← Ch.134 | Ch.136 → |
Trải qua bốn năm giết chóc trên chiến trường, Nhạc Phàm đối với những điều tốt đẹp đã hết sức lạnh nhạt. Trong lòng chỉ thấy những sự thật tàn khốc! Trong thiên hạ, thật không còn chỗ nào là đẹp đẽ.
Nhưng khi hắn bước vào địa phương yên bình này, tâm lý khẩn trương nhiều ngày nay, đột nhiên trầm tĩnh lại. Kinh ngạc nhìn về phía trước, từ từ cảm thụ gió mát, không một chút áp lực.
Bạch Tố Vân thấy Nhạc Phàm say mê như thế, thì không quấy rầy, tự đi về hướng một gian nhà nhỏ cách hồ nước không xa. Tiếp theo, lấy từ vách tường xuống một cây chổi nhỏ, đi ra phía sau nhà...
Ở đó có một phần mộ cũ, hẳn là đã lâu rồi, mộ bia trước mộ đã lộ ra nét nhẵn bóng. Chung quanh cúc nở vàng rực, xinh đẹp vô cùng. Nếu không phải chủ nhân thường xuyên nhổ cỏ, sợ rằng cỏ dại đã mọc um tùm.
"Mẫn nhi..." Bạch Tố Vân dùng cây chổi nhẹ nhàng lau quét mộ bia, trong mắt lộ vẻ nhu tình lẫn thương cảm.
"Là thân nhân của người?" Nhạc Phàm không biết từ lúc nào đã đi tới.
Bạch Tố Vân cũng không trách cứ, khe khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên nét thống khổ nói: "Không! Là cừu nhân của ta. Chính tay ta giết chết người thân yêu nhất của ta..."
Nhạc Phàm có chút sửng sốt cảm thấy đầy mâu thuẫn. Nhìn mộ phần, rồi lại nhìn Bạch Tố Vân, Nhạc Phàm phảng phất như hiểu được điều gì, nhẹ nhàng nói: "Ta hiểu!"
Bạch tố vân thân thể khẻ run, đích thị là tâm linh rung động. Lập tức lấy lại tinh thần, cười hỏi: "Tiểu huynh đệ, hiểu được chuyện gì? Nói ta nghe một chút".
Nhạc Phàm nhìn mộ phần, trầm giọng nói: "Tự tay giết chết!"
"..." Bạch Tố Vân lặng yên không nói, chỉ là vẻ mặt trầm trọng đã nói cho người khác biết, lời nói của Nhạc Phàm không sai.
Sau một lúc trầm mặc, Bạch Tố Vân chỉnh lại thần sắc, nhìn Nhạc Phàm nói: "Thiếu niên bạc tóc, nghĩ không ra, sầu, sầu, sầu... Tiểu huynh đệ, còn trẻ đã bạc đầu, biểu tình mặc nhiên, nói ra thì cũng là người có tâm sự!"
"......" Nhạc Phàm lựa chọn im lặng, bởi vì hắn không biết nói cái gì!
"Ai! Đứa nhỏ này..." Bạch Tố Vân trong lòng cảm khái, chuyển sang thì thầm: "Nơi này cũng đã rất lâu rồi không có khách! Không biết có hứng thú nghe một lão già như ta kể chuyện không?"
"Đã có ý kể, ta nguyện ý nghe" Nhạc Phàm chân thật nói.
"Tốt, tốt!" Bạch Tố Vân rất là cao hứng, quay đầu nhìn phần mộ, đang nhớ lại hồi ức.
"Ta ẩn cư ở đây đã bốn mươi năm... tuổi xuân đã xa, nhớ thời trẻ khinh cuồng, Nhân sinh phải như thế nào... nhớ lúc ban đầu, Bạch Tố Vân ta vốn là truyền nhân thần y Bạch gia. Thuở nhỏ đam mê võ học, đối với y học không có hứng thú, cho nên không cam lòng để cho người lớn trong nhà bức bách, dứt khoát lựa chọn rời khỏi Bạch gia. Năm ấy mới chưa được mười tuổi...
