← Ch.234 | Ch.236 → |
Trong động quật thần bí, lão giả không ngừng thúc dục chú pháp, dùng hắc khí bao vây tượng gỗ, trên lộ ra nét cười hung tàn. Mà trên mặt hắn vì chịu nhiều loại độc nên có vẻ dữ tợn, quỉ dị, xấuí vô cùng.
"Lý Nhạc Phàm, cả đời ngươi phải làm nô dịch của ta thôi! Ha ha..."
Đang lúc lão giả đắc ý, tượng gỗ bỗng nhiên phát ra ánh sáng, đem hắc khí xung quanh toàn bộ xua tan.
"Không! Không có khả năng, như thế nào có thể như vậy? Như thế nào lại vậy? Chẳng lẽ có cao nhân giúp hắn? Không..." Lão giả thống khổ tru lên.
Sau khi bình phục tâm tình hắn mới lạnh lùng nói: "Hừ! Mặc kệ là ai, dám đấu pháp với ta sao? Ta muốn các ngươi không được chết cho tử tế! Tất cả đều phải chết..." Dứt lời liền bắt lấy một đám độc xà, chặt đầu chúng, đem máu phun lên tượng gỗ...
Hắc khí tăng vọt, nhưng vẫn không áp chế được quang mang chói mắt của tượng gỗ!
"Tức chết ta mất! Tức chết ta mất! A..."
Lão già tức giận kêu lên oa oa, cắn mạnh chót lưỡi, đem máu phun lên tay, sau đó chụp vào tượng gỗ.
"Tinh tinh..." Bàn tay chạm vào tượng gỗ không ngừng rung động.
Quang mang không giảm, hắc vụ tiêu tán!
"Bùng..."
Tượng gỗ vỡ ra, phát ra âm thanh chấn động, đẩy bắn lão giả bay vào vách núi. Mà tế đàn cũng hóa thành bụi phấn!
"Phụt..." Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, lần này không phải do làm phép phun máu mà là do trọng thương, nằm trên mặt đất suy yếu đến co quắp người lại!
"Ta... Lý Nhạc Phàm, lão phu sẽ không để yên cho ngươi, lần sau ngươi sẽ không thể lại may mắn như vậy, không ai có thể giúp ngươi!"
Sau khi mắng xong, tất cả độc trùng xung quanh đều bò tới, bao phủ lấy lão giả.
...
Hai ngày qua đi, trong thành Vân Nam rốt cuộc cũng đã khôi phục hào khí hài hòa như xưa. Trên đường cái dân chúng cùng thương khách lui tới, trên mặt bọn họ hiện lên trăm vẻ buồn vui sầu khổ của nhân sinh.
Từ khi các thế lực lớn tầm bảo, nơi đây cơ hồ không có người giang hồ đi lại. Không khí có vẻ nhàn nhã, không ít dân thường lui tới quán trà, cuộc sống cũng rất tự tại.
Lúc này, "Vân Lâu trà lầu" trong thành chỗ ngồi chật kín. Những người nhàm chán tụ tập lại, cùng nhau phát ra những tiếng huyên náo...
"Vương huynh đệ, ta nghe Niên tiên sinh nói người Miêu trại cùng thế lực giang hồ nổi lên xung đột, song phương đánh nhau rất to, cũng không biết bây giờ thế nào? "
"Hắc! Đó là do Niên lão đầu phóng đại lên mà thôi. Người của Miêu trại như thế nào có thể là đối thủ của các thế lực giang hồ? "
"Ồ! Vậy tiếp theo thế nào?"
"Song phương chỉ phái người đấu ba lần, cuối cùng người Miêu trại toàn thua..."
"Toàn thua? Không phải cổ thuật của Miêu tộc rất lợi hại sao? Sao ngay cả một lần đều không thắng được? "
"Cái này ta cũng không biết rõ".
