Vay nóng Homecredit

Truyện:Thương Thiên - Chương 121

Thương Thiên
Trọn bộ 800 chương
Chương 121: Thiên hạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-800)

Siêu sale Lazada


Trong lòng Vạn Nhã Nhi đã có quyết định, bản thân cũng trở nên mạnh mẽ hơn, hai mắt không còn nét thê lương nữa, ra dấu nói: "Hai người có thể nói cho muội tin tức về ca ca muội không?"

"Hô..." Phó Suất thở mạnh nói: "Khắp nơi trên giang hồ bây giờ đều nói đến việc của ca ca muội. Hắn huyết tẩy Thái phủ, giết hơn ba mươi cao thủ giang hồ, đấu với bốn tiên thiên cao thủ, nghe nói là hai chết một bị thương, cuối cùng trọng thương nhưng được cứu đi, không ai biết đang ở nơi nào. Nhân vật như thế có thể nói là một đêm danh chấn thiên hạ.

Theo tin tức chúng ta nghe được, hơn mười ngày sau khi ca ca muội rời khỏi Trữ Huyền thành thì lại xuất hiện qua ở Tương Dương thành, ngày hôm sau liền rời đi... Sau đó lại có tin tức truyền ra, Độc nương tử đến giết Nhạc Phàm, cuối cùng bị phế một tay bỏ chạy... Hắc hắc! Độc nương tử là nhân vật khó giải quyết như vậy mà lại thua trong tay ca ca muội, xem ra bản lãnh của ca ca muội thật không nhỏ! Người như vậy sao mà có thể gặp chuyện không may được".

Vạn Nhã Nhi cũng yên tâm hơn một chút, ra dấu nói: "Ca ca muội hiện giờ ở đâu?"

"Hàng Châu" Nhan Nguyệt Nhi nói chắc chắn: "Dựa theo phương hướng mà ca ca muội ra khỏi thành Tương Dương, còn có tin tức Độc nương tử truyền ra, ta nghĩ hắn phải đến Hàng Châu".

Phó Suất gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ thế. Bây giờ giang hồ cũng truyền rằng, tứ đại gia tộc cùng tài thần đứng đầu Triệu gia cũng tụ tập ở Hàng Châu, hiệu triệu người có khả năng, hợp lực tìm kiếm "Hán vương bảo tàng". Chỉ là không biết ca muội có phải cũng vì thế mà tới hay không".

"Bảo tàng? Nói vậy thì người của Thanh Vân thành đi Hàng Châu cũng là vì bảo tàng sao. Chỉ là không biết vì sao ca ca lại đến Hàng Châu?" Vạn Nhã Nhi suy nghĩ rồi đưa tay ra dấu nói: "Cám ơn! Muội cũng sẽ đến đó" tiếp theo cúi người bái một cái thật sâu.

"Muội muội không cần phải như thế!" Nhan Nguyệt Thi vội vàng đỡ lấy Vạn Nhã Nhi nói: "Muội thật sự quyết định đi tìm ca ca sao?"

Vạn Nhã Nhi sờ sờ cái vòng tay bên tay trái, kiên định gật đầu.

Nhan Nguyệt Thi nhíu mày, đầy giọng tâm trạng: "Xem ra ta cũng không thể ngăn cản được muội rồi. Nhưng giang hồ hiểm ác, muội một mình ra đi bảo ta như thế nào có thể yên tâm được chứ. Ài! Thôi thì..."

Trầm ngâm trong chốc lát, Nhan Nguyệt Thi nắm lấy tay Vạn Nhã Nhi, khuôn mặt dãn ra, cười nói: "Được rồi, chúng ta cùng đi thu thập đồ đạc rồi lên đường thôi!" nói xong lẳng lặng nhìn Phó Suất.

"Ài! Nữ nhân thật là phiền toái!" Phó Suất thấy thế bất đắc dĩ cười cười nói: "Xem ra ta trời sanh đã là mạng khổ rồi... Vậy nàng hãy giúp ta chuẩn bị hai bộ quần áo vậy".

" Hì hì!" Nhan Nguyệt Thi cười vui vẻ nói: "Hừ, Bất quá hành lý chàng phải mang!" nói rồi liền đi vào trong "Trúc hiên".