Lưu lạc tứ xứ, bái sư học nghệ, muốn chứng minh cho người khác thấy, con đường của mình mới là chính xác... bất đắc dĩ máu nhuộm giang hồ, dựa vào nỗ lực của bản thân, đạp bằng khó khăn sinh tử, chỉ mới hai mươi đã bước vào tiên thiên chi cảnh. Thành tích đáng để kiêu ngạo, trên giang hồ đã trở thành chuyện để bàn tán. Nhưng may mắn nhất chính là, đã gặp một người mà bản thân vô cùng thương yêu chính là Mẫn nhi...
Năm đó, vì muốn nâng cao trình độ võ học, nên tạm thời gián đoạn tình cảm, khi ta lên hàng nhất đẳng thì đã qua mười năm... mười năm a! Hắc hắc! Đúng là thời gian của con người ta thật là quý giá... Rốt cục, mười năm sau, từ trong võ học bách gia, ngộ ra "Vũ kinh tổng cương, sau đó đạt đến đại thừa..."
Bạch Tố Vân cùng Nhạc Phàm ngồi trước mộ phần, một người thì chăm chú kể chuyện, người kia thì yên lặng lắng nghe.
"Võ công đạt tới đại thừa, khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo, đắc tội với không ít cao thủ trên giang hồ... đỉnh Hoa Sơn, ấn chứng bản thân, ước chiến với hắc bạch lưỡng đạo tám gã tiên thiên cao thủ... Trận chiến ấy thắng lợi... trận chiến lập uy, rúng động thiên hạ, được tôn là "Bạch Vũ Đế" liệt vào một trong thập đại cao thủ trong thiên hạ" Bạch Tố Vân dừng một chút, trong mắt đầy vẻ mê ly, phảng phất như đang nhớ lại cuộc chiến năm đó.
"Sau khi đại chiến, ta vẫn không có cảm thấy thỏa mãn, ngược lại còn cảm thấy cô độc. Nguyên lai, võ học không phải là cái cả đời ta theo đuổi, trong lòng ta chỉ có khát vọng bình yên hạnh phúc. Vì bản thân muốn bồi thường cho những mất mát của Mẫn nhi, do đó ta đã quy ẩn giang hồ, mang theo nàng quay về với núi rừng, tiêu diêu tự tại..."
Nói đến đây, Bạch Tố Vân hai tay nắm chặt, vẻ mặt lạnh nhạt không che dấu được nội tâm đang thống khổ.
"... Vào một ngày lúc ta năm mươi tuổi, các đại môn phái trên giang hồ đến trả thù. Vốn muốn cùng vợ con tránh né khỏi giang hồ phân tranh, không ngờ Mẫn nhi đã mang theo đứa con chưa được một tuổi trốn về với kẻ thù..."
Nhạc Phàm sửng sốt, nhưng không có chen lời. Bản thân biết, bản thân không cách nào hiểu được cảm thụ của Bạch Tố Vân lúc ấy.
Bạch Tố Vân hít một hơi sâu, nói: "Sau đó ta mới hiểu được, nàng nguyên là đệ tử phái Nga Mi, mang trong người ủy thác của sư môn, lưu lại bên người ta... Chỉ là, ngàn vạn lần ta không nghĩ đến, môn phái nàng sử dụng mười năm để lập nên mưu kế này! Mười năm a, nhân sinh có bao nhiêu cái mười năm, thời gian cứ thế trôi qua, chúng ta còn có thể theo đuổi cái gì...
Vì muốn đoạt lấy võ học của ta, hắc bạch lưỡng đạo không biết liêm sỉ đã liên kết lại, dùng tính mạng của vợ con ta uy hiếp. Buồn cười! Thật là buồn cười a! Mẫn nhi vì sư môn nỗ lực như thế, cuối cùng đổi lấy kết quả bị vứt bỏ một cách vô tình..."