"Hắc! "
"Cộp!" Một tiếng đập bàn vang lên!
Nhìn qua, phía trước gần cửa lâu, một vị lão giả mặc áo vải vừa mới gõ bàn, chắp tay cười hì hì nói: "Các vị khách quan khỏe không, hôm nay lão nhi ở đây kể chuyện, có tiền thì xin một ít tiền, không có tiền thì.... không có tiền thì thưởng gì cũng được. Ta chúc mọi người đại hỉ, năm mới đại cát, vạn sự như ý... Hồng bao chỉ thêm chứ không giảm, tất cả tiền đều rơi vào túi. Hắc hắc!"
"Hô..." Mọi người mừng rỡ, không ngừng la lên.
"Được!"
"Nói rất hay!"
"Niên lão đầu? Hôm nay ngươi nói về việc gì?"
"Được rồi, những người giang hồ tầm bảo bây giờ số phận thế nào được chứ?"
"Được, hay lắm!"
"Cộp!" Lại là một tiếng gõ bàn, mọi người phía dưới im lặng.
Niên lão đầu quái thanh quái khí nói: "Hắc hắc, tin tức của các ngươi cũng thật linh thông, ta cũng chỉ mới nghe một chút tin tức... Được! Nếu các ngươi muốn nghe, ta sẽ nói! Bất quá, tiền nước trà các ngươi cấp cho ta được chứ!"
"Ha ha..." Mọi người vui vẻ, luôn miệng kêu được.
"Như vậy đi, ta trước tiên sẽ nói về tình huống hiện tại" Niên lão đầu hấp một ngụm nước trà nói: "Những thế lực đang tầm bảo hiện giờ chia ra rất rõ ràng, Hắc đạo lục tông, người Võ Lâm Minh cùng Thiên Hạ Hội thế lực cường đại, cho nên họ đều làm việc độc lập. Cửu đại môn phái đồng khí liên chi, cái này không có gì hay để nói...
Còn lại các thế lực lớn trong Tứ đại thế gia hợp thành một phương, Thần Kiếm sơn trang, Thanh Vân thành cùng Cái Bang hợp thành một phương, thế lực không thể khinh thường. Còn có Huynh đệ hội mới quật khởi không theo bang cũng không kết phái, một mình một phương... Được rồi, đáng nhắc tới còn có tiểu hòa thượng Thanh Thiên, tiểu cô nương Tuyền Thanh cùng mấy cao thủ trẻ tuổi. Bọn họ mặc dù không phải một phương thế lực, nhưng thực lực cũng rất cường đại...
Lúc trước ta có nhắc đến chút thế lực giang hồ cùng Miêu tộc xảy ra xung đột, song phương đại chiến ba trận, đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang..."
Niên lão đầu như đang hùng biện, nói đến nước bọt văng tung tóe, mọi người nghe mà há hốc mồm.
Nói xong, đột ngột vang lên tiếng một người nói: "Không phải nói là đánh nhau ba trận sao? Như thế nào ngươi lại nói là máu chảy thành sông, khắp nơi xác người? "
"À! Cái này..." Niên lão đầu sửng sờ, xấu hổ cười cười nói: "Không phải là không rõ ràng, muốn hỏi nhiều hơn không phải là phải thưởng tiền sao? Hắc hắc!"
"Bà mẹ ngươi! Ném lão ra..." Vẻ mặt mọi người khinh thường, đứng lên thủ thế chuẩn bị.
"Được được được! Lão nhi nãy giờ tuyệt đối nói thật, cần cần cù cù, sẵn sàng chịu trách nhiệm về những gì ta nói..." Niên lão đầu xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, tiếp theo nói: "Luận võ qua đi, thế lực giang hồ mặc dù toàn thắng nhưng Miêu tộc lại đưa ra yêu cầu khác".
"Còn có yêu cầu! Là yêu cầu gì?" Một câu nói từ giữa sân, hỏi đúng vấn đề trong lòng mọi người, bọn họ đều tò mò nhìn về phía trước.
