← Ch.256 | Ch.258 → |
Hôm sau tỉnh lại, Nhạc Phàm trước nay chưa từng có cảm thấy tốt như vậy, bất luận là tinh thần lực, hay là nguyên khí trong cơ thể, đều có sự tăng trưởng rất lớn. Đối với việc truy cầu lực lượng, Nhạc Phàm chưa bao giờ dừng lại.
"Ồ?" Chân mày đột nhiên nhíu lại!
Dưới linh thức, Nhạc Phàm cảm thấy một gã vệ binh ở bên ngoài doanh trướng đang lo lắng đi lại, xuất hiện tình huống như vậy, nhất định có chuyện gì đó đã phát sinh. Bỏ qua ý niệm nghiên cứu "Thủ ấn" công kích trong đầu, Nhạc Phàm đứng dậy đi ra bên ngoài doanh trại...
"A! Tiên sinh khỏe chứ... Tiên sinh rốt cục đã tỉnh giấc!"
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ồ, không, không, không xảy ra chuyện gì. Là như thế này... có mấy người tự xưng là bằng hữu của tiên sinh đến tìm tiên sinh, nói là có chuyện phi thường trọng yếu muốn cùng tiên sinh bàn bạc".
"Bọn họ đến đây lúc nào?"
"Tối hôm qua, lúc ấy tiên sinh đang tu dưỡng, cho nên chúng ta không dám quấy rầy."
"Người đâu rồi?"
"Bây giờ bọn họ đều ở trong doanh trại chủ soái, phu nhân bảo ta đứng tại đây đợi tiên sinh tỉnh giấc mới mời tiên sinh đến gặp".
"Tốt, cám ơn!"
Sau khi nói xong Nhạc Phàm liền rời đi, chỉ để lại ánh mắt đầy sùng bái của gã vệ binh đang trong miệng thì thào nói cái gì đó.
Nhạc Phàm quen biết không nhiều người lắm, có thể xưng là bằng hữu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong lòng âm thầm suy đoán, chưa nghĩ ra thì đã đi tới bên ngoài doanh trại chủ soái.
Kéo rèm trướng lên, bên trong có năm người, trong đó còn có một tiểu cô nương đáng yêu.
"Là các ngươi?" Nhạc Phàm có chút sửng sốt, nguyên lai là bọn người Lăng Thông, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, mà tiểu cô nương kia Nhạc Phàm cũng nhận ra, nàng chính là Chu Phượng đã cùng Long Tuấn, Đinh Nghị kết giao.
Chu Phượng ngây thơ thuần khiết, để lại cho Nhạc Phàm ấn tượng rất tốt, chỉ cần liếc mắt qua là dễ dàng nhận ra. Tiểu cô nương này sao lại tới đây? Chẳng lẽ việc này có liên quan tới nàng?
"Nhạc Phàm!" Phó Suất tiến lên nghênh đón, vỗ vỗ vai hắn nhiệt tình nói: "Đã lâu không gặp, xem ra rất tốt. Hắc hắc..."
"Có phải rất tốt không?" Nhạc Phàm lúc này mới hồi tỉnh, đánh giá mọi người một chút, nhưng thấy đám người Phó Suất trang phục không chỉnh tề, khuôn mặt nhiễm phong trần, hiển nhiên trải qua khó khăn! Khó trách hắn hâm mộ tình hình hiện tại của Nhạc Phàm.
"Các ngươi có chuyện?" Nhạc Phàm rõ ràng rất ngạc nhiên.
"Lý đại ca!" Chu Phượng con mắt đỏ hoe, cả người nhào tới ôm chầm lấy Nhạc Phàm.
"Đây là... chuyện gì đã xảy ra?" Nhạc Phàm vẻ mặt đờ đẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhạc Phàm vừa hỏi, tiểu cô nương khóc càng lớn, Nhan Nguyệt Thi liền bước tới trấn an.