Vạn Nhã Nhi ngây người nhìn bóng lưng Nhan Nguyệt Thi, lại nhìn sang Phó Suất một chút, trong mắt cũng hồng lên.

Phó Suất đứng khoanh tay, vui vẻ nói: "Phụ nữ các người thật là đa cảm, muốn làm việc gì thì cứ làm, nghĩ nhiều làm gì chứ".

"Cám ơn Phó đại ca, Nguyệt Thi tỷ..." Vạn Nhã Nhi đương nhiên hiểu được dụng ý của họ, trong lòng cũng không ngừng âm thầm cảm kích.

Kinh đô Hoàng thành.

"Bãi triều..." Thái giám ở trung ương đại điện hô to một tiếng, chúng đại thần cùng nhau thối lui.

Trên long kỉ, Sùng Trinh xoa trán một chút, sau đó quay về thái giám bên cạnh nói: "Ngươi đi mời thái phó đến Ngọc thư phòng cho ta".

"Vâng! Hoàng thượng" Lão thái giám đang muốn thoái lui thì lại bị gọi lại.

"Đúng rồi!" Sùng Trinh đột nhiên hỏi: "Nguyệt nhi chúng nó xuất cung cũng hơn một tháng rồi phải không?"

Thái giám cung kính nói: "Đúng vậy thưa hoàng thượng, đã ba mươi sáu ngày rồi".

"Xem ra thời gian cũng không sai biệt lắm..." Sùng Trinh trong lòng suy nghĩ, khoát tay nói: "Được rồi! Ngươi đi đi".

"Vâng! Hoàng thượng" Lão thái giám cúi người lui về phía sau.

"Ngày nay quốc loạn liên miên, ngày càng nguy cấp, chẳng lẽ Đại Minh vương triều thật sự không thể phục hưng trong tay ta sao? Ài..." Sùng Trinh nhìn đại điện trống trải mà thở dài, trong lòng không khỏi cảm khái.

Trong Ngọc thư phòng, hai người cung kính đứng trước bàn, trong đó có một người toàn thân mặc y phục màu đen làm cho người khác không nhìn thấy khuôn mặt, có vẻ thần bí vô cùng, người còn lại đúng là thái phó Hằng Sơn.

Sùng Trinh ngồi trên lòng kỉ, hương trà lan tỏa ra, thản nhiên nói: "Một tháng trước, giang hồ tứ đại thế gia cùng Triệu gia ở Giang Nam tụ tập ở Hàng Châu muốn hợp tác tìm kiếm "Hán vương bảo tàng". Hôm nay gọi các ngươi đến đây chính là vì việc này, không biết thái phó thấy thế nào?"

Hằng Sơn nói: "Năm đó, lão hồ ly Triệu Thiên Cân cũng có tính toán nên âm thầm phục chế một phần tàng bảo đồ, nên chúng ta lấy được một phần tàng bảo đồ cũng là vô dụng".

Sùng Trinh gật đầu nói: "Lúc này Đại Minh phát sinh hỗn loạn, "Hán vương bảo tàng" đối với giang sơn có uy hiếp quá lớn, vốn tưởng rằng phân tán bảo đồ sẽ hóa giải được nguy cơ của giang sơn, nhưng người tính không bằng trời tính! Ài..."

Hằng Sơn thấy thế khẽ cười nói: "Đôi khi nguy cơ cũng là cơ hội xoay chuyển. Lão thần thấy hoàng thượng lao tâm như vậy nên cũng mạo muội có chút an bài".

"Ồ?! Thái ó nói ta nghe một chút xem sao!" Sừng Trinh nghe vậy nhất thời cũng hăng hái lên.

Hằng Sơn vuốt chòm râu bạc trắng nói: "Nhìn bề ngoài, thế cục thiên hạ bây giờ là nội ưu ngoại loạn, nếu là một năm trước thì chúng ta không có cách nào khống chế nhưng bây giờ thì không như vậy nữa. Qua hai năm tỉ mỉ bố trí, xâm chiếm của ngoại tộc cơ bản đã ổn định, chiến tranh ở biên hoang cũng đã được kiềm chế, về phần phản tặc trong nước cũng chỉ là một đám ô hợp, tạm thời không thể uy hiếp đến căn cơ của giang sơn Đại Minh ta được. Có thể nói cả cục diện vẫn đang nằm trong lòng bàn tay chúng ta.