Niên lão đầu thỏa mãn nói: "Tộc trưởng Miêu tộc nói, "Quỷ Trùng" là cấm của bọn họ, cho nên bọn họ phải đi trước, nếu không phải bước qua xác bọn họ mới đi được. Sau đó, vì không muốn phiền toái, minh chủ Quan Mạc Vân cùng những người khác cũng đồng ý".
"Ồ! Nguyên lai là như thế" Mọi người chợt hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Đêm qua mọi người đã xuất phát, theo tin tức truyền đến, người giang hồ đã chết gần ngàn".
"A! Thảm như vậy sao?"
"Đúng vậy, bọn họ không phải đã có bản đồ rồi sao?"
Niên lão đầu trả lời: "Đúng là có bản đồ, hơn nữa bản đồ cũng là thật. Bất quá, dọc đường minh tranh ám đấu rất nhiều, không nghĩ qua là sẽ lâm vào tử địa. Trông "Quỷ Trùng" hiểm địa, nơi nào có an toàn tuyệt đối chứ... Hơn nữa, trong mắt các thế lực, bọn họ bất quá cũng chỉ dò đường mà thôi, ai hơi đâu đi quản bọn họ chứ..."
"Còn chưa thấy được bảo tàng đã chết nhiều người như vậy, cạnh tranh thật kịch liệt."
"Không chỉ có như vậy!"
Niên lão đầu mâm mê ly trà thơm, lại bắt đầu khàn khàn nói.
"Quỷ Trủng" nguy hiểm vô cùng, cho dù có bản đồ tầm bảo cũng không thể chắc chắn chỗ nào là tuyệt đối an toàn. Một đường xuyên qua cây cối, ao đầm, vật còn sống rất hiếm thấy, còn có không ít hài cốt cây khô khắp nơi, không hổ là tuyệt địa!"
Trải qua một ngày một đêm đi chuyển, các thế lực lớn cũng chạy đến giữa "Quỷ Trùng", mà lúc này đến đây người giang hồ cũng có hơn bốn vạn, chết cũng không tính là thảm trọng.
Đoàn người ồn ào huyên náo đi vào sơn cốc vắng vẻ, bốn bề là núi, vách cao chót vót, không có đường đi.
Đội ngũ đi đầu, Quan Mạc Vân cùng thủ lĩnh các thế lực lớn xuất ra "Vũ Tàng đồ" thương lượng một trận. Nhưng bản đồ chỉ chính là nơi đây, vì sao lại không có đường? Chẳng lẽ đây là "Vũ Tàng đồ" là giả?
Mọi người rất nhanh phủ nhận ý nghĩ này! Thứ nhất, bọn họ căn bản không thừa nhận bản đồ này là giả, dù sao vì phần "Vũ Tàng đồ" này mà không ít người đã chết, đổ máu rất nhiều! Thứ hai, với lộ tuyến này đích xác bọn họ tránh được rất nhiều nguy hiểm, an toàn đi tới nơi đó.
Không có biện pháp, mọi người không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm xung quanh sơn cốc, xem có cơ quan hay cái gì tương tự hay không.
...
Phía Nam sơn cốc, có hơn trăm người của Huynh đệ hội tìm kiếm cả nửa ngày vẫn không thấy gì. Sau khi nghỉ ngơi, ánh mắt Đông Vũ không khỏi chuyển hướng nhìn Bất Giới cùng Phương Hàm, phát hiện bọn họ đang cầm la bàn đi lại xung quanh, tính toán có vẻ khó khăn.
Chốc lát qua đi, chỉ thấy Bất Giới mặt tái nhợt, bộ dáng như ngwời mất hồn.
Dưới sự tò mò, Đông Vũ liền tiến lên hỏi: "Tiên sinh, ngươi làm sao vậy? Có đúng là đã phát hiện được gì không? "
Phương Hàm cũng kỳ quái nhìn sư phụ mình.
