← Ch.147 | Ch.149 → |
Cái gì!
Thấy Nhạc Phàm đặt quân trắng vào phía dưới cùng của cờ thế, Bạch Tố Vân rất kinh ngạc. Lão không rõ vì sao Nhạc Phàm lại không để ý gì đến quân trắng đang bị thôn tính, ngược lại lại đặt quân trắng ở phía sau, chẳng lẻ hắn đã nghĩ ra cách phá trận!? Bạch Tố Vân mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn không có quấy rầy.
Bộp! Quân đen hạ xuống...
"Bộp!"
Nhạc Phàm cầm quân cờ trắng ở trên tay, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, vẻ mặt cười cười.
Ồ! Bạch Tố Vân thấy thế hiếu kỳ hỏi: "Nhạc Phàm ngươi có phải đã nghĩ ra cách phá trận!?"
Nhạc Phàm mỉm cười không nói, quân cờ trắng trong tay hạ xuống, vị trí lại là ngay giữa khu vực của quân đen.
"Thiên địa hợp, càn khôn chuyển..."
Bạch Tố Vân ngẩn ra, phảng phất như đã hiểu được suy nghĩ của Nhạc Phàm!
Nhạc Phàm vừa đặt quân cờ trắng vào giữa, thế cờ lập tức xuất hiện biến hóa cực lớn, thiên địa hợp lại một chỗ, lấy Nhạc Phàm là trung tâm hình thành một vùng hỗn độn.
Ngay lúc đó, một luồng tin tức truyền vào trong đầu Nhạc Phàm.
"Vũ trụ vi vô hạn, hỗn độn vi càn khôn, thiên địa vi chánh phản. Tiên hữu nhất, nhi hậu sanh vạn vật, nhất vi tâm, tức vi nguyên điểm, sâm la vạn tượng, vi thử bất biến... Trận chi cơ vi thiên địa chi tâm, thôi diễn tinh thần chi biến hóa, ngộ đắc kỳ môn chi dị thuật... Thiên kiền địa chi thập nhị cung, nhật nguyệt thần túc âm dương liệt..."
Nhạc Phàm thầm sợ hãi mà than! Chỉ hơn mười câu ngắn ngủi, nhưng lại bao hàm cả kỳ môn trận thuật tổng cương, hơn nữa cô đọng độc đáo, so với phần tổng kết của "Kỳ kinh" còn thâm ảo hơn nhiều.
Thiên địa trọng chỉnh, Nhạc Phàm đang ở trong bầu trời đêm, xem tinh thần biến hóa...
Đấu chuyển tinh di, biến ảo không đồng nhất, lấy Nhạc Phàm làm trung tâm... hàng trăm tinh tú chuyển động đan xen lẫn nhau, phảng phất như tất cả đều là tự nhiên.
Không biết qua bao lâu, phảng phất như chỉ là một thoáng qua.
Ầm!...
Tâm thần đột nhiên chấn động! Một bộ pháp quyết trận pháp xuất hiện trong đầu Nhạc Phàm...
Hoặc liên hoa... hoặc thượng thanh... hoặc thiên đỉnh... hoặc kháp(*)... hoặc chỉ... hoặc quyền... hoặc tất cả...
Một hồi sau, Nhạc Phàm ngồi xếp bằng tại tinh thần trung ương, bắt đầu làm theo thủ quyết... tay trái liên hoa ấn, tay phải thượng thanh quyết, hai tay đồng thời biến hóa không hề đồng nhất. Tốc độ biến hóa phức tạp cực nhanh, như cả trăm cánh tay cùng động, làm cho người ta hoa cả mắt... một trăm linh tám thức biến hóa đã thực hiện xong..
Nhạc Phàm chậm rãi mở hai mắt, một loại hiểu biết xuất hiện trong đầu! Mặc dù hắn không biết những thủ quyết này gọi là gì! Nhưng hắn cũng hiểu được, những thủ quyết này là diễn biến của tinh thần, lấy tinh thần lực làm căn cơ của trận pháp, để có thể thu phát trận pháp, cũng có thể khiến cho trận pháp uy lực tăng lên nhiều lần. Hơn nữa theo cảm ngộ sâu xa của hắn, thủ quyết biến hóa càng ngày càng huyền diệu. Nghĩ đến đây, Nhạc Phàm trong lòng cười thỏa mãn, thân là thợ săn, đây đúng là khả năng bảo hộ mạng sống của bản thân tốt nhất trong những trận chiến sau này.