Mỗi thế lực lớn hiện tại đều là cân bằng, nếu cứ tiếp tục như thế quốc lực sẽ suy yếu, đến lúc đó không còn cách nào để phản hồi cục diện nữa. Thiết nghĩ hoàng thượng lo lắng cũng là vì việc này.

Nhưng sự xuất hiện của "Hán vương bảo tàng" đồng thời cũng phá vỡ cục diện cân bằng. Hoàng thượng chỉ cần nắm chắc thời cơ, cẩn thận bố trí, đến lúc đó sẽ có thể khống chế được đại cục. Tranh đoạt thiên hạ không phải chỉ là xem thế lực mà kỳ ngộ cũng quan trọng không kém. Sau khi loạn lạc chấm dứt, thiên hạ cũng quy tâm, đó chính là vương đạo".

"Ha ha..." Sùng Trinh cười to: "Người hiểu ta nhất chính là thái phó".

Một lúc sau, Sùng Trinh có chút sầu lo, nhíu mày nói: "Nói tuy đơn giản vậy nhưng "Hán vương bảo tàng vẫn là tâm bệnh của trẫm, nếu rơi vào tay loạn tặc sẽ là nguy cơ của giang sơn".

"Hán vương bảo tàng" chia làm "Bảo tàng" cùng với "Vũ tàng" hai phần. Hôm nay "Bảo tàng" không biết lạc ở nơi nào, chỉ có "Vũ tàng" hiện thế. Từ đó nó trở thành một sự hấp dẫn trí mạng đối với người trong giang hồ cùng với thế lực lớn các phương. Giang hồ nổi loạn thì nguyên nhân đầu tiên là vì nó. Mặc dù không phải là đuổi cùng giết tận nhưng cũng là thời cơ tốt để thanh tẩy giang hồ. Đến lúc đó chúng ta ngồi nhìn thiên hạ, chỉ cần nắm chắc thời cơ liền có thể một lần nữa ổn đinh giang sơn, tiếp đó là làm cho thiên hạ thái bình!"

"Một lần nữa ổn định giang sơn, làm cho thiên hạ thái bình!" Câu nói cuối cùng của Hằng Sơn rất có lực, Sùng Trinh nghe được cũng cảm thấy kích động không thôi.

Sùng Trinh đứng dậy, đứng chắp tay ra sau nói: "Trẫm mười tám tuổi đăng cơ, tại vị cũng đã không ngừng nỗ lực hơn mười năm, nhưng nhìn vương triều ngày càng suy sụp, nỗi đau trong lòng ai có thể hiểu được.

Người trong thiên hạ đều mắng trẫm là hôn quân hoang dâm vô đạo, nghe lời nịnh bỠcủa gian thần mà hãm hại trung lương. Nhưng bọn họ lại không biết, quốc gia suy yếu lại chỉ có mình trẫm ra sức, làm sao có thể ngăn cản thế cục cả thiên hạ, làm sao có thể ngăn cơn sóng giữ ập đến! Trẫm cũng là hữu tâm vô lực!"

"Ngô hoàng thánh minh..." Hằng Sơn khom người nói: "Người trong thiên hạ không biết nhưng Hằng Sơn có thể hiểu được. Như triều đình hiện nay ẩn chứa hiểm họa rất nhiều, bên ngoài quan lại cũng hủ bại không cách nào chịu nổi, nội các cũng do người của Tấn thừa tướng chi phối, binh quyền cũng bị Mạc Chinh, Trịnh Hoa Hùng, Trần Phạm một nhóm người nắm trong tay. Lại có thiên tai liên tiếp, dân chúng cũng không thể yên ổn, làm cho Đại Minh lâm vào loạn thế. Nếu không có hoàng thượng lao tâm lao lực sợ rằng giang sơn Đại Minh cũng đã sớm mất. Đợi sau khi hoàng thượng chỉnh đốn lại giang sơn, thiên hạ trở nên thái bình thì người trong thiên hạ cũng sẽ tự hiểu được. Thị phi đúng sai cũng sẽ được lịch sử ghi lại mà phán định".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-800)