← Ch.291 | Ch.293 → |
Rời Phượng Dương lâu, tâm tình Đông Vũ phức tạp dị thường.
Xem ra, có những thứ không phải bản thân cố gắng là có thể thay đổi được! Vận mệnh cũng như thế. Khẽ thở dài, chậm rãi bước đi trên đường cái.
Thành Lạc Dương là nơi náo nhiệt phồn hoa, chung quanh khắp nơi đều là trăm hoa đua nở, làm cho lòng người thanh thản! Đảo qua nội tâm âm u, Đông Vũ đột nhiên cảm thấy buồn phiền khó giải tỏa, không khỏi lẩm bẩm nói: "Thật ra, cuộc sống bình thường cũng không tệ. Nếu có thể lựa chọn, nói không chừng ta bây giờ đã là một tiên sinh dạy học..."
"Đã có lựa chọn, hôm nay, ta trở thành người thường cũng hay! Ha ha..." Dứt lời, Đông Vũ cất tiếng cười to, cwoif nhạo đi thẳng đến tửu lâu.
Ngày hôm đó, trên giang hồ thiếu đi một vị thiết huyết đại hào, mà tửu lâu tại Lạc Dương lại xuất hiện một đại tài tử phong lưu tiêu sái, tài hoa hơn người, hắn tự xưng là Đông Vũ tiên sinh.
Trên lầu cao Phượng Dương lầu.
Đợi Đông Vũ đi rồi, sau hậu đường chậm rãi bước ra một người hắc bào mang mặt nạ bạc.
"Hội chủ Huynh đệ hội này thật sự là một người thú vị".
"Nô Kiều bái kiến Lâu chủ" Nô Kiều vội vàng đứng dậy đón, trát nheo mắt cười nói: "Thiết Huyết này quả thật là người khó đoán, hắn thật khác biệt với những giang hồ kiêu hùng, uy mà không lộ, trí mà không hiện. Nếu cho hắn một ít thời gian, giang hồ rất khó mà giữ được hắn".
Lâu chủ trêu chọc nói: "Phải không vậy? Ngươi chưa bao giờ khen một ai như vậy cả, không phải là có ý gì chứ?"
"Ha ha..." Nô Kiều khuôn mặt dãn ra, ngược lại tự nhiên nói: "Thiết Huyết là nhân vật phogn lưu, đích xác là rất khó làm cho người ta chán ghét. Cho dù là kẻ địch, cũng chỉ là hận hắn mà thôi. Nhưng thật ra 'Đao Cuồng' Lý Nhạc Phàm, ta cũng chưa bao giờ nghe nói Lâu chủ coi trọng một người như thế, ngay cả Thiết Huyết như vậy cũng chưa chắc được coi trọng hơn hắn".
Lâu chủ thản nhiên nói: "Ngươi không cần khích ta, Lý Nhạc Phàm là ngươi không lay chuyển được, chỉ cần người nào biết hắn đều nghĩ như vậy. Hắn dám yêu dám hận, dũng cảm cố chấp, niềm tin kiên định, ta từ hắn học hỏi được rất nhiều điều, những điều này sư phụ không cách nào dạy cho chúng ta được".
"Nghĩ không ra sau khi "Vũ Tàng' xảy ra, 'Đao Cuồng' lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của thiên hạ, không ít người dò hỏi về hắn. Xem ra giang hồ lại muốn náo nhiệt trở lại".
"Đúng vậy! Hắn nhất định trở thành một người không tầm thường".
"Lâu chủ, Nô Kiều có một chuyện không rõ, xin Lâu chủ giải thích".
"Ngươi hỏi đi".
"Ta... Ài! Có lẽ nên quên đi, có lẽ có một số việc ta vốn không nên biết".
Lâu chủ tùy ý ngồi trên bồ đoàn, khẽ cười một tiếng nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao cự tuyệt không tiết lộ quá nhiều tin tức của Lý Nhạc Phàm phải không?"
