← Ch.089 | Ch.091 → |
- "Ngươi nhận ra ta chứ?"
Từ sư gia ngã sấp trên mặt đất, lồm cồm bò dậy thấy Nhạc Phàm hỏi, hắn giả bộ nghiêm giọng đáp: "A, các hạ là ai, sao ta có nhớ vậy? Nhưng nhà ngươi dám làm loạn nha môn, lại còn đả thương quan dịch, thật là coi thường Vương pháp mà"
- "Tốt, tốt lắm" Nhạc Phàm gật nhẹ đầu tỏ vẻ tán dương hắn.
Nghe Nhạc Phàm tán dương mình, Từ sư gia không những không vui mừng mà ngược lại, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Thấy Nhạc Phàm tiến lại gần, Từ sư gia bao nhiêu hào khí ban đầu bay sạch, giọng run run nói: "Ngươi... ngươi định làm gì. Nơi này là nha môn... chẳng lẽ ngươi lại muốn vào ngục thêm lần nữa?"
Nhạc Phàm không dừng bước, chậm rãi đi tới. Mỗi bước chân của hắn giờ đây phảng phất như một cước vào lòng của Từ sư gia.
Đến trước mặt Từ sư gia, Nhạc Phàm dừng bước. Hắn nhẹ nhàng nói: "Nói như vậy, bây giờ chắc ngươi đã nhớ ra ta nhỉ"
Từ sư gia biết mình đã lỡ miệng, muốn thu lại lời nói cũng đã muộn đành đánh liều gật gật đầu.
Nhạc Phàm tiếp tục:"Ta không có nghĩ sẽ nghe thêm lời giả dối. Ta muốn biết chân tướng của việc Lưu Thủy thôn bị hủy ra sao!".
- "Lưu Thủy thôn là bị sơn tặc... A.. a" Từ sư gia chưa có nói hết câu đã kêu thảm một tiếng.
Nhạc Phàm nghe thấy cùng một đáp án đã không còn giữ kiên nhẫn được nữa đã ra tay. Hắn sử dụng cấm thuật "Tiệt mạch", một thủ pháp trong Y kinh, tạm thời cắt đứt tâm mạch của Từ sư gia làm cho hắn không ngừng đau đớn, hệt như một cái chết từ từ cực kỳ đáng sợ.
Thủ pháp này ác độc dị thường. Khi xưa nguyên Vạn tiên sinh lúc dạy cho hắn đã dặn dò không phải trường hợp bất đắc dĩ không được sử dụng cấm thuật này. Hôm nay, ngay cả thân nhân của mình đều không biết sống chết ra sao, hắn đã không còn gì gò bó hay cấm kỵ nữa cả liền đem ra sử dụng trên người Từ sư gia.
- "Ta nói rồi, ta muốn nghe chân tướng. Nếu ngươi có thể chịu được đau đớn, ta cũng không ngại đợi thêm chút nữa". Nghe thấy giọng điệu của Nhạc Phàm thản nhiên vậy Mã tri phủ đứng bên lạnh người dựng hết cả râu tóc. Lão im lặng đứng cạnh thầm mong Hồ Hiến Hải mau đến.
- "A! ôi!" Tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp nha môn làm cho ngay cả đám nha dịch đang đau đớn nằm trên mặt đất xung quanh cũng phải lập tức nhỏm dậy lảng vội ra xa sợ người tiếp theo sẽ là mình.
- "A... đau quá.. chết mất. Ta nói, ta nói... a, cầu xin ngươi hãy dừng tay". Từ sư gia làm sư gia cho nha môn của Trữ Huyền thành, chưa từng nếm trải thế nào là nỗi khổ của sự hành hạ thân xác, bị như vậy đúng là đau đớn tan nát cả cõi lòng. Trong chốc lát, phòng tuyến tinh thần đã bị phá tan, chỉ có thể khóc van cầu xin tha thứ.
Nhạc Phàm phất tay trái một cái thu hồi thủ pháp trên người Từ sư gia, làm cho hắn ngừng đau, rồi trừng mắt nhìn hắn quát: "Nói".
Từ sư gia chần chờ đang định mở miệng thì "Hưu", phía ngoài cửa lớn một cây ngân châm bắn thẳng vào, mục tiêu chính là Từ sư gia.
Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng. Vào lúc ngân châm sắp trúng mục tiêu, nhoáng một cái, bằng tốc độ di động mắt thường không thấy kịp, hắn đã đứng trước mặt Từ sư gia, tay phải vung lên gạt mũi châm. Một tiếng "đinh!" vang lên, ngân châm đã bị đánh rớt.
- "Có độc" Nhạc Phàm bị ngân châm sớt qua tay làm bị thương đồng thời một cảm giác đau đớn thông thường truyền đến. Hắn lập tức vận thất tình chi khí hóa giải hoàn toàn độc tính.
Người ra tay đánh lén không để ý tới đối thủ. Vừa rồi ngân châm toàn lực phát ra, chỉ là kẻ đó không ngờ tới phản ứng của Nhạc Phàm, lại càng không có ngờ Nhạc Phàm đối với độc công hoàn toàn không sợ. Vì vậy, hắn không dám lưu lại hiện trường mà lập tức đào tẩu.
Nhạc Phàm đương nhiên biết kẻ đánh lén ở chỗ nào, thậm chí hắn có thừa khả năng bắt kẻ kia lại, nhưng hắn không đuổi theo mà lẳng lặng đứng nhìn Từ sư gia đang quỵ trên mặt đất. Hắn hiểu rằng chính mình sẽ biết câu trả lời rất nhanh.
