ có thể nghe thấy, nhưng rất nhanh, âm thanh liền vang vọng khắp đất trời, chấn động màng tai mọi người.
Sắc mặt tất cả mọi người đều chấn động, đồng loạt quay đầu, nhìn về cùng một phía.
Hỏa Đức Thành được xây dựng dựa vào núi. Phòng yến tiệc nằm ngoài trời, ở phía trên sườn núi, bởi vậy tầm nhìn vô cùng tốt.
Sở Vân cũng nhìn lại, chỉ thấy phía mặt biển bỗng nhiên mở ra một đường cong.
Đường cong càng lên càng cao, khoảng cách với mọi người càng ngày càng gần. Dãy núi màu xanh, đất màu nâu, tạo thành một lục địa khổng lồ, một đường đẩy sóng biển ra. Khí thế bàng bạc cuồn cuộn, trực tiếp ép về hướng Hỏa Đức Thành.
Con mắt Sở Vân co lại.
Giọng nói Lục Kình Vương đã truyền đến:
- Thư Gia, nếu các ngươi lập tức rời khỏi Chư Tinh Quần Đảo, chuyện Thiết Gia bản vương có thể không truy cứu. Nếu không giết không tha, khiến Thư Gia chủ đảo trở thành đất bằng!
Giọng nói tràn ngập ý chí chiến đấu kinh thiên động địa, như thiên lôi cuồn cuộn, không ngừng nổ vang dưới bầu trời.
- Lục Kình Vương, là Lục Kình Vương tới!
Sau một hồi trầm mặc, có người thất thanh hét to lên.
- Đông Hải Phái chính là thế lực du hiệp siêu nhất lưu, tinh binh như mưa, lương tướng như mây, thật sự đến tấn công Thư Gia.
Có người thở dài.
- Thư Gia kết thúc rồi. Không có cường giả Vương cấp kiềm chế Lục Kình Vương, Thư Gia căn bản là không thể thắng được.
Có người ngầm phán đoán như đinh đóng cột.
- Sở Vân, ngươi đừng nghĩ lừa dối cho qua. Nói, có phải Bắc Quang Đại Sư do ngươi hạ độc thủ hay không!
Thiện Quân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, âm hàn trong mắt bùng lên, giơ cao Chân Tâm Linh Lung Thạch trong tay, lớn tiếng quát hỏi.
Trong lúc nhất thời, biến đổi bất ngờ, cục diện đột chuyển, tình thế hiểm ác đến cực điểm.
Sở Vân im lặng không nói, ngồi yên trên ghế, bất động như núi. Thiện Quân quát hỏi, chấn động bên tai hắn, hắn giống như không có nghe thấy, khuôn mặt bình tĩnh, lấy mắt thấy mọi người trong sân.
Cửu Mệnh Yêu Quân, hưng phấn đến mức mặt ửng hồng, thở hổn hển, muốn khiêu chiến với Vô Song.
Hắc Sơn Man Quân, khóe môi nhếch lên cười với vẻ đầy khát máu, nhìn trừng trừng về hướng Sở Vân.
Phi Vũ Kiếm Quân, thoáng mỉm cười, ngồi ở trên ghế, chỉ đích danh muốn gặp Du Nha đại sư, ý đồ nhiễu loạn đầu trận tuyến của Sở Vân.
Lại nhìn kia Tử Tiêu, ôm bức hoạ, cúi mặt, yên tĩnh biểu tượng tiềm tàng cho sát khí nguy hiểm nhất.
Trong lòng Sở Vân trầm xuống, bỗng nhiên hiểu một điều quan trọng:
- Lần này Tử Tiêu ám sát, với danh nghĩa là Giang Hán quốc hiến bức tranh. Cùng lúc đó đã nói một cách tỉ mỉ, Giang Hán quốc chủ tin tưởng Tử Tiêu, cho rằng hắn nhất định có thể hoàn thành. Về phương diện khác, cũng biểu thị, Giang Hán quốc nhất định sẽ động quân sự sau khi ám sát thành công.
- Bởi vì chỉ cần thực thi ám sát, một khi bản thân Tử Tiêu là đại biểu Giang Hán quốc, đã để lộ ra địch ý của Giang Hán quốc. Ám sát thành công, Giang Hán quốc sẽ nhân cơ hội phát động đại quân. Nếu ám sát thất bại, Giang Hán quốc cũng đã để lộ ý định của mình, chắc chắn cũng phải phát động đại quân tập kích. Cho đến lúc này, Thư Gia ta sẽ hai mặt thụ địch!
Ánh mắt lại nhìn mọi người. Vị trí vốn dành cho Tửu Hào Vương, Tiên Nang Vương, đã không có một bóng người.
Vô Thường Hầu đứng ở giữa sân, khoanh tay ở ngực, nhìn Sở Vân cười lạnh.
Thiện Quân giơ lên cao Chân Tâm Linh Lung Thạch, nhìn Sở Vân lớn tiếng quát khiển trách, muốn ép hắn vào đường cùng.
Vốn Mông Nguyên quốc là minh hữu, lúc này lại lặng im ngồi ở trong góc. Biểu tình Mông Phi phẫn uất, giống như muốn đứng lên, lại bị một vị lão giả bên cạnh gắt gao ấn chặt xuống chỗ ngồi.
← Ch. 613 | Ch. 615 → |