Nô Kiều gật đầu: "Ta biết Lâu chủ làm như vậy là không muốn có người đến quấy rầy hắn, bất quá Thiết Huyết này là bạn tốt của Lý Nhạc Phàm, vì sao phải cự tuyệt?"
"Tiểu nha đầu, có đôi khi bản thân thấy được, nghe được vị tất đã là thật" Lâu chủ trong mắt chợt lóe lên vẻ khác thường: "Thiết Huyết này bối cảnh quá đơn giản, đơn giản đến nỗi ngay cả chúng ta cũng tra không ra sơ hở gì, ngươi nghĩ hắn là người đơn giản sao? Cho nên người như vậy, thông thường so với giang hồ thập ác còn đáng sợ hơn. Mặc dù hiện tại hắn là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm, nhưng ai có thể biết được bọn họ sau này sẽ thế nào? Trước đại cục, chúng ta nên tận lực giữ nguyên hiện trạng, những chuyện có liên quan đến Lý Nhạc Phàm, chúng ta bất quá cũng không nhúng tay vào".
"Đại cục cái gì, sợ rằng Lâu chủ có dụng tâm khác thì có!" Nô Kiều nói thầm, ngoài miệng vẫn nói: "Lâu chủ yên tâm đi, Nô Kiều đã hiểu".
"Lạc Dương những ngày này quá náo nhiệt, cho thấy những người này rất khẩn trương, ta có chút việc muốn làm".
"Lâu chủ muốn đi?"
"Ừm, ta phải đi nữa, giang hồ sẽ có biến hóa rất lớn, có quan hệ rất lớn đến vận mệnh của thiên hạ. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho tốt, trước khi đại hội bắt đầu ta sẽ trở về".
"Ta sẽ trông coi tốt nơi này, Lâu chủ cứ yên tâm mà đi".
Lâu chủ gật nhẹ đầu, sau đó lẩn vào trong bóng đêm.
Ngoài cửa thành Trữ Huyền thành, một nam tử đã đứng ở đó một lúc lâu, áo bào thợ săn màu đen, đón gió phần phật! Hắn ngẩng đầu nhìn ba chữ bị sương gió bào mòn trên tường thành, ánh mắt thâm thúy lộ ra muôn vạn cảm khái.
Bên cạnh nam tử, một nử tử áo trắng như tuyết lẳng lặng đứng bên cạnh, khuôn mặt bình thường thanh nhã, nhưng toàn thân lại phát tán ra khí chất thanh trần thoát tục.
"Lý huynh, đây là nơi mà huynh muốn dẫn ta đến?"
"Ừm, đi thôi".
Đứng hồi lâu, hai người rốt cục đi vào thành, bọn họ đúng là Nhạc Phàm và Trần Hương.
Nửa tháng trước, mọi chuyện lớn nhỏ tại biên cương cũng đã ổưn định, thành Đại Đồng chuyển nguy thành an. Lời hứa của Nhạc Phàm với Đại tướng quân cũng đã hoàn thành, vì vậy hắn rốt cục buông thả trách nhiệm của bản thân, chuẩn bị khởi hành đi thực hiện việc của mình.
Trước khi đi một ngày, Nhạc Phàm một mình tìm được Trần Hương, nói rằng muốn dẫn nàng đến một nơi, đến lúc đó, mọi nghi hoặc đều được sáng tỏ. Mà Trần Hương cũng rất muốn giải quyết sự mơ hồ trong lòng mình, cho nên lưu lại cho Tiểu Nhu một lá thư rồi cùng Nhạc Phàm yên lặng rời đi.
Trữ huyền thành vẫn như trước đây, vẫn người lưu thông không ngớt, vẫn cuộc sống bình thản. Nhưng tại đường lớn rất náo nhiệt, đột nhiên xuất hiện một việc phi thường quái dị. Một gã nam tử cắm đầu mua sắm, nữ tử bên cạnh không ngừng nhận lấy, giống như là muốn dành cả cuộc đời để mua sắm vậy.
