← Ch.260 | Ch.262 → |
"Sơn thần vạn phúc... phù hộ cho Bạch sơn..."
"Hây... hô..."
Bạch sơn thôn xung quanh đàn đèn đuốc sáng trưng, thôn dân đang cảnh vui mừng, hát lên những bài dân ca, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng như vừa được sống lại, so với hội xuân mỗi năm còn muốn náo nhiệt hơn vài phần.
Không thấy trời lạnh có người lạnh cóng, người khác thì chỉ nghe thấy những âm thanh náo nhiệt.
Không biết là châm chọc hay là sự thật tàn khốc? Hai chữ "mê tín" không biết đã hại bao nhiêu người "vô tri". Chỉ là bọn họ, đem một cô gái vô tội đi tống táng như vậy, thật sự là một loại bi ai!
Ngay lúc mọi người đang quên mình, một bóng người nhảy vào trong đám người, tiến thẳng đến trước mặt một lão đầu gầy gò.
"Là ai?"
"Thôn trưởng!"
Thôn dân kinh hãi, vội vàng vây quanh.
Đồ Lôi nắm lấy cổ áo thôn trưởng, giận dữ hét: "Muội muội ta đâu? Muội muội ta đâu rồi? Nói..."
"A! Hắn là Đồ Lôi!"
"Hắn chính là kẻ hại người!"
"Hắn còn dám quay lại? Đánh hắn đi..."
"Đúng, đem hắn lên tế sơn thần!"
Theo ánh lửa, thôn dân lúc này mới nhìn rõ người đến là ai, la hét nhưng không một ai dám tiến lên động thủ.
Thôn trưởng nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Đồ Lôi, nhất thời sợ đến hồn bất phụ thể, sắc mặt tái nhợt. Vừa rồi tâm tình còn vui vẻ, bây giờ đã bay lên chín tầng mây!
"Nhanh, mau giữ hắn lại, giữ hắn lại!"
Thôn trưởng sợ hãi kêu lên thức tỉnh mọi người, mấy thôn dân đại hán tráng kiện lập tức vọt lên. Nhưng bọn họ mới vừa đi được hai bước liền dừng lại, không nhúc nhích đứng tại chỗ, đồng tử co rút, vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi.
"Các người mau tới đây!"
Thôn trưởng lúc này vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, thấy mấy thanh niên nọ dừng lại, trong lòng càng cấp bách không thôi.
Đồ Lôi nắm lấy cổ của thôn trưởng, lực đạo trong lại tăng thêm vài phần.
"Yêu pháp! Tiểu tử này có yêu pháp! Bọn họ không cử động được!" Thôn dân nhìn thấy mấy thanh niên có vẻ khác thường, vội vàng thối lui, vẻ mặt sợ hãi nhìn Đồ Lôi.
"Ngươi đáng chết!" Đồ Lôi phẫn nộ nắm chặt tay phải, đang muốn nện xuống một quyền!
Lúc này hai nữ tử đột nhiên xuất hiện ở giữa sân, ngăn cản hắn ra tay.
"Đồ Lôi, thôi đi!" Trần Hương ngăn cản Đồ Lôi nói: "Cừu hận không phải là tất cả, ngươi phải nghĩ đến người còn sống".
"Người còn sống?!" Đồ Lôi thân thể run lên, tỉnh ngộ nói: "Đúng! Muội muội ta, muội muội ta... Nói mau, muội muội ta đâu? Nói!"
Dưới tình thế như vậy, thôn trưởng làm gì còn muốn phản kháng, vẻ mặt nhút nhát, giọng yếu ớt nói: "Đạo trưởng hắn..."
"Bốp!"
Đồ Lôi giáng một cái tát, hung ác nói: "Đạo trưởng cái gì! Hắn là kẻ lừa đảo, là kẻ lừa đảo!"
Thôn trưởng bất chấp gương mặt nóng rát, vội vàng hấp tấp nói: "Tên lừa đảo hắn đã ôm muội muội ngươi đi lên 'Quỷ Động' phía sau núi rồi".
"Người nào đi theo?"
"Hắn đi một mình".
"Bốp!"
Lại một cái tát, Đồ Lôi trừng mắt nhìn mọi người chung quanh mắng: "Các ngươi là đồ khốn, để cho một nam nhân như vậy đem muội muội của ta đi? Các ngươi cũng có mẫu thân, có tỷ muội... Các ngươi còn là con người sao? Muội muội ta mới có mười sáu tuổi, các ngươi còn là người sao? Hại chết cha mẹ ta, hại muội muội ta, các ngươi tất cả đều sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế..."