"Mẫn nhi, ngươi biết không? Ta cho tới bây giờ vẫn không hề trách nàng, thật đấy! Chúng ta sống với nhau hơn mười năm, nàng có cảm nhận được tình ý của ta đối với nàng không? Chỉ là chúng ta lập trường không giống nhau thôi. Ta biết, kỳ thật trái tim nàng so với ta càng khó chịu hơn, tự lừa gạt chính mình để âu yếm địch nhân, ngoại trừ bản thân, không ai có thể hiểu được sự thống khổ này!" Bạch Tố Vân nhìn mộ bia, ngữ khí cực kỳ bi thảm khiến cho Nhạc Phàm tâm linh rung động.
"Ta đã bị thương nặng, vốn định giao ra võ công để đổi lấy vợ con, nhưng bọn chúng không yên tâm, yêu cầu ta tự phế võ công. Hắc hắc... Ta tuy không phải trí tuệ hơn người, nhưng cũng không ngu muội. Bọn họ đã làm ra việc không biết xấu hổ như thế, chẳng lẻ còn để chúng ta sống phải không! Nếu truyền ra giang hồ, bọn chúng còn gì là thể diện mà đối mặt với người trong thiên hạ...
Nếu không phản kháng, không nghi ngờ là sẽ chết! Nhưng nếu ta phản kháng, còn Mẫn nhi với đứa trẻ thì sao...
Cứ như thế này, kết cục là cái chết. Mẫn nhi không ngờ tới, chuyện này cục diện lại phát triển như thế, muốn hối hận thì đã muộn. Nàng vì để ta có đường sống mà trốn đi, nàng... Sau đó, nàng liều mạng phản kháng, đoạt lấy đao trong tay địch nhân, tự đâm vào ngực mình! Khi đó, đứa trẻ của chúng ta cũng đã an tĩnh 'Ngủ" trong lòng nàng...
Nhìn ánh mắt nàng khi ngã xuống, ta biết, đó là giải thoát, còn có sự khao khát mong đợi, hy vọng ta tha thứ cho nàng. Vào sát na đó ta hiểu ra, những gì quan trọng nhất của ta đã vĩnh viễn mất đi! vĩnh viễn mất đi... Ta lúc ấy cực hận, thật sự thù hận! Uổng cho Bạch Tố Vân ngươi mang võ công cái thế, một đời anh hùng, vẫn chỉ có thể nhìn người thân của mình chết trước mặt mình, chỉ vì vô năng. Ta mang trọng thương, mang theo thi thể của Mẫn nhi mà chạy... cuối cùng dừng trước vách núi tuyệt địa.
Có lẽ, là ông trời hy vọng lưu lại tính mạng này của ta để báo thù! Từ vách núi rơi xuống, đã rớt vào trong hồ nước, may mắn sống sót... căn nhà ở bên cạnh hồ nước kia chính là ta tự xây nên".
Bạch Tố Vân dùng thanh âm nhè nhẹ, bình thản mà thuật lại. Nhưng Nhạc Phàm có thể cảm nhận được, cái tâm tình tuyệt vọng của ông lúc ấy.
"Tình thiên chỉ còn là hận hải! Có đôi khi, yêu càng nhiều, hận sẽ càng sâu, càng mang theo tâm càng đau khổ. Vì để phát tiết loại thống khổ này, sau khi thương thế lành ta đã quay lại giang hồ..." Bạch Tố Vân giọng thản nhiên, Nhạc Phàm như phảng phất thấy được một trận cuồng phong huyết vũ. Một thân võ học tuyệt thế muốn tìm cừu nhân báo thù, trên giang hồ còn có thể bình yên?
Thủ ác kiếm nhận huyết diệc nùng
Bách bàn vô nại kỷ đa sầu!
Đạo bất tẫn, không bi thiết, nhân dĩ viễn khứ thương tâm diệt, hà lai bôi tửu vọng trường không, ẩm hạ bất tẫn mãn tâm đầu...
Dịch thơ:
Tay cầm kiếm máu hồng rải lối
Vui bao nhiêu sầu lại hoàn sầu
Đường xa xăm cõi lòng bi thống
Nẻo đường xa há khỏi thương tâm
Cầm chén rượu nhìn trời tự hỏi
Rượu vào tim có hết đau không...
(huntercd)
← Ch. 134 | Ch. 136 → |