← Ch.298 | Ch.300 → |
Cả đêm trò chuyện, Nhạc Phàm vẫn không uể oải, ngược lại nghe được rất nhiều kỳ văn dị sự, tăng thêm không ít kiến thức.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng báo hiệu một ngày mới.
Tiểu Cẩu chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt xa lạ, tóc bạc trắng, gương mặt lại hồng hào, hai mắt tỏa ánh sáng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười quái dị, làm cho người ta nghe được cũng thấy da đầu tê dại.
"A..."
Tiểu Cẩu kêu lên sợ hãi, vội vàng bật dậy, khẩn trương chăm chăm nhìn đối phương.
Khấu Phỉ biết bộ dáng làm đứa nhỏ sợ, không khỏi xấu hổ cười cười, sau đó xoay người bỏ đi không ngồi xuống, thể hiện bộ dáng tông sư một phái. Dù sao cũng là sư phụ, không thể nào làm mất hình tượng trước mặt đồ đệ tương lai?
Nhạc Phàm không tức giận trừng mắt nhìn Khấu Phỉ một cái, lập tức tiến lên, đưa ra bộ quần áo mới tiểu nhị đã chuẩn bị sẵn. Ở chỗ này mặc dù rất nghèo, bất cứ đồ nào cũng rất mắc, so với chỗ của hắn không ngừng còn cao gấp ba lần. Cũng may Nhạc Phàm cũng không phải là người keo kiệt, lập tức xuất tiền ra mua.
Tiểu Cẩu thấy Nhạc Phàm ở đó, phảng phất thở phào nhẹ nhỏm mà yên tâm ăn, chỉ là tâm tình mâu thuẫn thủy chung không cách nào lướt qua được. Sau một thoáng do dự, hắn tiếp nhận một bộ đồ mới, lại ngồi thừ ra.
Nhạc Phàm biết tâm lý của đứa nhỏ thấy trong lòng khó chịu, an ủi vỗ vỗ vai nó nói: "Hết thảy cũng đã qua rồi, sau này hãy sống cho tốt".
Tiểu Cẩu hiểu chuyện gật đầu.
Sau khi rửa mặt, thay đồ mới, Tiểu Cẩu lúc này cả người không chỗ nào là không vừa mắt. Khuôn mặt non nớt đáng yêu thể hiện nét anh tuấn, thân hình gầy yếu tản ra khí tức đầy sức sống, da tay ngăm đen đầy vẻ khỏe mạnh, không thua gì kim đồng.
"Cái này... cái này là ai? Đây là ta sao?"
Sự thay đổi thật lớn, Tiểu Cẩu đứng ngây ra trước gương một hồi lâu. Khấu Phỉ trông giống như nhìn thấy trân bảo hai mắt tỏa sáng, lần nhận đồ đệ này càng xem càng thích, càng xem càng thân thiết, trong miệng lập tức phát ra nét cười quái dị, trong nháy mắt thu lại.
Sau một hồi, mọi người cũng hồi tỉnh lại.
Nhạc Phàm nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Cẩu, tâm tình buông lỏng không ít. Không biết có phải do tâm cảnh biến hóa hay không, hắn thích thú nhìn đứa nhỏ trước mắt.
"Tiểu Cẩu, ngươi..." Nhạc Phàm dừng một chút, như muốn hỏi cái gì đó, lại không biết mở miệng từ đâu.
Tiểu Cẩu tuổi còn nhỏ mà đã gặp nhiều chuyện, mặc dù còn chưa đủ thành thục, nhưng tâm trí đã được khai thông. Nghe được Nhạc Phàm nói về mình, tâm tư xoay chuyển, trả lời: "Ca ca tóc bạc, gia gia Tiểu Cẩu có nói qua, khi Tiểu Cẩu sáu tuổi có thể dùng tên thật của mình".
Tại thôn nhỏ miền núi xa xôi hẻo lánh, dân địa phương vẫn giữ lại truyền thống từ xưa, các đứa nhỏ trước sáu tuổi chỉ được gọi bằng nhũ danh, để cho đứa nhỏ phát triển khỏe mạnh. Đối với việc này, Nhạc Phàm cũng có nghe qua.
"Gia gia nói, ta tên là Thích Minh Hữu, nhà chúng ta đều là hậu nhân của Thích Kế Quang Đại Nguyên soái".
"Cái gì, ngươi là hậu nhân của Thích Đại Nguyên soái!" Khấu Phỉ ngạc nhiên, rồi dùng ánh mắt đánh giá cẩn thận đứa nhỏ trước mặt, làm cho nó nhất thời cảm thấy từng trận ớn lạnh.