Nhạc Phàm dẫn theo Trần Hương đi vòng vòng trong thành, thấy cái gì mua cái đó. Ăn chơi, mua sắm, đi suốt một canh giờ mới xong.
Trần Hương thấy bộ dáng mua đồ không nói một câu của Nhạc Phàm, nhất thời cũng không nói tiếng nào. Cầm những đồ vật này, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện sự ấm áp khó hiểu, lập tức tươi cười như đóa hoa hé nụ.
Hai người đi một đường không nói chuyện, nhưng thông qua vẻ mặt không khó nhận ra bọn họ tâm tình rất thoải mái. Tính ra, trầm mặc cũng có thể rất ấm áp.
Trên sườn núi, Trần Hương nhìn xa xa phía trước, tà dương ngả về phía Tây, bốn phía cây cở tỏa hương, nước chảy gợn lên những đợt sóng nhỏ, ánh chiếu phản chiếu một mảng hoàng kim.
"Nơi này đẹp quá!" nữ tử đối với vẻ đẹp vĩnh viễn đều có sự cảm thản hướng tới cái đẹp.
Nhạc Phàm tiến lên, nhìn ra phía trước thương cảm nói: "Nơi này vốn là quê hương của ta..."
"Ồ! Vậy cuộc sống của huynh khi còn bé, hẳn là rất hạnh phúc?"
"Hạnh phúc? Mặc dù rất khổ, nhưng hanh phúc hơn so với hiện tại nhiều".
"Hạnh phúc so với hiện tại?"
"Ừm. Ít nhất, khi đó ta còn người thân và bằng hữu, mỗi khi ta cảm thấy thống khổ, Nhã Nhi đều ở bên ta" Dứt lời, Nhạc Phàm nhìn thật sâu vào mắt đối phương.
Trần Hương sắc mặt vẫn như thường, hiếu kỳ nói: "Nhã Nhi là ai?"
"Là cháu gái của Vạn gia gia, cũng là bạn đồng niên duy nhất của ta".
"Ồ, vậy bọn họ bây giờ ra sao?"
"Đều không ở đây" Nhạc Phàm chỉ xuống dưới chân núi: "Dưới sườn núi này chính là dấu tích cũ, trước đây là Lưu Thủy thôn, Nhã nhi và gia gia sống tại nơi này... Hơn bốn năm trước, nơi này trong một đêm hóa thành tro tàn! Hơn trăm hộ thôn dân đều bị giết, cha của ta, Vạn gia gia, Nhã Nhi cũng mất tích, rất nhiều hồi ức cũng đã tiêu biến ở nơi này. Bây giờ Lưu Thủy thôn đã thành phế tích. Cái gì cũng không còn, mà trong tim ta, cũng là trống rỗng".
Đây là lần đầu tiên Trần Hương nghe Nhạc Phàm chủ động đề cập đến chuyện của mình, không cảm thấy hồi hộp, trong lòng thấy rất không thoải mái.
"Đi thôi! Ta đưa nàng tới nơi đó".
"Ừm".
Trần Hương không có nhiều lời, chỉ là yên lặng đi theo, nàng không biết nói điều gì, thậm chí không biết vì sao trong lòng thấy khó chịu.
"Đây là nơi nào?"
Đi tới trước một ngôi nhà nhỏ bị tàn phá, Trần Hương đánh giá chung quanh.
Nhạc Phàm trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu, sau đó đứng dậy nói: "Nơi này từng là nhà của ta, chỉ bất quá, nơi này không còn người thân thì làm sao là nhà được! Hiện nơi này chỉ còn là một phế tích mà thôi" Dừng một chút, tiếp tục nói: "Năm đó, ta vốn là thợ săn, sống cùng với cha ta... Có một lần, ta và cha lên núi đi săn..."
