← Ch.285 | Ch.287 → |
"Tùng..."
"Tùng... tùng... tùng..."
"U... u..."
Tiếng trống vang lên như sấm, làm át đi tiếng tù và đang hô hào tiến công.
Trong hàng ngũ của Thát Đát tộc, thiết kỵ dẫn theo binh lính ồ ạt xông đến!
"Chuẩn bị đá..."
"Bắn!"
Trên tường thành hàng ngũ nghiêm minh chờ đợi, Địch Phong hạ lệnh một tiếng, hơn mười máy ném đá đồng thời phóng ra...
"Viu... viu... viu..."
"Ầm... ầm..."
Những tảng đá khổng lồ ngăn cản bước tiến của Thát Đát thiết kỵ đang dẫn đầu tiến tới, thế trận kiên cố trong nháy mắt bị phá tan. Bởi quá nhiều người chen chúc dày đặc, không ít binh lính chỉ có thể trơ mắt nhìn những tảng đá rất lớn rơi xuống nhưng vô lực né tránh, cuối cùng trở thành nhúm tro trên chiến trường.
"Cung tiễn thủ chuẩn bị..."
"Đội thứ nhất bắn!"
"Đội thứ hai, bắn!"
Lại một mệnh lệnh được ban ra, mấy trăm cung thủ liên tục giương cung bắn tên.
Trên không trung, tên bay dày đặc che lấp tới nửa bầu trời. Sự lộng lẫy của bóng đen đó, thôn phệ tính mạng binh lính của Thát Đát tộc. Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế của binh lính Đại Minh như cầu vồng, niềm tin không tưởng ngày càng lớn mạnh hơn.
"Bắn! Bắn! Bắn!"
"Bắn chết bọn man tử này!"
"Xông lên! Xông lên..."
"Giết!"
Cái giá của công thành thật là đắt, Thát Đát thiết kỵ còn chưa tràn được tới tường thành, binh lính đã tổn thất gần một ngàn, hơn nữa số lượng đang không ngừng tăng lên. Bất quá, bọn chúng cũng không hề định lùi bước, đối với binh lính của Thát Đát tộc mà nói, được tôn thờ là vinh dự vĩnh viễn cao hơn tính mạng của bản thân.
Không thể không thừa nhận, binh lính của Thát Đát tộc sinh ra đã dũng mãnh, hung hãn! Bọn chúng liều chết huy động binh khí, mạo hiểm tiến lên dưới mưa tên, có nhiều tên lính trên người bị vô số mũi tên cắm vào, nhưng vẫn không ngừng xông lên, trước khi chết hắn vẫn còn không quên đem thi thể lên trước vài bước.
Khoảng cách càng ngày càng gần, rốt cục đã rơi vào tầm bắn của cung tiễn thủ Thát Đát.
Phản kích!
Phía sau binh lính Thát Đát, từng hàng từng hàng cung tiễn thủ giơ cung bắn điên cuồng! Đánh tan những trận mưa tên trên cao, tình thế song phương trở nên cân bằng.
Có sự chống đỡ của cung tiễn thủ, những binh lính Thát Đát dẫn đầu tiến nhanh hơn, chỉ ngắn ngủi mấy lần hô hấp, đã tràn đến tường thành.
Tấn công cổng thành, bắc thang, tung dây thừng, không gì là không sử dụng hết.
Cái gì phải đến thì vẫn tránh không được!
Nhìn binh lính Thát Đát đông như bầy ong dưới tường thành, trong lòng Địch Phong cảm thấy có chút buồn rầu. Chung quanh càng ngày càng nhiều tiếng kêu thảm thiết, từng âm thanh công phá vào cửa thành, giống như rơi vào trong lòng mình, cực kỳ khó chịu!
"Roạt, roạt, roạt..."
Mười hai tướng của Địch gia ném cung sang một bên, rút binh khí ra gia nhập cận chiến cùng thủ vệ.
Trên thành tường đầy ánh đao và bóng máu, tường gạch ngói xanh nhuộm thành màu máu, tiếng kêu gào vang vọng trời đất quanh quẩn trong không trung, vừa thê thảm vừa hùng tráng!
Trên tường thành, Mông Đan vương tử bị treo trên đỉnh cột cờ, ngây ngốc nhìn toàn bộ phát sinh bên dưới.