"Ý trời! Thật là ý trời... lại để cho ta tình cờ thấy được, ta chính là trời!" Sau một trận hồ ngôn loạn ngữ, Bất Giới hỏi lại: "Hội chủ, ngươi đã nghe qua "Kì Môn Bát Pháp" hay chưa? Có tin tưởng kỳ môn thuật hay không? "
Đông Vũ sững sờ, lập tức gật đầu nói: "Ta tin! Ta tuy không biết kỳ môn thuật nhưng cũng đã nghe qua kỳ môn bát pháp: Khuy Thiên, Chủ Trận, Toán Quải, Chuyển Vận, Trắc Mệnh, Tham Huyệt, Số Thuật, Thần đả. Không biết đúng không?"
"Không sai! Hội chủ quả nhiên tinh thâm bác học" Bất Giới tán dương một câu nói: "Bất quá cũng khó tin người có trí tuệ như ngài cũng tin vào những thứ hư vô mờ ảo như vậy".
"Kỳ thuật cũng là một loại học vấn, nếu không như thế nào có thế truyền đến đời nay" Đông Vũ cười nói: "Hơn nữa thái độ của ta luôn như thế, cái có thể tin thì sẽ tin, cái không thể cũng sẽ không tin".
"Phần lớn thế nhân đều cho là ta gạt người, lại không biết thế sự kì diệu, tục nhân sao có thể khai phá những ảo diệu trong đó" Giọng nói Bất Giới lộ ra vẻ khinh thường với thế tục, tiếp theo chỉ về những ngọn núi xung quanh nói: "Ngài nhìn những ngọn núi này, tổng cộng có chín ngọn, chung quanh là một mảnh tử khí không có sinh cơ, lão phu vừa rồi dùng la bàn tính qua bốn phương tám hướng, không có cửa sinh cũng không có cửa tử, không có cửa tốt cửa xấu, loạn trong trật tự, theo tuần hoàn của thiên địa... Trong tham huyệt nhất pháp có câu: Tứ diện hoàn sơn cửu tương liên, bát phương khô địa tuyệt lộ hiểm..."(*)
Dừng một chút, sắc mặt Bất Giới ngưng trọng nói: "Nơi chính là "Tuyệt địa" hay còn gọi là "Bát Hoang Cửu Tuyệt Chi Địa"!"
"Bát Hoang Cửu Tuyệt Chi Địa? " Đông Vũ ngẩn ra, nghe tên này rõ ràng biết được là nơi hung hiểm, liền vội hỏi: "Mời tiên sinh chỉ điểm, như thế nào là "Bát Hoang Cửu Tuyệt Chi Địa"?"
" "Bát hoang" là đông, tây, nam, bắc, đông bắc, tây nam, tây bắc, đông nam các hướng."Cửu tuyệt" chính là cửu cung chủ trận, thiên tuyệt địa tuyệt, hung hiểm kì dị... Theo truyền thuyết, vào thời thượng cổ, nơi thiên nhiên hình thành nên tuyệt địa nghĩa là có tà ma bị trấn áp". Bất Giới nhìn về phía những người giang hồ một chút, khổ sở nói: "Xem ra lần này lành ít dữ nhiều!"
Đông Vũ đang định hỏi tới thì bị một âm thanh đột ngột cắt đứt.
"Này! Thạch Đầu, ngươi xem! Đó không phải là thầy tướng số tiên sinh mà chúng ta gặp lúc trước sao? Sao hắn cũng tới đây? " Vừa nói chuyện, mấy người tuổi trẻ cũng hướng về phía Đông Vũ đi tới.
(*): Bốn phương có chín ngọn núi liên tiếp quây quanh, tám hướng khô héo là con đường hung hiểm.
← Ch. 234 | Ch. 236 → |