Đến đây, Nhạc Phàm gọi bộ thủ pháp này là "Tinh thần", ngụ ý mạn thiên(**) tinh thần.
Ở ngoài kỳ cục, chỉ thấy Nhạc Phàm hai mắt nhắm nghiền, quân cờ trắng trong tay lại không do dự đặt trên bàn cờ. Mà bên kia, Bạch Tố Vân lại đổ mồ hôi, quân cờ do dự không quyết nên đặt ở đâu.
Màu đen đã bị quân trắng của Nhạc Phàm tấn công từ trung tâm, chia cắt làm nhiều phần, quân trắng phủ kín cả bàn cờ, khí thế dũng mãnh vừa rồi của quân đen, trong nháy mắt đã bị xâm lấn sạch sẽ.
Bộp! Quân trắng đã đi nước tối hậu, đại cục đã định.
"Ta thua rồi!" Bạch Tố Vân tay cầm quân cờ đen, sau cả nửa ngày mới lắc đầu than vãn.
Đã nhiều năm cố chấp đến nay, Nhạc Phàm biết Bạch Tố Vân lúc này cảm thấy mất mác, nhịn không được an ủi nói: "Đánh cờ dĩ nhiên là có thắng có thua, chúng ta chẳng phải đã kết thúc được ván cờ này sao!"
Bạch Tố Vân ngây ra, lập tức cất tiếng cười to nói: "Nói hay lắm, kết quả thật là thống khoái! Mặc kệ thắng hay thua, từ nay về sau, ta đã không còn gì tiếc nuối nữa! Ha ha..."
Sau khi tâm tình thư giãn lại, Nhạc Phàm kể lại quá trình và thu hoạch đối với thế cờ cho Bạch Tố Vân nghe, nghe xong lão trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi lấy lại tinh thần, Bạch Tố Vân than thở: "Nhạc Phàm ngươi thật sự là có phúc duyên phi thường! Lão phu từ khi hạ sơn đến nay, vô tình gặp được thế cờ này, thế nhưng nghiên cứu hơn mười năm vẫn không khám phá ra, ngay cả vị bằng hữu trận pháp cao thâm của ta cũng phá không được thế cờ này, không ngờ cuối cùng lại bị một người mới nhập môn như người phá giải, xem ra cơ duyên như thế, thật làm cho người ta khó mà ngờ được..."
"..."
Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm hạ giọng nghiêm túc nói: "Lão bá! Ta phải đi rồi, mấy ngày nay ta xin cảm tạ lão đã chiếu cố, ta cảm nhận được lão rất quan tâm đến ta, nhưng... ta còn có việc phải hoàn thành, ta hứa với người. Chờ ta xử lý xong mọi việc, ta sẽ quay lại nơi này..."
"Ngươi là đứa nhỏ tốt! Chỉ là lưng đeo quá nhiều khổ nạn... Ngươi đi đi!" Bạch Tố Vân vẻ mặt buồn bả nói.
Lão bá, ngươi chờ ta... Nhạc Phàm đột nhiên đứng dậy, nói xong đi thẳng vào trong căn nhà nhỏ.
Bạch Tố Vân chẳng hiểu gì! Chẳng biết tại sao Nhạc Phàm lại làm như vậy?
Qua một nén hương, Nhạc Phàm từ trong nhà đi ra, tay cầm mấy tờ giấy, đưa cho Bạch Tố Vân nói: "Lão bá, cái này là ta ở trong thế cờ lĩnh ngộ được là "Tinh thần quyết" một trăm linh tám thức thủ quyết, hy vọng người có thể dùng nó để giết thời gian!"
Bạch Tố Vân sửng sốt, tiếp nhận "Tinh thần quyết" cười nói: "Nhạc Phàm ngươi đã đưa ta pháp quyết trân quý như thế thì ta phải nghiên cứu một chút, đã như vầy ta phải nhận thôi. Ha ha..."
Nhạc Phàm cười nhè nhẹ nói: "Tinh thần quyết - có lẽ là trân quý đối với người, nhưng trong mắt ta chỉ là một bộ thủ quyết kỳ diệu mà thôi, vẫn kém xa một bằng hữu!"