Tâm tình hoảng sợ, kinh hãi, phẫn nộ, tuyệt vọng cùng lúc như những vòng dây xoắn hiểm độc lan tràn trong lòng, khi hắn chứng kiến thời khắc mà Thát Đát thiết kỵ công thành, hắn liền hiểu rằng Thát Đát tộc đã bỏ rơi mình. Hắn hôm nay, chỉ có chờ một đường chết, không còn một chút sinh cơ nào nữa.
Máu tanh xộc lên mũi, Mông Đan sau khi sợ hãi trong sâu thẳm cảm thấy bất đắc dĩ cùng khổ sở, bây giờ hắn thầm mong được trở lại quê hương của mình. Nơi đó có trời đất bao la, nơi đó có đám bạn cùng chơi với hắn thời nhỏ, nơi đó có thể mặc sức rong ruổi trên ngựa, đổ ra những giọt mồ hôi thanh xuân...
"Vút..."
Xa xa một đốm đen đang tới gần, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới rồi!
Vào lúc Mông Đan thấy được rõ đó là mũi tên thép, thì nó đã nhanh chóng xuyên thấu qua ngực hắn.
Sắp chết, bốn phía rất im lặng, tựa như gió của cố hương, yên tĩnh, tự nhiên... Ta phải về nhà thôi!
Nước mắt không cam lòng chảy xuống theo khóe mắt, Mông Đan ngẩng đầu mà chết... Bên trong trận của Thát Đát, Đa Nhĩ Cổn buông đại cung, nhếch mép cười lạnh.
Thù hận, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch! Đa Nhĩ Cổn đã nhẫn nhục che giấu nhiều năm, hôm nay rốt cục làm được rồi. Tuy nhiên, cái này đối với hắn mà nói chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
"Giết... giết... giết..."
Binh lính Thát Đát tộc tấn công điên cuồng, từng đôi mắt đỏ ngầu lộ ra quyết tâm.
Binh lính Đại Minh cũng bất chấp tất cả mà ngăn cản, trong mắt bọn họ lộ ra thù hận sâu thẳm.
Chiến sự khốc liệt cứ tiếp tục, một bên là Thát Đát tộc, một bên là binh lính Đại Minh, bọn họ vì niềm tin mà chém giết trên chiến trường. Không có ai sẽ lùi bước, bởi vì bọn họ đều có lý do để thắng lợi.
"Ầm..."
Một tiếng nổ lớn truyền khắp cả chiến trường! Cửa thành rốt cục bị phá vỡ...
"Xông vào thành..."
"Xông lên!"
"Giết... Giết... Giết"
"Hây... Hây..."
Cửa thành rất lớn từ lâu đời bị phá vỡ, làm bụi mù tung bay đầy đất.
Ngay lúc đoàn người tranh giành xông vào cửa thành, bọn lính dẫn đầu xông vào cửa thành bỗng nhiên dừng lại, chặn cứng binh lính phía sau ở bên ngoài cửa thành.
Sao lại quay lại? Sao không đi nữa?
Binh lính phía sau còn đang cảm thấy khó hiểu, phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng thú gầm rống, làm cả bọn bừng tỉnh.
"Gầm... Gầm... Gầm..."
Trong bụi mù, một con dã thú khổng lồ đứng sừng sững. Mặt hổ lông đỏ, nhe nanh lởm chởm, thân mình như trâu điên... Thân ảnh cực lớn bao trùm lên binh lính Thát Đát, cái bóng của sự sợ hãi trong nháy mắt kéo tới.
"Roạt!"
Tiểu Hỏa lợi trảo đơn giản xẹt qua, hai tên lính Thát Đát gần nhất cứ như vậy ngã vào trong vũng máu.
"Giết..."
Sợ hãi kích động lên hung tính của binh lính, trường mâu, đại đao nhất tề chém xuống!
Tiểu Hỏa không thèm để ý, tung người nhảy vào trong đám người, bắt đầu bản năng nguyên thủy nhất - Giết chóc.
Thượng cổ mãnh thú quả nhiên không giống bình thường, mùi máu tanh càng nặng, Tiểu Hỏa lại càng hung hãn, càng hưng phấn, phảng phất vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi là gì.