Những người chung quanh đều sợ hãi cúi đầu, tùy ý để Đồ Lôi mắng chửi cũng không đáp trả. Lúc đầu bọn họ vốn cũng muốn đi xem, nhưng nghe đạo sĩ nọ nói Quỷ động hung hiểm như thế này thế này, bản thân con người vốn nhút nhát, ai cũng không dám đi theo! Thậm chí còn hoan hỉ cổ vũ đạo sĩ nọ, cảm kích không thôi. Hiện suy nghĩ lại, quả nhiên là sự đả kích lớn!
Càng nói càng giận, Đồ Lôi còn muốn động thủ, Trần Hương ngăn cản hắn nói: "Đủ rồi Đồ Lôi, bọn họ chỉ nổ lực trong sự ngu muội của bản thân mà thôi. Có lẽ, bọn họ cả đời này cũng sẽ sống trong sự tự trạc và áy náy, không có sự trừng phát nào thích hợp hơn đối với bọn họ... Chúng ta đi cứu muội muội ngươi trước rồi hãy nói".
"Ừm" Đồ Lôi buông thôn trường ra, đi trước dẫn đường.
Tiểu Nhu xoay người đi tới trước mặt thôn trưởng, giận dữ hét lên: "Ta vốn rất tôn trọng người lớn tuổi, nhưng trông ngươi là người như thế, không đáng để người khác tôn kính... Hừ! Quá đáng!" Nói xong tung một cước vào người thôn trưởng. Trong đêm đen, nổi lên một tiếng la thê thảm!
"Tiểu Nhu đi mau!"
"Ừm, muội tới đây".
Phủi phủi tay, Tiểu Nhu đuổi theo Trần Hương.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, cô gái này có điểm tà khí!
Ánh trăng đã lên đầu núi, núi rừng tràn ngập trong ánh bạc.
Ở sườn núi, trong một cái hang động phát ra từng trận gió lạnh. Bởi vì xương của gia cầm bị người ta phát hiện ở chỗ này, cho nên nơi này được người trong thôn gọi là "Quỷ động".
Ngoài động đi tới một gã trung niên đạo sĩ mỏ nhọn tai khỉ, hắn đem một cô gái đang hôn mê đặt ở cạnh tảng đá, tiếp theo lấy ra một thanh kiếm gỗ đào đứng trước cửa động múa loạn...
"Diễn trò đương nhiên phải diễn cho trọn... Hắc hắc, lũ ngu ngốc này, chỉ bày ra một kế nhỏ đã nghe theo rồi. Chẳng những cho tiền, ngay cả một tiểu nương tử da thịt mềm mại thế này cũng nộp cho ta, thật là có ý tứ! Ha ha..." Đạo sĩ trong lòng cười nhạo không thôi.
Hắn vốn là một gã lừa đảo bình thường trên giang hồ, cả ngày ở tại thành Đại Đồng kiếm ăn, hơn nữa tháng trước hắn nghe nói Bạch sơn thôn mời đạo sĩ, biết là cơ hội phát tài đã đến. Vì vậy vội vàng bố trí hết thảy, đem xương gà rải ở ngoài hang này, rồi hô lên đây là "Thực nhân quỷ động". Sau đó lại hiển lộ tuyệt chiêu "Miệng phun lửa", "Nước đánh quỷ" chỉ một chút tiểu xảo đã chiếm được tín nhiệm của thôn dân.
Vốn hắn chỉ muốn lừa tiền rồi đi, nhưng một lần ngẫu nhiên, hắn ở trên núi thấy một nữ nhi thợ săn, liền động dâm tâm, nhất thời trong lòng bày kế để thôn dân dùng cô gái để hiến tế. Cô gái kia chính là muội muội của Đồ Lôi, cũng chính là cô gái đang hôn mê trước mắt, do đó sau này mới phát sinh bi kịch.
Nhìn xung quanh, đạo sĩ không có phát hiện động tĩnh gì, sau đó ôm lấy cô gái đi vào trong sơn động.
Chỉ chốc lát sau, trong động đã có ánh lửa lóe ra.
Sơn động tuy sâu nhưng cũng không lớn lắm, vách động khắp nơi đều là những các hốc to nhỏ, mặt đất phi thường khô ro, ngoại trừ cảm thấy âm u ra, nơi này có thể xem như một cái hang động không tệ.
Nhìn cô gái đang hôn mê trên mặt đất, gã đạo sĩ hai mắt lộ ra ánh mắt dâm đãng.