Những người đồng trang lứa với Khấu Phỉ, không ai là không biết Kháng Uy danh tướng Thích Kế Quang Đại Nguyên soái, đám trẻ thường lấy Thích Đại Nguyên soái làm thần thượng, cho tới bây giờ, mà Khấu Phỉ cũng là một trong số đó. Bất quá, làm cho người ta đau buồn chính là, Thích Kế Quang một đời danh tướng, anh hùng dân tộc, thế nhưng bị tiểu nhân bày kế hãm hại, cuối cùng bị Hoàng thượng bãi quan chức, cuối cùng buồn bực mà chết.
Nghe đồn, sau khi Thích Kế Quang chết, cả nhà lớn nhỏ tất cả đều mất tích, trở thành kỳ án thời đó. Không thể nghĩ ra, hôm nay lại gặp được hậu nhân của Thích Đại Nguyên soái tại đây, duyên phận quả thật kỳ diệu.
Nhạc Phàm nhìn Tiểu Minh Hữu, trong lòng xúc động nhưng khó nói nên lời! Có thể do Lệ Vân cũng là Kháng Uy danh tướng, hắn đối với tiểu hài tử trước mắt này càng quý trọng hơn.
Chấn chỉnh lại tinh thần, Nhạc Phàm nghiêm mặt nói: "Minh Hữu, chuyện Đào Nguyên thôn gặp nạn đích thật là ta làm liên lụy đến các ngươi, ngươi có hận ta cũng là đúng..."
Thấy Tiểu Minh Hữu cúi đầu không nói, Nhạc Phàm tiếp tục nói: "Đó là trách nhiệm của ta, ta hiểu rất rõ việc này".
"Ta muốn báo thù!" Tiểu Minh ngẩng mạnh đầu, hai mắt hồng nhuận lộ ra nét cừu hận, tin rằng không ai có thể thay đổi ý chí của hắn.
Nhạc Phàm thanh âm lạnh lùng nói: "Ta biết tâm tình của ngươi, nhưng ngươi dựa vào cái gì để báo thù?"
"Ta... ta, ta muốn học võ, ca ca tóc bạc, người dạy ta võ công, ta có thể báo được thù" Tiểu Minh Hữu đột nhiên quỳ xuống, liều mạng hướng về phía Nhạc Phàm dập đầu.
Nhạc Phàm nâng tiểu hài tử dậy, hướng về phía Khấu Phỉ nói: "Minh Hữu, vị này là 'Đao Si' tiền bối, võ lâm đại tông sư, sau này ngươi hãy theo lão mà học võ cho tốt".
Tiểu Minh Hữu tự nhiên chưa từng nghe nói qua cái gì "Đao si" tiền bối, bất quá hắn biết, Nhạc Phàm nhất định sẽ không hại hắn, vì vậy cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái: "Đệ tử Thích Minh Hữu bái kiến sư phụ, Minh Hữu sau này nhất định học võ cho tốt để báo thù, sẽ hiếu kính với sư phụ".
"..." Khấu Phỉ nghiêm chỉnh mà ngồi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc! Lần đầu tiên thu đồ đệ, trong lòng hắn đương nhiên kích động không thôi, nhưng vì không thể để mất thể diện trước mặt đồ đệ, để thể hiện bộ dáng cao thủ tông phái, rồi lại không biết nói cái gì. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí rất lúng túng!
Nhạc Phàm buồn bực đưa mắt nhìn, ai ngờ Khấu Phỉ ngồi im cả nửa ngày, lúc này mới nói được một chữ: "Tốt!"
Sư phụ này có thật sự rất lợi hại không? Tiểu Minh Hữu chỉ cảm thấy bản thân sắp mờ mịt, ánh mắt ủy khuất nhìn. Nhạc Phàm thấy vậy ho hai tiếng nói: "Lão mà dạy không tốt, sau này ta sẽ dạy ngươi".
"Cái gì!" Khấu Phỉ lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Nhạc Phàm cao giọng nói: "Tiểu tử thúi, ngươi mà dám dành đồ đệ với lão phu, lão phu sẽ tuyệt giao với ngươi ngay!"
Nhạc Phàm cũng không để ý tới, lên giường ngồi xếp bằng, đang muốn tu luyện, đột nhiên ngẩn ra, quay về phía Khấu Phỉ nói: "Phiền toái tới rồi".
Vừa dứt lời, tiểu nhị trực tiếp đẩy cửa ra, chạy tới nói: "Đại, đại gia, phía dưới có người muốn tìm các người..."
"Lũ chó săn này, xem lão phu làm thế nào thu thập bọn chúng" Khấu Phỉ ngoài miệng quát lớn, trong lòng lại mừng thầm không thôi: "Đang lo tìm không được cơ hội thể hiện, đám đui mù này lại đến. Tới thật tốt! Tới thật tốt! Hắc hắc..."