Kế tiếp, Nhạc Phàm đem chuyện của mình từ nhỏ đến lớn bình tĩnh kể lại...
Có thể dũng cảm đối mặt với cuộc sống phải có một trái tim kiên cường.
Bất giác, Trần Hương nước mắt tuôn rơi, buồn bã từ trong tâm ra. Nàng không thể tưởng tượng, Nhạc Phàm tuổi mới như thế, lại trải qua nhiều như vậy. Chưa từng có một ngày nào thuộc về cuộc sống của chính mình. Thừa nhận sự khổ sở to lớn như thế, vậy phải cần bao nhiêu nghị lực và kiên nhẫn mới không suy sụp tinh thần.
Lau đi dòng nước mắt, đem sự xúc động ẩn sâu tận đáy lòng.
Đêm đã khuya.
Lúc này, "Vân Thông khách sạn" cửa đã đóng chặt, đèn đã thắp sáng.
Trần Hương nằm một mình trên giường, nghiêng qua trở lại, đêm không thể ngủ được.
Đột nhiên, một trận gió nhẹ thổi qua, cửa sổ không biết khi nào đã bị người mở ra!
"Ai đó!" Trần Hương tỉnh giấc, vội vàng đứng dậy đề phòng.
Một bóng xám thoáng hiện, một nữ tử đoan trang tú lệ xuất hiện trước giường Trần Hương, cũng áo trắng che mặt, khuôn mặt càng có vẻ tuyệt mỹ, chỉ là nàng lãnh tuấn giữa hai mi có vài phần hàn ý, tựa hồ phi thường không vui.
"Đại sư tỷ! Sao người lại tới đây?"
Trông rõ người mới đến, Trần Hương không khỏi sửng sốt, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Đại sư tỷ cười lạnh nói: "Làm sao vậy Trần Hương cung chủ? Tưởng rằng mình làm Cung chủ là lớn lắm sao? Có thể muốn làm gì thì làm sao? Lời của Lão Cung chủ nhắc nhở ngươi cũng đã quên rồi sao?"
"Không... Không phải như thế" Trần Hương tựa hồ rất kiêng kỵ vị đại sư tỷ này, vội vàng giải thích nói: "Đại sư tỷ, người nghe ta nói, chuyện là như thế này..."
"Đủ rồi!" Đại sư tỷ không chút khách khí cắt lời Trần Hương nói: "Ngươi không cần giải thích cho ta, trở về mà giải thích với Lão Cung chủ đi".
Trần Hương bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đại sư tỷ có thể hoãn cho mấy ngày không?"
"Không được! Phải lập tức đi ngay".
Do dự chốc lát, Trần Hương lại nói: "Vậy để ta đi báo cho bằng hữu".
Đại sư tỷ đưa tay ngăn lại nói: "Cái gì bằng hữu? Không phải chính là phàm phu tục tử sao, có gì đặc biệt hơn người".
"Đại sư tỷ..."
"Đừng nói gì cả, đừng tưởng rằng bây giờ bản thân là thân phận Cung chủ, Đại sư tỷ ta không hề để vào mắt. Ta phụng mệnh mà đến đây, ngươi không nên ép ta động thủ. Hừ!"
Trần Hương thần sắc buồn bã, cuối cùng vẫn phải đáp ứng yêu cầu của Đại sư tỷ.
"Đi!"
Hai người ra ngoài cửa sổ, vừa muốn rời đi, đã thấy phía trước có bóng lưng một người, người mặc áo bào thợ săn, trên lưng mang một cái hộp kỳ quái.
"Ngươi rốt cục đã tới?"
Xoay người lại, đã thấy Nhạc Phàm đột nhiên nở nụ cười, nụ cười trông quỷ dị lạ thường!
Một cổ sát ý như thiên quân vạn mã nhất thời bộc phát hất tung tuyết lên trời, ngập trời ngập đất hướng về phía nữ tử kia.
← Ch. 291 | Ch. 293 → |