"Tiểu nương tử tiểu nương tử, có trách ngươi hãy trách mấy lão già kia, ngươi chính là do bọn hắn đưa tới, Trương Tam ta có không muốn, bọn họ sợ rằng cũng sẽ ép lấy phải không? Hắc hắc..." Vừa nói, Trương Tam vừa cười dâm đãng cởi quần áo của mình ra, tiếp theo đưa ma chưởng lên thân thể cô gái đang nằm trên mặt đất...
Đồ Lăng có sự cảnh giác, dần dần từ trong hôn mê tỉnh lại, đập vào đôi mắt chính là khuôn mặt một nam nhân đang kề sát, mắt lộ ra dâm quang, khóe miệng nhểu nước miếng, hình dạng cực kỳ xấu xí, cực kỳ ác độc.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Nhanh, nhanh thả ta ra..."
Đồ Lăng sợ hãi giãy dụa, nhưng tay chân đã bị người trói chặt, có giãy dụa như thế nào cũng là phí công.
"Ha ha..." Trương Tam cười lớn nói: "Thả nàng ra? Ta không nỡ đâu. Nàng cứ la lên đi! Nơi này là 'Quỷ Động', nàng có la vỡ họng cũng sẽ không có người nào đến cứu ngươi đâu. Hắc hắc..."
"Nhanh thả ta ra, ngươi là đồ súc sanh! Đồ khốn nạn! Tên gia hỏa không biết liêm sỉ! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu! Thành quỷ cũng bị..."
Nghe thấy Đồ Lăng chửi mắng một hồi, Trương Tam ngược lại còn sửng sốt. Nghĩ không ra bình thường gặp chuyện nhát gan như vậy, một cô nương tao nhã như vậy, lại có thể chửi người ta như thế. Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng!
Bị người mắng như vậy, Trương Tam tức giận không thôi, dữ tợn nói: "Ngươi cứ mắng chửi đi, ta sẽ trực tiếp xử đẹp ngươi!"
"A..."
Đồ Lăng nhìn ra phía trước lại thét lên một tiếng chói tai, so với vừa rồi không biết là lớn hơn gấp bao nhiêu lần.
"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, bây giờ đã biết sợ rồi sao!"
Trương Tam đắc ý lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, nhưng không có nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Đồ Lăng, đó là nỗi sợ hãi tuyệt đối từ trong tâm linh!
"Kìa! Phía sau..." Tựa hồ có cảm giác rùng mình, Trương Tam không khỏi quay đầu ra phía sau.
Ngây người! Choáng váng! Trương Tam cứ đứng như vậy một cử động nhỏ cũng không dám, trong đầu xuất hiện hai chữ - "Quái thú!"
Trước mắt là cái gì? Là một "Đại hổ!"? Toàn thân màu đỏ, hình thể như trâu, ngoại hình lại như hổ, trên lưng trên lưng có hai cái bứu thịt lớn, hai mắt lóe lên ánh kim quang như muốn làm cạn khô cả máu huyết.
"Ta, mẹ ơi! Cái này, đây là cái gì?" Trương Tam khẩn trương nuốt nước nọt, trong lòng kinh hãi lại không thể phát ra một chút âm thanh nào.
"Ngao..."
Một tiếng thú gầm, quái thú mở ra cái miệng đỏ như chậu máu, Đồ Lăng liền té xỉu tại chỗ.
Trương Tam cho rằng quái thú sẽ ăn thịt hắn, theo bản năng lập tức quay người bỏ chạy...
Quái thú cũng không vội vả đuổi theo, ánh mắt đùa cợt nhìn thoáng qua, sau đó đi tới ngửi ngửi trên người Đồ Lăng.
"Cứu mạng! Cứu mạng..." Trương Tam từ trong sơn động chạy như bay ra, trong miệng không ngừng hô cứu mạng.
Sơn động gập ghềnh, mà hắn lại đang cởi trần, toàn thân đã bị đá cào xước... nhưng hắn vẫn không để ý đến chỉ nhằm phía ngoài sơn động mà chạy ra.
Trong núi rừng, có ba bóng người đang chạy đi trên đường nhỏ, tốc độ cực nhanh, có thể so với loài báo.
Đồ Lôi nương theo ánh trăng mà chạy đi, từ nhỏ đến lớn hắn đã ở trong núi, tại đây sơn đạo này tự nhiên là hành động thoải mái, mà hai người Trần Hương dựa vào khinh công tuyệt diệu cũng theo sát phía sau.
"Trần Hương cô nương phía trước chính là 'Quỷ Động', chúng ta..." Đồ Lôi nói còn chưa xong, đã thấy một người từ trong sơn động chạy ra.
"Là hắn! Chính là hắn! Hắn chính là kẻ lừa đảo nọ! Ngươi là súc sanh..."