Trên tường thành, đám người Địch Phong toàn thân đầy máu thù, giết cho tới thiên hôn địa ám, tiếng nổ lớn do cửa thành bị phá làm cho bọn họ bừng tỉnh. Còn đang định xuống thành viện trợ, đúng lúc đó ba người Trần Hương, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi cũng chạy tới, nhảy vào trong chiến trường.
"Bùng... bùng... bùng..."
Kình khí quét qua, tất cả binh lính Thát Đát trên tường thành đều bị chấn rơi xuống chân tường, sự tham gia của cao thủ nhất thời đã hóa giải nguy cơ cho tường thành.
Binh lính Đại Minh áp lực nhẹ đi một chút, nhất thời tinh thần phấn chấn cao, cung tên trong tay lại nhanh hơn được mấy phần.
Trần Hương tâm hồn thiện lương, mỗi lần ra tay chỉ đánh ngất binh lính, tuyệt đối không hề lạm sát. So với nàng, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi song kiếm hợp bích kiếm khí sắc bén, đi qua chỗ nào, chỗ đó đều biến thành một mảnh đất nhuộm đầy máu.
Trong chiến doanh phía xa xa, Đa Nhĩ Cổn vẫn chăm chú quan sát tình huống công thành. Vốn hết thảy đều đã tiến hành như dự liệu, ai ngờ bên đối phương đột nhiên xuất hiện ba cao thủ vô danh và một con dã thú điên cuồng, tình thế lập tức xảy ra biến hóa kỳ diệu. Cứ như vậy, kết quả thắng lợi rất khó đoán trước! Nhưng đã là Đa Nhĩ Cổn sao có thể chịu để cho cục diện đã tính toán phát triển đi xuống được?
Vùng Mạc Bắc mặc dù nghèo khó, nhưng không thiếu cao thủ. Theo ý chỉ của Đa Nhĩ Cổn, mười thân ảnh ảnh vọt về phía trước nhảy vào chiến trường, chặn đám người Trần Hương lại.
"Con mẹ nó những mười tên tiên thiên cao thủ?! Bàn tay của man tử Đa Nhĩ Cổn này quả nhiên cũng lớn thật".
Trên tường thành, Địch Lôi thấy được tình cảnh này, vừa sợ vừa giận, lấy đâu ra binh lính trong tay mà giúp đỡ bây giờ, bèn vác búa lên hướng về phía trước phóng đi.
Địch Phong thấy huynh đệ nóng nảy như thế, chưa kịp mắng người đã chạy xa. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kêu Địch Vệ tiến lên hỗ trợ.
Cao thủ đánh nhau, kinh thiên động địa, trên chiến trường một tình cảnh hỗn loạn!
Trần Hương lấy một địch hai hơi chiếm được thượng phong, vợ chồng Phó Suất lấy hai địch hai cũng cân bằng, Địch Lôi, Địch Vệ đều chưa bước vào cấp bậc tiên thiên cao thủ, bởi vậy hai người đánh một cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Trên chiến trường này nổi bật nhất cuối cùng lại là Tiểu Hỏa, ở dưới sự bao vây của năm tên tiên thiên cao thủ, nó vẫn có thừa sức! Nghênh ngang giết chóc giữa chiến trường, không kẻ nào có thể cản được bước tiến. Mấy tên tiên thiên cao thủ có oán giận cũng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết làm sao mà đối phó.
"Xông lên!"
"Giết..."
Tình thế trên chiến trường ngay lập tức biến đổi lớn, cao thủ song phương kiềm chế lẫn nhau, Đa Nhĩ Cổn lại hạ lệnh, binh lính Thát Đát tộc lại hùng dũng tiến lên, càng hung mãnh hơn so với vừa rồi.
Lại bắt đầu một đợt công kích nữa.
Địch Phong dừng đao đứng lại, nhìn phía dưới đông đặc, lắc đầu khổ sở. Quả nhiên vẫn là không được rồi! Chẳng lẽ tất cả sẽ kết thúc như vậy?
Nhớ tới lời nhắc nhở của Đại tướng quân, nhớ tới tình cảnh nước mất nhà tan, trong mắt hổ tràn ra một dòng huyết lệ!
"Đã là nam nhân, đừng chảy con mẹ nó nước *** ngựa..."
Một người thanh âm hùng hậu cắt đứt suy tư của Địch Phong, quay đầu nhìn lại thì ra là hai người lạ đang đứng bên cạnh mình.
