← Ch.161 | Ch.163 → |
Trên lầu, Khương Thu Trọng lửa giận công tâm, hắn tưởng rằng Hàng Châu là địa bàn của mình, đằng sau có các thế gia chống lưng, hoàn toàn không để ý đến lời đồn đãi của giang hồ... hắn cũng không hề nghĩ đến, ngay cả các cao thủ giang hồ cũng phải thúc thủ, người này thực tế là không xem cái bang phái nhị lưu này ra gì!
Nhạc Phàm đang lúc buồn phiền, không muốn dây dưa, tay cầm đũa trúc phi thẳng vào Khương Thu Trọng.
"Vù... vù... vù..."
Khương Thu Trọng thấy ba cây đũa từ từ bay tới, thầm nghĩ: "Cái này mà cũng gọi là ám khí sao? Chậm như rùa! Hừ hừ... Tưởng rằng hắn có bao nhiêu cân lượng chứ, hóa ra chỉ là hư trương thanh thế, xem ra lời giang hồ đồn thổi vị tất đã là thật".
Ám khí luôn nhanh, chuẩn, độc, vậy mà Nhạc Phàm phóng đũa thủ pháp thật chậm rãi. Ở đây có không ít các nhân sỹ giang hồ, ngoại trừ Khấu Phỉ, không một ai phát hiện đầu đũa có một tầng ánh sáng nhàn nhạt phát ra.
Khương Thu Trọng chém kiếm về phía đũa trúc, thân kiếm cứng như vậy mà khi chạm vào đũa trúc lại bị một cỗ lực đạo mạnh bạo hất văng ra.
"Phốc, phốc, phốc..." ba cây đũa trúc đâm vào thân thể, phá vỡ Khí Hải huyệt của ba người...
Ám khí thật chậm! Thủ pháp thật khéo! Lực đạo thật quỷ dị! Chúng nhân thất kinh, chỉ thấy đũa trúc chậm rãi từ từ phóng tới, nhưng không ai né tránh kịp.
Ba người ngã trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp, vừa kinh hãi, vừa khó tin, trông thật thống khổ. Hôm nay mạng ba người Thu Trọng Phục tuy còn nhưng Khí Hải huyệt đã bị phá, sợ rằng từ nay về sau không có thể luyện võ được nữa.
Nhạc Phàm mặc kệ bọn chúng, hướng thẳng về phía thiếu nữ áo trắng nói: "Các ngươi đi mau đi, hãy sống thật bình lặng". Nói xong lấy từ trong người một tờ ngân phiếu, nhét vào tay cô gái... rồi hướng sang Khấu Phỉ nói: "Khấu tiền bối có biết nơi nào trong thành Hàng Châu có tổ chức mua bán tin tức không?"
Trải qua một ngày ở đây, Nhạc Phàm đối với giang hồ cũng có những nhận thức nhất định, trên giang hồ có không ít các tổ chức tình báo mua bán tin tức hoạt động. Cho nên hắn nghĩ đến một biện pháp đơn giản nhất, đó là bỏ ra thật nhiều tiền để mua tin tức. Tiền? Nhạc Phàm lúc này không biết để làm gì.
Khấu Phỉ suy tư trong giây lát, cười nói: "Nơi này đích xác có một tổ chức tình báo rất lớn, hơn nữa ngươi cũng đã từng nghe nói đến tổ chức này rồi".
Nhạc Phàm sửng sốt, trầm giọng nói: "Ngươi chính là muốn nói đến Lâu Thượng Lâu?"
"Đúng vậy! Bất quá..."
"Ta đi..." Khấu Phỉ còn chưa nói xong, Nhạc Phàm đã tiện tay quẳng hai lượng bạc vụn rồi phi xuống dưới lầu.
Đợi Nhạc Phàm đi khỏi, mọi người trên lầu không ai bảo ai tự động giải tán. Đầu năm không ai muốn chuốc lấy phiền toái vào người.
Trong nháy mắt, trên lầu chỉ còn lại hai mẹ con, đương nhiên còn có ba người Khương Thu Trọng đang nằm co quắp trên mặt đất.