Ài! Chuyện này nói ra thì rất dài" Lăng Thông bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tiểu cô nương này chính là tiểu nữ hài được ngươi cứu không lâu trước đây tại "Nghênh Lai Khách Lâu". Nàng vừa tỉnh lại liền nói muốn tìm ngươi, không nói tên cùng với lại lịch, cũng không nói ra chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ khăng khăng muốn tìm ngươi. Ta cùng lão Phó thấy nàng thương cảm như vậy, liền muốn giúp nàng một chút, dẫn nàng đi tìm ngươi. Ai ngờ, vừa mới đi không lâu đã bị người đuổi giết... ngươi xem bộ dáng bây giờ của chính ta thì biết, truy sát chúng ta đều không phải là người bình thường! Vài lần suýt nữa mất mạng, hắc hắc..."
Lăng Thông nói qua loa, nhưng nguy cơ trong đó Nhạc Phàm không khó nhìn ra được. Bởi vì thân thủ Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi như vậy cũng phải chật vật không chịu nổi như thế, có thể tưởng tượng được nguy hiểm trên đường lúc đó.
Cừu Mính đi tới, nghi hoặc nói: "Tiểu Phàm, ngươi thật sự quen biết vị tiểu cô nương này?"
"Ừm, nàng là bằng hữu của đồ đệ ta, từng có gặp mặt qua một lần" Nhạc Phàm gật đầu.
"Đồ đệ của ngươi?" Phó Suất đám người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Nhạc Phàm, ý tứ là nói tiểu tử ngươi không tệ, ngay cả đồ đệ cũng có, người này chắc là vợ của đồ đệ ngươi!
Nhạc Phàm bất đắc dĩ cười, vuốt vuốt đầu tiểu cô nương nói: "Ngươi, ngươi gọi là Chu Phượng phải không? Tìm ta có chuyện gì?" Nhìn tiểu cô nương trước mắt, Nhạc Phàm trong lòng không khỏi nhớ tới hai tiểu đồ đệ của mình, không biết bọn họ bây giờ thế nào? Phải chăng còn đang cố gắng tu luyện?
Chu Phượng nghẹn ngào gật đầu, muốn nói nhưng hồi lâu vẫn không nói ra được một lời.
Nhạc Phàm khẽ vuốt vuốt sau lưng nàng, tiểu cô nương lập tức bình tĩnh trở lại, bật thốt lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ đã xảy ra chuyện, Lý đại ca, cầu xin ngươi cứu giúp tỷ tỷ của ta, cứu tỷ tỷ của ta đi!" Nói xong tiểu cô nương lại tiếp tục khóc.
"ngươi nói là Chu Tam? Nàng đã xảy ra chuyện gì?"
"Hoàng thượng bức bách tỷ tỷ đi lấy chồng ngoại tộc, cứu tỷ đi, chỉ có Lý đại ca mới có thể cứu tỷ".
"Hoàng thượng?!" Mọi người ngẩn ra, không nghĩ tới chuyện này lại có liên quan tới triều đình.
"Cẩu Hoàng đế bức lấy chồng?" Cừu Mính thì thào tự nói, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ mà ngươi nói, có phải là Tam công chúa đương triều?"
"Ừm" Chu Phượng vôi vàng gật đầu.
Đám người Lăng Thông lại sửng sốt, tỷ tỷ của tiểu cô nương này là công chúa, vậy nàng chắc chắn cũng là công chúa! Nghĩ không ra tiểu cô nương này l không nhỏ.
Nhạc Phàm sớm đã biết Chu Tam tỷ muội thân phận tôn quý, cũng không có gì kinh ngạc, ngược lại đem ánh mắt hướng tới Cừu Mính...
Nghe Chu Phượng trả lời xong, Cừu Mính tâm thần chấn động mạnh, cừu hận nhiều năm lại nổi lên trong lòng. Có lẽ hắn có thể buông bỏ, nhưng vĩnh viễn sẽ không quên!