Từ sư gia sau khi lấy lại tinh thần, mồ hôi lạnh toát đầy trán, trong lòng lão tràn ngập đau thương, kích động nói: "Đa tạ thiếu hiệp đã cứu giúp. Ta thực ra biết không nhiều lắm. Việc của Lưu Thủy thôn chúng ta biết được cũng là sau cùng. Nhưng theo căn cứ của ta cho thấy bọn họ tất cả đều là bị giết người diệt khẩu. Chỉ là do quan trên, còn có mệnh quan cấp cao hơn nữa, bọn họ đều nói là do sơn tặc. Chúng ta cũng đành phải phụng mệnh hành sự mà thôi".
Nhạc Phàm vội hỏi: "Vậy có người nào sống sót hay không?".
Từ sư gia thở dài đáp: "Cả thôn toàn bộ cơ bản đều chết cả, chỉ có bốn người hạ lạc nơi nào chưa rõ."
Nhạc Phàm tinh thần rung động hỏi: "Vậy là những người nào?"
Từ sư gia ngẫm nghĩ rồi nói: "Nghe nói có một thợ săn, một lão tiên sinh và cháu gái của ông ta, còn có một tiểu tử *. Bọn họ tên là gì ta cũng không nhớ rõ."
Nhạc Phàm nghe được tin tức của thân nhân rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng được buông xuống. Lưu Thủy thôn chỉ có một nhà thợ săn, đó chính là gia đình Nhạc Phàm. Còn lão tiên sinh cùng cháu gái hắn khẳng định là Vạn tiên sinh cùng Vạn Nhã Nhi. Mặc dù không có biết tin tức chính xác của bọn họ, nhưng như vậy coi như đã qua khỏi tình huống nguy cấp. Không biết tin tức có khi lại là một điều tốt, nói không chừng bọn họ đã sớm dời cả đến đây. Nhạc Phàm cố gắng tự an ủi chính mình.
Trầm ngâm một lát, Nhạc Phàm hỏi: "Vậy ngươi có biết kẻ nào làm không?"
Từ sư gia nói: "Ta chỉ biết việc này cùng người của Thái phủ có quan hệ, bởi vì sau chuyện đó đều là bọn họ cụ thể dặn dò mọi việc"
- "Lại là Thái gia. Hừ! Các người cứ chờ đó ta sẽ tìm đến tận nơi" Nhạc Phàm trong lòng mặc dù đại hận, nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo hỏi tiếp: "Tô ký trà lâu kia sao lại bị niêm phong? Còn lão bản tại đó là bè đảng của cường đạo ở nơi nào?"
Từ sư gia cười khổ đáp: "Đó là ý tứ của bề trên, Hồ đô sự dẫn người đi truy bắt và niêm phong, nghe nói khi quan quân tới nơi thì tại đó đã không còn một bóng người".
"Xem ra không có đơn giản như vậy. Giữa những việc này có thể còn nhiều bí mật khác nữa." Nhạc Phàm càng nghĩ càng rối, có chút lo lắng hỏi: "Vậy ngươi còn biết việc gì của hắn nữa?"
Từ sư gia nói: "Ta có nghe tiền nhiệm tri phủ lão gia nói qua Thái gia cùng Giang Nam thủ phú Triệu gia có liên kết với nhau. Ta nghĩ Triệu gia cũng biết việc này. Chuyện của hắn... ta cũng chỉ là hạ nhân cho nên chuyện của hắn ta cũng không rõ ràng lắm."
Nhạc Phàm gặt nhẹ đầu nói: "Tốt lắm! Đã như vậy, chúng ta không còn gì để trao đổi nữa.". Nói rồi, Nhạc Phàm liền rời đi.
Được vài bước, Nhạ Phàm đột nhiên quay lại nói với Từ sư gia. Nếu muốn sống, ngươi nên nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu ta đoán không lầm thì vừa rồi là người của Thái gia tới giết ngươi để diệt khẩu.
"..." Từ sư gia nhất thời trầm mặc.
Ra khỏi nha môn, Nhạc Phàm nhảy lên ngựa chạy về Lưu Thủy thôn. Hắn cần có thời gian chuẩn bị.
- "Cái gì, người chạy thoát rồi" Hồ Hiến Hải mang theo quan binh bao vây nha môn, nhưng người đã rời đi, nhất thời một trận lửa giận: "Mẹ nó, là ai ăn gan hùm dám tới nơi này đảo loạn?"
Lúc này Từ sư gia đã rời đi dưỡng thương, Mã tri phủ liền tiến lên thuật lại sự việc...
- "Sao? Bạch phát? Bốn năm trước? Hắn khó mà quay trở lại? Không thể nào, hắm làm sao có thể còn sống mà trở về. Không thể nào, tuyệt đối không thể nào...". Hồ Hiến Hải thì thào, ngữ khí lộ ra vẻ run rẩy, phảng phất như là sợ hãi.
Mã tri phủ càng tò mò, không rõ vì sao Từ sư gia và Hồ Hiến Hải hai người họ lại sợ người nọ như vậy. Cho dù hắn có là người giang hồ cũng đâu cần phải tỏ ra sợ hãi tới mức đó. Bất quá, Mã tri phủ đã hiểu rõ đạo làm quan đối với một số việc không nên hỏi, vì vậy hắn chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
Hồ Hiến Hải đột nhiên ngửng đầu nói: "Nơi này đã không có việc gì, vậy ta đi trước, cáo từ!".
Sau cáo từ Mã tri phủ, Hồ Hiến Hải liền vội vội vàng vàng dẫn người hướng Thái phủ tiến tới.
- nguyên văn: "hỗn hỗn"
← Ch. 089 | Ch. 091 → |