Thiếu nữ áo trắng không buồn nhìn ba người Khương Thu Trọng trên mặt đất, chỉ nhìn tờ ngân phiếu trên tay, sợ là phải đến hai ba ngàn lượng. Trong mắt xuất hiện nét cười, nàng cùng mẹ xem ra đã được đổi vận rồi....
Người mẹ gật nhẹ đầu, hai người cũng rời đi...
"Tiểu tử, ngươi cần phải biết, mặc dù Nhất Phẩm Đường không được coi là một thế lực, nhưng bọn hắn có Đường chủ Khương Yến Liễu là con dâu của Âu Dương thế gia một trong tứ đại thế gia, mà Khương Thu Trọng chính là cháu ruột của Khương Yến Liễu. Vừa rồi ngươi phế võ công của Khương Thu Trọng, không sợ Âu Dương thế gia tìm ngươi gây phiền toái sao?
Khấu Phỉ vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, Nhạc Phàm phiền não nói: "Khi ngươi giết người, liệu có hỏi đối phương rồi mới động thủ hay không?"
Khấu Phỉ nhất thời sửng sốt, rồi lập tức cười to nói: "Không sai, lão phu muốn giết ai, cũng chẳng quan tâm đến bối cảnh của hắn, giết rồi hãy nói. Hắc hắc! Tiểu tử ngươi thật có ý tứ, lão phu càng ngày càng thích ngươi. Ha ha...
"..." Nhạc Phàm không nói gì.
Băng qua một con đường nhỏ, Nhạc Phàm đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước.
"Là bọn hắn? Bọn hắn sao lại ở đây?" Nhạc Phàm ngạc nhiên, rủa thầm: "Hai tên ngu dốt các ngươi, không biết chết sống là gì, ngang nhiên đến Hàng Châu... Hừ!"
Nhìn theo ánh mắt của Nhạc Phàm, thấy phía trước có ba nam một nữ, chính là Long Tuấn, Đinh Nghị với ai khác. Bất quá, Khấu Phỉ không nhận ra ai.
Thấy vẻ mặt Nhạc Phàm đầy phẫn nộ, Khấu Phỉ nghi hoặc hỏi: "Ngươi nhận ra bọn chúng? Là bọn chúng thiếu ngươi tiền à hay lừa gạt ngươi?"
"Quản bọn chúng làm chi, chúng ta đi thôi!" Nhạc Phàm cắn răng, nhìn trừng trừng về phía trước rồi rẽ sang hướng khác bỏ đi.
Long Tuấn tinh thần cảm thấy một cỗ hàn ý, quay ngoắt đầu nhìn lại... ngoại trừ người qua lại cũng không phát hiện ra điều gì.
"A Tuấn? ngươi làm sao đó?" Đinh Nghị tò mò hỏi.
Long Tuấn nhìn ngược nhìn xuôi nói: "Tiểu Đinh tử, ngươi vừa rồi có phát giác có người đang nhìn chúng ta không?"
"Ngươi nói vậy ta cũng có cảm giác đó, chẳng lẻ có người tới bắt chúng ta sao?" Đinh Nghị cũng nhìn quanh hai bên.
Chu Tam tỏ ý không vui nói: "Tốt lắm, các ngươi nói sẽ theo bảo vệ ta an toàn, bây giờ ngược lại ta chỉ thấy các ngươi sợ bóng sợ gió! Hừ"
Hai người bọn Long Tuấn xấu hổ, mặt đỏ lên.
Chu Phượng thấy vậy mềm lòng, nói đỡ: "Tỷ tỷ đừng nói vậy, chúng ta không phải là không sao à?"
"À à, đúng vậy, đúng vậy! Đình Nghị cũng phụ họa theo.
"Hừ!"
...
"À!" Băng qua mấy ngã tư, Khấu Phỉ rốt cuộc cũng dừng lại nói: "Xem ra trí nhớ ta cũng không tệ lắm, tới rồi..."
Nhạc Phàm ngước đầu nhìn lên, phía trước là một tòa lầu cổ kính.