"Ha ha... Bạch Tố Vân cười sang sảng nói: "Tốt! Thât là hảo bằng hữu, có thể kết giao với Nhạc Phàm tiểu huynh đệ, lão phu nào hối tiếc!?" Nói ra lời từ trong lòng, rồi lấy từ trong lòng ra một quyển sách đưa cho Nhạc Phàm, lại nói: "Sách này chính là "Vũ kinh tổng cương" của ta, ta biết lúc này nó đối với ngươi có tác dụng không lớn, nhưng nó có thể giúp cho ngươi tham khảo về võ học. Hơn nữa, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta trên giang hồ kiếm cho ta một gã đồ đệ, để truyền võ học của ta..."
"Vũ kinh tổng cương"! Nhạc Phàm trong lòng cả kinh, biết việc này trọng đại, vì vậy quay về phía Bạch Tố Vân trịnh trọng gật đầu.
...
Ngoài cửa núi, Nhạc Phàm đứng một mình! Bạch Tố Vân vẫn chưa đến đưa tiễn, có lẽ là không dám đối mặt với ưu sầu trong lòng!
Nhạc Phàm đưa mắt nhìn lại cái sơn cốc mà mình đã ở hơn mười ngày qua, trong lòng hiện lên vẻ luyến tiếc... Sau đó vẻ mặt trở nên kiên định nói: "Ta đi đây... thân là nam nhi, cho dù đối mặt với trăm ngàn gian khổ, vạn sát kiếp, cũng không khuất phục, từ nay về sau, Lý Nhạc Phàm ta sẽ đi trên con đường của chính mình..."
Nhìn Nhạc Phàm rời đi, Bạch Tố Vân trong lòng bi thương, vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích...
Không lâu sau, trên bầu trời đột ngột hạ xuống một vật, giống như một con diều thật lớn, rơi thẳng vào trong hồ nước.
"Lụp bụp" văng lên một trận bọt nước...
Bạch Tố Vân đầu tiên là sửng sốt, sau khi tỉnh ngộ giận dữ nói: "Lão mắc dịch kia, mỗi lần đến đây lại làm cho nơi này náo loạn cả lên, ngứa nghề phải không?!"
Bạch Tố Vân mắng xong, một bóng người xuất hiện từ trong hồ nước... nhảy lên mặt đất, là một lão giả toàn thân thấm ướt đầu bóng lưỡng. Nếu không phải lão mặc một cái áo trắng đơn giản, sợ rằng người khác đều hiểu lầm lão là hòa thượng!
Người này tên là Lỗ Thứ, là truyền nhân của Lỗ Ban, trận pháp, cơ quan thiên hạ vô song, hắn chính là người bằng hữu mà Bạch Tố Vân hay nhắc đến.
Lỗ Thứ cười hắc hắc nói: "Mấy năm không gặp, Bạch lão đầu vẫn như con cá chết vậy! Chẳng lẻ lão không nhớ đến ta sao? Chẳng bù ta lúc nào cũng nhớ đến lão!" Thanh âm lão u oán, phảng phất như chịu nhiều ủy khuất.
Lỗ thị lại có một nhân vật như vậy, thật sự là gia môn bất hạnh! Bạch Tố Vân rùng mình, kiếm chỉ tùy ý điều khiển, một cổ vô hình cương khí bắn thẳng đến cái đầu bóng lưỡng của lão giả đó.
Lỗ Thứ vung tay, không biết từ đâu lấy ra một cái khiên hình tròn rất tinh xảo, không tốn lực chặn lấy đạo cương khí.
Khiên thật chắc chắn! Bạch Tố Vân là cao thủ cương khí phát ra không phải tầm thường, mà một cái khiên nhỏ có thể chặn được, có thể thấy cực kỳ cứng rắn.
Bạch Tố Vân phảng phất như sớm đã biết như thế, cũng không ra tay nữa, ngược lại mở miệng hỏi: "Nói đi! Ngươi bình thường không có việc gì cũng sẽ không tìm đến ta, lần này có đại sự gì phải không?"
(*) kháp: bấm đốt ngón tay
(**) mạn thiên: bao trùm cả trời
← Ch. 147 | Ch. 149 → |