Cừu Mính thần sắc bất định, Nhạc Phàm biết trong lòng hắn đang tranh đấu, vì vậy mở miệng ngắt lời nói: "Mính Di, Lệ gia gia cả đời quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ làm nửa việc thẹn với lòng. Ngươi nếu thật sự xuống tay, như thế nào đối mặt với lão nhân gia? Đó là ân oán của đời trước, cừu nhân của người đều đã chết, cần gì đem bản thân mình giam trong lao ngục cừu hận chứ?"
Nhạc Phàm nói rất đúng, ân oán Lệ Vân phát sinh vào năm Vạn Lịch, cùng với hoàng đế hiện tại không có quan hệ, hơn nữa Sùng Trinh hoàng đế cùng Vạn Lịch hoàng đế cũng không có quan hệ máu mủ trực tiếp, ân oán sớm đã thành quá khứ.
Lời Nhạc Phàm nói người khác không biết nhưng Cừu Mính lại hiểu rõ, tiểu cô nương trước mắt là vô tội. Huống chi, nàng chính là bằng hữu của Nhạc Phàm. Cừu Mính ánh mắt phức tạp liếc nhìn Chu Phượng một cái, sau đó bỏ đi.
Mọi người nhìn thấy không hiểu ngọn nguồn câu chuyện! Bất quá, Cừu Mính khác Chu Phượng là nghĩa quân, người triều đình, hai phương lập trường bất đồng cảm thấy khó xử, lúc này mới rời đi. Nghĩ đến đây, bọn họ cũng đều hiểu được.
"Oa ha ha..."Lăng Thông khoa trương cười nói: "Nguyên lai ngươi là công chúa! Ta đây thật là thất lễ, thất lễ. Hắc hắc..."
Chu Phượng nhìn thấy bộ dáng khôi hài đó của Lăng Thông, không khỏi khúc khích cười, nét ưu tư giữa đôi mày giảm bớt đi, khôi phục lại bộ dáng thiếu nữ ngây thơ.
"Lăng ca ca, ta không phải là công chúa đâu..."
Trải qua tự giới thiệu bản thân, mọi người mới biết, Chu Phượng chính là nữ nhi của Trần Vũ Hầu Bát hiền vương, bởi vì phụ thân chiến tử biên cương, mẫu thân bỏ đi, cho nên vẫn ở trong hoàng cung sống cùng Tam công chúa, cũng được phong là "Bình Nhạc Quận Chúa".
Nhớ tới tỷ tỷ, Chu Phượng khuôn mặt mang vẻ âm u, lập tức đem sự việc từ đầu đến cuối giải thích một lượt.
Nói đơn giản, cũng là do ngoại tộc xâm lấn, biên cương tình trạng khẩn cấp, Cần Vương viện quân chưa tới, vì tranh thủ thời gian, Sùng Trinh đề xuất nghị hòa. Nhưng Thát Đát tộc đưa ra điều kiện, muốn đem Chu Tam công chúa gả cho Hoàng tử của tộc bọn chúng. Sùng Trinh vốn cự tuyệt, nhưng Chu Tam vì giúp cho Đại Minh tranh thủ thêm nhiều thời gian và cơ hội, lại tự nguyện đáp ứng việc này. Nghe đến đây, mọi người không khỏi khâm phục nữ tử này! Dù sao, hy sinh cần phải có dũng khí rất lớn!
Chu Phượng cùng Chu Tam thân như tỷ muội, như thế nào có thể nhìn tỷ tỷ bị giày vò, vì vậy len lén ra khỏi Hoàng cung, tìm kiếm tin tức của Long Tuấn cùng Địch Nghị khắp nơi. Thế nhưng, Long Tuấn cùng Đinh Nghị dốc lòng tu luyện, căn bản không thể nào tìm thấy được, vì vậy Chu Phượng nghe ngóng tin tức Lý Nhạc Phàm. Trong thời gian này, tiểu cô nương nếm trải không biết bao nhiêu là khổ sở...
