← Ch.217 | Ch.219 → |
Vực sâu quan ngoại, Ma Môn tuyệt cảnh.
Tại Ma Thần điện, lúc này hào khí ngưng trọng dị thường.
Ma Môn tôn chủ đang ngồi trên ghế ngọc, cầm trong tay mật hàm nửa ngày rồi mà vẫn chưa nói câu nào. Trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của hắn lóe lên hàn quang, Ma môn tứ sứ đang đứng giữa điện có cảm giác tê dại từ trong da đầu.
"Phần Hỏa, ngươi nhận thấy nên xử lý như thế nào?"
Rốt cục nghe được tôn chủ mở miệng, tứ sứ tất cả đều âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
Người toàn thân đỏ rực ở giữa tiến lên nói: "Bẩm tôn chủ, lúc này đang lúc phi thường, 'Vũ Tàng' sắp mở ra, chúng ta không thể phân tâm vào chuyện khác. Nếu không, nếu có nửa điểm sai lầm, kế hoạch của chúng ta sẽ bị rối loạn".
Thấy tôn chủ gật đầu, Phần Hỏa sứ giả tâm tình bớt khẩn trương tiếp tục nói: "Xem ra tình huống Minh triều bây giờ, Sùng Trinh căn cơ đã dao động. Nếu khí số Đại Minh đã tận, lúc đó người của Thánh vực cũng không còn khả năng duy trì đại thế của thiên hạ... Hơn nữa, chờ chúng ta mở được thượng cổ phong ấn, nghênh đón Ma thần giáng lâm, thánh vực lúc đó không có gì phải sợ!"
"Hừ!" Tôn chủ lạnh lùng cười, nói: "Mấy lão gia hỏa của Thánh vực, tự cho là có thể nắm trong tay đại thế của thiên hạ, đối địch với Thánh môn ta khắp nơi, nếu không phải thời cơ bây giờ, bổn tọa sẽ thu phục chúng".
"Tôn chủ thánh minh!" Tứ sứ đồng thanh.
Sắc mặt hạ xuống, Tôn chủ tiếp tục nói: "Kế hoạch lần này bị người phá hỏng, vậy tạm thời tạm tha cho chúng, đợi tranh chấp 'Vũ Tàng' chấm dứt sẽ an bài sau... Nhưng Thánh môn chúng ta làm việc, cho tới bây giờ có oán tất báo, mấy ngàn năm qua chưa từng có ngoại lệ! Chúng ta không cách nào làm, nhưng người khác lại có thể".
"Tôn chủ nói ai..."
Tôn chủ thanh âm lạnh lùng nói: "Phần Hỏa, ngươi đi thả lão độc quái ra, nói cho hắn biết tin tức của đồ đệ hắn... Mặt khác, cho hắn một lời hứa. Giết được Lý Nhạc Phàm, hắn sẽ được tự do".
"Vâng!"
"Các ngươi cũng xuống đi".
"Tuân mệnh!" Tứ sứ lên tiếng lui ra.
Đợi bốn người lui ra, Tôn chủ lộ ra hung quang lẩm bẩm nói: "Lý Nhạc Phàm ơi Lý Nhạc Phàm, bổn tọa muốn xem ngươi có bao nhiêu cân nặng".
Ba ngày sau, Nhạc Phàm rốt cục đã đi trên đường cái vào Trữ Huyền thành. Ba tháng đen tối đã trôi qua, hắn rốt cục đã dựa vào lực lượng bản thân đã phá vỡ được xiềng xích trói buộc.
"Trữ Huyền thành, ta đã trở về!"
Trữ Huyền thành thế lực phân chia phức tạp, có đại nhân vật đằng sau chống lưng, chiến hỏa vẫn chưa ập đến, cho nên nơi này dân chúng vẫn sinh sống bình thường. Đường cái rất náo nhiệt, mọi người vội vã qua lại, thậm chí còn có không ít khách giang hồ qua đường dừng lại đây. Vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước...
Nhìn tất cả trước mắt, Nhạc Phàm đột nhiên sinh ra một sự kích động vô danh. Nơi này đã cho hắn nhiều ký ức, cũng đã cho hắn nhiều cay đắng... Hôm nay hắn về đây, sự khó chịu từ trong nội tâm này khó nói nên lời không ngừng bừng lên.
Dưới sự hỗn loạn, Nhạc Phàm dẫn ngựa đi ra ngọn núi nhỏ ngoài thành. Nơi đó là nơi hắn từng sinh sống, mặc dù không có gì vui, nhưng lại yên bình.
Trên sườn núi, Nhạc Phàm ngồi ở đó, bất động như là một tảng đá.
Hắn ngồi ở đó đã nửa ngày, cảm thụ gió nhẹ thổi qua nhưng không nói một lời. Nhìn trước mắt, ngoài trừ sự hoang tàn cũng không có gì còn lưu lại. Không có bóng gia đình, không có hương vị của thân nhân, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào...
"Cha, Vạn gia gia, Tiểu Nhã, ta đã trở về..."