Đứng trước chính là một gã thân hình cao lớn khôi ngô, khuôn mặt nam tử cương nghị. Vai để trần đen bóng, tóc dựng đứng, trên cánh tay từng múi cơ bắp săn chắc lộ ra khí chất dũng mãnh của nam tử. Còn ở phía sau hắn là một nam tử gầy yếu, không râu không ria, đầu tóc rối bù, nhưng là một thân hàn khí bức người.
Hai người này chính là Vương Sung và tay thợ săn Đồ Lôi cùng gặp nhau trên một đường chạy từ phương Nam tới đây.
Địch Phong đang định hỏi vài câu, tay của Vương Sung đã chụp lấy ngân thương, người đã nhanh chóng nhảy xuống tường thành, xông vào trong đám người hỗn loạn.
Tình thế trận chiến lại biến hóa lần nữa, Đa Nhĩ Cổn xa xa nhìn lại, chỉ thấy trong trận chiến, một người trong tay cầm ngân thương, ở trong thiết kỵ quân của mình ra giết vào giết, như đi vào chỗ không người, nơi nào có ngân quang hiện lên nơi đó không chống nổi, đánh ép vào trong đội hình của quân đao sắt ngựa sắt, mở một đường máu mà đi.
Lại thấy trên tường thành, một người tay giương cung lớn ngàn cân, mỗi lần đặt ba mũi tên sắt thô ráp to lớn lên dây cung, cũng không cần ngắm đã dũng mãnh buông dây, bắn tản ra vào trong đội hình quân Thát Đát.
Tên sắt ma sát vào không khí phát ra tiếng ma quỷ gào khóc, làm cho lòng người chấn động run sợ. Còn chưa đợi cho bọn lính Thát Đát kịp phản ứng lại, mỗi mũi tên sắt đã xuyên thủng thân thể của bốn người!
Mạnh! Thật sự quá mạnh mẽ hung hãn rồi.
Chứng kiến hai hồi tình cảnh vừa rồi, máu nóng trong Địch Phong lại một lần nữa dâng trào, binh lính Đại Minh xung quanh cũng vì đó reo hò lớn, nhận lấy cổ vũ gấp nhiều lần.
Tinh thần của binh sĩ được phục hồi mạnh mẽ, sức lực phảng phất lại quay về trong cơ thể mọi người.
Địch Phong tay giương cờ lớn, liều mạng múa trên tường thành: "Các huynh đệ, hãy làm thịt bọn man tử này".
"Xông lên!"
Binh lính song phương chém giết đến đỏ mắt, đất đai bên dưới tường thành nhuộm thành màu máu.
Dưới sự ngoan cường chống cự của binh lính Đại Minh, quân đội của Thát Đát tộc lui dần từng bước về phía sau!
Thế cục mau chóng chuyển biến ngược lại, Đa Nhĩ Cổn rất không thích thú, nhưng bây giờ không phải lúc nhất quyết giành giật. Đạo dụng binh, chính là đạo tiến lùi, lúc này nếu vẫn cứ đánh tiếp, mặc dù thắng cũng không được gì.
"Khí thế binh sĩ người Hán đang thịnh, sao không trì hoãn một chút, để cho tới khi bọn chúng tâm sức tiều tụy sẽ lại tiến công..." Trầm ngâm chỉ chốc lát, Đa Nhĩ Cổn đã có quyết định: "Gõ thanh la thu binh!"
"Ô... ô... ô..."
"Toàn thể rút lui..."
"Lui..."
Binh lính Thát Đát dầy đặc như trận thủy triều rút lui, một số tướng sĩ biên quan vui mừng nhẩy cẫng lên, trên mặt mọi người đều tràn ngập vui sướng vì sống lại sau kiếp nạn. Hoan hô kêu gào có, vui quá hóa khóc có, càng có cả nằm trực tiếp ở trong núi thây vũng máu mà nghỉ ngơi.
Trên tường thành, mười hai tướng của Địch gia đều tươi cười lộ ra vui sướng, chỉ có điều, trong lòng bọn họ so với người khác đều rõ rằng, cái này chỉ là vừa mới bắt đầu. Kế tiếp, còn có một cơn lốc lại càng mãnh liệt sẽ nổi lên.
Máu tanh nồng nặc kích thích thần kinh của mọi người! Vui sướng qua đi, trong lòng mỗi người vẫn rất nặng nề.
← Ch. 285 | Ch. 287 → |