Trên đường tìm người, Chu Phượng lại bị một đám người thần bí bắt cóc, sau đó chuyển giao cho người "Chánh Vũ Quân" đem tới cho Lô Đạt, đây là tiền vốn rất tốt để đàm phán. Bất quá việc đời khó lường, điều này mới có một màn Nhạc Phàm cứu người... Nhạc Phàm rời đi không bao lâu, đám thế lực thần bí nọ lại xuất hiện, nếu không có sự trợ giúp của Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi, Chu Phượng sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Bốn người một đường hướng Bắc, nhưng không có nửa điểm tin tức của Nhạc Phàm, cho đến nửa ngày trước nghe được một chuyện Nhạc Phàm xông vào Phủ đại soái, lúc này mới mừng rỡ vội vàng tìm tới.
Sau khi nói xong, Chu Phượng cắn cắn môi, lấy ra một phong thư đưa cho Nhạc Phàm nói: "Lý đại ca, đây là lá thư cuối cùng của tỷ tỷ ta, nàng vốn nhờ ta chuyển cho Long Tuấn ca... ngươi xem sẽ minh bạch" Tiểu cô nương tuy nhỏ, nhưng đi theo bên người Chu Tam đã lâu, tự nhiên cũng biết được nhiều chuyện.
Nhạc Phàm khẽ cúi đầu, lập tức mở thư ra xem, mở đầu đích thật là tên Long Tuấn. Hôm nay là lúc đặc biệt, Nhạc Phàm không phải là người bảo thủ cứng nhắc, vì vậy tiếp tục xem xuống phía dưới... Chỉ một lúc sau trong lòng Nhạc Phàm đã có quyết định!
Bức thư này tuy ngắn, nhưng lại bao hàm tình cảm phong phú của Chu Tam. Có chút không muốn rời xa đối với phụ thân Sùng Trinh, có quan tâm đối với muội muội Chu Phượng, còn có sùng kính đối với Nhạc Phàm... điểm trọng yếu nhất đó chính là tình ý đối với Long Tuấn.
Long Tuấn, Chu Tam ở chung tuy ngắn, hơn nữa luôn luôn tranh cãi, nhưng cũng gieo xuống một loại tình cảm. Cho đến thời khắc ly biệt, Chu Tam mới biết được vị trí của đối phương trong tâm tư của mình.
Nhạc Phàm nhạy cảm đối với tình cảm, biết được phong thư này là tâm ý của Chu Tam, cũng là tuyệt bút cuối cùng của nàng!
Đồng dạng, Nhạc Phàm sao có thể không biết tâm tư của đồ đệ mình. Nếu Long Tuấn biết được việc này, sợ rằng hối hận cả đời... Mặc kệ là vì Long Tuấn hay là vì nữ tử này, Nhạc Phàm cũng sẽ không do dự. Không có gì là không đáng giá, bởi vì hắn nguyện ý.
"Ài..."sau khi xem xong phong thư, Nhạc Phàm trầm trọng thở dài! Trong giọng nói bao hàm quá nhiều ưu tư.
"Nhạc Phàm, ngươi nghĩ như thế nào?" Phó Suất vỗ vỗ vai Nhạc Phàm, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, ngươi muốn can thiệp, ta nhất định giúp ngươi.
Lăng Thông lại ngưng trong nói: "Nhạc Phàm, chuyện này quan hệ đến thiên hạ bách tính, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ!"
Bọn hắn đều biết, với võ công của Nhạc Phàm muốn cứu người rất dễ dàng, nhưng kể từ đó dị tộc nhất định không kiêng dè xâm lấn biên cương. Hôm nay Thát Đát tộc đánh đến "Biên Định thành", nếu tiếp tục đánh tới Hoàng thành chắc chắn thất thủ, đem tới hậu quả không tưởng tượng nổi. Chu Tam cũng bởi vì cái nguyên nhân này, cho nên mới quyết định hi sinh bản thân mình, để cho viện quân triều đình tranh thủ một chút thời gian.
"Nhạc Phàm..."
"Lý đại ca..."
Lời nói của mọi người tịnh không thể ảnh hưởng đến phán đoán của Nhạc Phàm, bởi vì hắn đã sớm quyết định: "Ta quyết định... cứu người".
...
← Ch. 256 | Ch. 258 → |