Yên lặng nhớ lại thân nhân của bản thân, Nhạc Phàm rốt cục cũng rời đi. Không có mộ bia để bái tế, hắn còn có thể cảm hoài với ai, kể với ai?
Màn đêm buông xuống, đứng ở cửa Thái phủ, Nhạc Phàm nhìn tấm biển "Thái phủ" trong mắt hận ý ngút trời, chỉ là, hắn vẫn không muốn vào.
Trước khi xuất phát, Quý lão đã nói cho Nhạc Phàm biết, người của Thái gia bởi vì sợ hắn trả thù, cho nên hơn một tháng trước đã rời khỏi Trữ Huyền trốn sang Quảng Châu, cầu cứu Tổng đốc Lưỡng Quảng Lạc Khuê bảo hộ.
Lạc Khuê chính là cha của Lạc Dong, cũng chính là nhạc phụ của Thái Vũ. Trong tay hắn có mấy vạn trọng binh, trấn thủ Nam Cương một cõi, tại đây có thể nói quyền thế ngất trời, có muốn báo thù cũng không dễ dàng.
Nhạc Phàm tới đây, một là vì bái tế, mục còn lại chính là đòi nợ!
"Thái gia, ta sẽ đi tìm các ngươi!" Nhạc Phàm kiếm chỉ vung lên, một đạo "Tiễn Hồn" tinh nhạy phá không xuất ra...
"Bùng!" Tấm bảng "Thái phủ" trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, tựa như biểu thị, sự phẫn nộ của Nhạc Phàm sẽ biến Thái gia hóa thành tro tàn.
Nhạc Phàm quay đầu vừa muốn rời đi, đã thấy phía trước cách đó không xa có một nữ tử nhẹ nhàng đi tới, sống áo thướt tha, mềm mại như cầu vồng.
Nữ tử nọ thấy Nhạc Phàm nhìn mình, liền bước tới trước mặt nói: "Ta biết ngươi sẽ đến đây!"
Thấy người đến, Nhạc Phàm vẫn không tỏ ý gì, thản nhiên nói: "Thi cô nương từ xa đến đây, chẳng lẽ vẫn muốn đi theo ta?"
Người đến chính là Thi Bích Dao, nàng mặc dù không có ý theo dõi hành tung Nhạc Phàm, nhưng nàng hiểu rõ Nhạc Phàm, nên dự đoán hắn tất sẽ đến đây, vì vậy chờ ở trong thành. Nhưng nàng đợi ở đây cũng đã gần một tháng rồi.
"Ta đã ở chỗ này đợi ngươi đã lâu rồi!" Tâm trạng u oán thở dài, Thi Bích Dao vuốt nhẹ mái tóc, nhìn chằm chằm hung hăng nói: "Ta không phải đã nói qua rồi sao, chừng nào tìm được hung thủ mới không theo ngươi! Cho nên, ta bây giờ vẫn đi theo ngươi"
"Ta đi giết người, ngươi nguyện ý sao. Hừ!" Nhạc Phàm lạnh lùng nói, dứt lời liền quay người rời đi.
Thi Bích Dao không thèm để ý cười cười, lập tức nhẹ nhàng bước theo sau.
Phía Nam Trữ Huyền thành hơn năm mươi dặm, quân doanh của Thống đốc Trữ Huyền thành đóng ở đây.
Hồ Hiến Hải lúc này ngồi trong trướng, vẻ mặt tươi cười nhìn ra phía trước...
Gần đây, thiên hạ các châu chiến thế khẩn trương, Trữ Huyền thành là nơi yếu đạo, bởi vậy, các thế lực rất coi trọng nơi đây. Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, đã cấp cho Hồ Hiến Hải đưa đến đây không ít lương thảo để chuẩn bị, hơn nữa hắn cũng được đề bạt trở thành Chấp chưởng ba ngàn quân phòng vệ, thăng lên hai cấp. Có thể nói vừa thăng quan lại vừa phát tài, đường công danh rộng mở.
Phía trước đang luyện tập, có mấy trăm binh lính, tay cầm "Chiến nỏ" đồng loạt luyện tập. Cả đám tinh thần hứng khởi, tỉnh táo, trong mắt lộ vẻ hưng phấn, tự nhiên không chút chậm trễ.
Hồ Hiến Hải nhấp một ngụm trà, buồn cười nói: "Thái Vũ lão nhi này cũng thiệt là, cứ như là rùa rút đầu, đâu cần phải sợ hãi như vậy, ngay cả hang ổ cũng không cần. Lại đi tìm Lạc đại nhân bảo hộ, thật sự là mất mặt.
Cũng không biết trước đây thế nào, bây giờ Lý tiểu tử nọ cũng không thấy bóng dáng, truy nã con mẹ nó cũng vứt đi. Bất quá, lão tử hiện dưới tay có ba ngàn tinh binh, chỉ cần Lý Nhạc Phàm dám đến đây, sẽ bắn hắn như lông nhím, hắc hắc!"
Hồ Hiến Hải tâm trạng đắc ý, nhưng lại không biết xa xa trên sườn núi, một đôi mắt hổ đang đăm đăm nhìn kỹ vào quân doanh của hắn.
← Ch. 217 | Ch. 219 → |