Đã sẩm tối, trong lầu có rất nhiều các cô gái xinh đẹp, rực rỡ, ra vào đón tiếp khách giang hồ. Hai bên trái phải có tấm biển viết đôi câu trong kinh Thượng Thư: "Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, thiên cổ nhất tú tẫn phong lưu"(*), ở giữa có ba chữ: Túy Hồng Lâu.
"Nơi này là: Lâu Thượng Lâu?" Nhạc Phàm hơi khó hiểu! Cho dù không biết sự việc ra sao nhưng ngươi chắc cũng nhìn ra đây là một thanh lâu mà!
"Ngươi ngạc nhiên cái gì? Đây là một chi nhánh của Lâu Thượng Lâu tại Hàng Châu đó. Ngươi không tin nơi này tin tức tình báo là nhanh nhất sao? Mọi hạng người đều đến nơi này, vì vậy tin tức tại chỗ này là phát đi nhất đó" Khấu Phỉ thở ra một hơi nói.
"À, hiện tại thì ta đã biết"
Nhạc Phàm vừa định bước vào thì Khấu Phỉ vội vàng ngăn lại nói: "Tiểu tử ngươi có tiền không? Nếu không có thì đừng vào, ta không dọa ngươi đâu nhưng... nhưng... ngươi trông lão phu đi, lão phu không có tiền". Tay co lại, bộ dạng của Khấu Phỉ trông rất hoạt kê.
Nhạc Phàm gật đầu cười nói: "Ta bây giờ có rất nhiều tiền" Đột nhiên hắn nhận ra lão nhân này kì thực cũng là người có ý tứ.
Sảnh đường thật là huyên náo, Nhạc Phàm không thể nghe thấy gì, nhắm thẳng vào trong mà đi tới.
"Ta muốn tìm lão bản của các ngươi để mua tin tức!" Nhạc Phàm tìm được một gã hầu bàn, trực tiếp nói ra điều mình muốn.
... Gã hầu bàn nhất thời ngẩn ra, nhất thời phì cười.
Nhạc Phàm tóc trắng áo trắng, trông rất là bắt mắt, lập tức có người nhận ra hắn.
"Hắn là Lý Nhạc Phàm!" Một tiếng hét kinh hãi phát ra, không khí trong thanh lâu trở nên an tĩnh dị thường, mọi người khẩn trương đứng dậy.
"Hắn đến đây làm gì?"
"Không phải hắn đến Lâu Thượng Lâu báo thù sao?"
"Hắn thật điên quá rồi!"
"Chẳng lẽ..."
Mọi người trong đại sảnh đều đưa mắt đánh giá Nhạc Phàm, nhưng không một ai nghĩ đến việc bỏ đi. Bởi vì bọn họ hiểu được cái giá phải trả khi dám tìm đến cửa Lâu Thượng Lâu, với lại không phải là một đây là sự kiện vô cùng thú vị sao?
Ngay lúc đó, một thiếu nữ xinh đẹp thanh tú từ trên lầu chậm rãi đi xuống... trông nàng thật yếu nhược, không giống với người học võ chút nào.
Nữ tử nhìn Nhạc Phàm, bên cạnh là Khấu Phỉ, hai mắt sáng ngời điệu bộ cung kính nói: "Tiểu nữ là Hồng Lâu, chủ sự nơi này. Chẳng phải là "Đao Si" Khấu tiền bối sao?"
"Chính là lão phu!" Khấu Phỉ gật đầu đáp.
"Ồ..." Xung quanh ồ lên, thập đại cao thủ không phải muốn là gặp, mọi người thật là may mắn, lần này đi thanh lâu thật là không uổng!
"Đao Si tâm tính rất khó lường, tuyệt không vô duyên vô cớ đến đây, chẳng lẽ hắn đến đây vì tên tiểu tử Lý Nhạc Phàm này, nếu thật sự là như vậy thì không hay rồi. Nếu không phải..."
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, Hồng Lâu mỉm cười nói: "Đao Si tiền bối hôm nay đến đây, không phải là gây phiền toái cho tiểu nữ đấy chứ?"
(*) "Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, thiên cổ nhất tú tẫn phong lưu":
Tạm dịch: Núi ở trên núi lầu trên lầu, phong cảnh nghìn năm thật phong lưu
← Ch. 161 | Ch. 163 → |