Thấy rõ bộ dáng của người nọ, Đồ Lôi giận dữ gầm lên xông tới.
Trương Tam đương nhiên biết Đồ Lôi, nhưng bây giờ hắn không nghĩ gì đến việc khác, chỉ nghĩ đến việc giữ lấy mạng sống.
"Súc sanh, ta đánh chết ngươi!"
Đồ Lôi bắt được Trương Tam, cũng không để cho hắn có cơ hội nói chuyện gì, một quyền đã nện thẳng lên người hắn.
"Đủ rồi Đồ Lôi" Trần Hương thấy thế liền tiến lên ngăn cản, ôn nhu nói: "Đánh nữa hắn sẽ chết mất, nhanh hỏi muội muội ngươi đang ở nơi nào".
Đồ Lôi chợt tỉnh ngộ, thầm mắng mình bị cừu hận che mắt, lập tức nắm lấy Trương Tam nói: "Nói, muội muội ta ở đâu? Nói mau..."
"Nàng... nàng tại..." Trương Tam lúc này mặt mày sưng vù, khí thể yếu ớt, hồi lâu nói không ra nửa chữ.
"Ngươi, nói mau!"
"Có, có quái thú..."
"Bốp..."
Đồ Lôi giáng xuống một cái tát, gầm lên: "Ngươi chính là cầm thú. Nói mau, muội muội ta nó ra sao rồi?"
"Sơn động, thật sự có..." Trương Tam muốn nói nữa, nhưng lại dừng lại.
"Ngao..."
Một tiếng thú gầm vang vọng cả núi rừng, làm cho tầng tầng tuyết rơi xuống.
Hai người Trần Hương nghe tiếng nhìn lại, cũng sợ ngây người ra!
Trương Tam sợ đến đứng không nổi, luôn miệng hô lên: "Là, là nó, chính là nó, là quái vật kia đã ăn thịt muội muội ngươi! Muội muội ngươi đã chết, bị nó ăn thịt!"
Đã chết! Muội muội đã chết?! Bị quái vật kia ăn thịt?!
Đồ Lôi phẫn nộ trong lòng đã vượt qua sự sợ hãi, rút chủy thủ bên hông ra, không để ý đến bản thân nhằm về phía quái thú xông tới...
"Đồ Lôi quay lại!" Trần Hương mặt lộ vẻ kinh hãi, Tiểu Nhu càng khẩn trương nắm lấy vạt áo của Trần Hương.
Đồ Lôi rất phẫn nộ, nhưng phẫn nộ cũng không thể tạo cho hắn lực lượng cường đại. Đối với quái thú trước mặt, hắn căn bản không có gì là uy hiếp. Quái thú nọ cũng không vội gì giết hắn, ngược lại cùng hắn đùa giỡn. Những thợ săn giỏi, trước khi săn bắn đều muốn đùa giỡn với con mồi một chút. Rất rõ ràng, quái thú này chính là thợ săn, Đồ Lôi lại chính là con mồi.
Trần Hương nhìn thấy như vậy, biết Đồ Lôi trong nhất thời sẽ không sao, lập tức suy nghĩ để nhanh chóng tìm ra đối sách.
Tiểu Nhu một bên khẩn trương nói: "Trần Hương tỷ tỷ, quái vật kia thật là lợi hại, rất đáng sợ! Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Tiểu Nhu nhận ra nó sao?"
"Ừm, muội có xem qua "Dị vật kinh"đó có ghi lại: Tây bắc có loại thú, giống như hổ, lại có cánh để bay, bắt người làm thức ăn, hiểu ngôn ngữ loài người, thanh âm giống chó, lực mạnh vô cùng, rất hung tàn... nó tên là 'Cùng Kỳ', chính là một trong thượng cổ tứ đại mãnh thú. Không ngờ hôm nay lại gặp ở chỗ này!"
"Vậy nó có nhược điểm gì không?"
"Không, thượng cổ mãnh thú chỉ có thể dùng sức mạnh đối địch, không có nhược điểm để công kích. Bất quá..."
"Bất quá cái gì?"
"Trông bộ dáng 'Cùng Kỳ' này hình như đang trong thời kỳ phát triển, chưa hoàn toàn phát dục. Bứu trên lưng nó chưa có mọc thành cách, nếu chúng ta cùng xông lên, hẳn là có thể đối phó với nó".
"A..." Hai người đang đối thoại, phía trước bỗng truyền đến tiếng hét thảm của Đồ Lôi!
"Không hay!" Trần Hương thấy thế vội vàng vọt tới.
← Ch. 260 | Ch. 262 → |