"Tiểu huynh đệ kia, ta xem ngươi không cần phải đi? Có lão phu tại đây, thách bọn chúng cũng không dám làm trò gì... Đồ nhi lại đây, đi với sư phụ để tăng kiến thức giang hồ. Ha ha..."
Vốn vị lão tiền bối này là muốn trước mặt ồ đệ mưói nhận hiển lộ uy phong của bản thân!
Bất quá, cái này cũng hợp ý Nhạc Phàm, phải để tâm xử lý mấy việc này, không bằng dùng thời gian này để tu luyện còn hay hơn. Nhìn hai người đi ra ngoài, hắn chậm rãi khép hai mắt lại, không ngừng hít vào thở ra nguyên khí trong thiên địa, bắt đầu khôi phục và rèn luyện kinh mạch trong thân thể. Từ đêm trước đánh nhau một trận, Nhạc Phàm bây giờ để hết tâm tư và thời gian để tu luyện, có thể nói hết sức cần cù.
Vì đề phòng đám người Nhạc Phàm thoát đi ra ngoài thành, Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm mang theo mấy trăm bang chúng tới đây, như thể phô trương thanh thế, cơ hồ kinh động cả Phủ Chương Đức.
Đừng xem Phủ Chương Đức là chỗ không có gì, nhưng tin tức theo đường nhỏ truyền đi rất nhanh. Bất quá chỉ trong chốc lát, bên ngoài khách sạn đã đầy những người. Xem náo nhiệt có, cũng có đến vì tức giận... Tóm lại, người đến đây dù sao cũng là nhàn rỗi, còn không cũng là đến kiếm chuyện. Cho nên, trong khách sạn không khí nghiêm nghị, bên ngoài khách sạn cũng là sôi sục tận trời. Nếu không phải có người của "Hồng Vũ hội" ở bên ngoài duy trì, những người đó sợ là tất cả đều tràn vào đây rồi.
Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm ngồi ở giữa, phong thái đầy thanh thế, phía sau chính là Ổ Hồng, Tiểu Nguyệt, Tiểu Thanh, ba người các nàng vẻ mặt ủy khuất cúi đầu, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận!
"Tằng đại ca, lần này tất cả đều nhờ vào người".
"Hắc hắc, Ngu Âm muội yên tâm đi! Cho dù hắn thật sự là 'Đao Si' chúng ta vị tất đã sợ hắn, huống chi còn chưa thấy người đâu cả, không chừng..."
"Ha ha..."
Tằng Giáp nói còn chưa dứt, đã bị một tiếng cười cuồng ngạo cắt ngang. Chỉ nghe thấy thanh âm một người từ trên lầu truyền đến: "Đám chó này có can đảm, các ngươi dám tới khiêu khích lão phu. Hừ hừ..."
Trong chớp mắt, một lão giả cùng một tiểu hài tử đi từ trên lầu xuống.
Tằng Giáp không hề để ý đến đối phương nói cái gì, thậm chí ngay cả bộ dáng của đối phương hắn cũng không xem rõ, bởi vì hắn chỉ tập trung chú ý thanh đại đao trên lưng lão giả.
Quả nhiên là hắn! Hừ, không phải nói là còn có người tuổi trẻ sao?
Tằng Giáp con ngươi co rút lại, trong nháy mắt thay đổi khuôn mặt tươi cười thích hợp, cung kính đứng dậy nói: "Thì ra thật sự là 'Đao Si' tiền bối giá lâm, chậm trễ chậm trễ... Tại hạ là 'Cửu Phẩm' đại ca Huynh đệ hội Tằng giáp, hôm qua thuộc hạ đã đắc tội, mong rằng tiền bối đừng trách".
Phượng Ngu Âm cũng đứng dậy chỉnh lại xiêm áo, khuôn mặt tươi cười nói: "Tại hạ là Đại tỷ Phượng Ngu Âm của phần đàn Hồng Vũ hội thuộc Huynh đệ hội, hôm qua ba muội của ta đã đắc tội với tiền bối, lần này dẫn bọn chúng đến đây để xin lỗi tiền bối".
Tiểu Minh Hữu con ngươi nở rộng, nhìn sư phụ nghênh ngang đi tới trước, nhất thời thần kinh có cảm giác bấn loạn. Từ khi lưu lạc đến nay, hắn nghe được nhiều nhất chính là sự tích của Huynh đệ hội, Võ lâm minh, Thiên hạ hội, đối với Huynh đệ hội không hề xa lạ. Cho tới nay, hắn chỉ biết Huynh đệ hội chính là thiên hạ lợi hại nhất, ngay cả nơi này cũng có thể che chở cho bọn họ, cho tới bây giờ, hắn còn chưa nghe nói người của Huynh đệ hội chịu thiệt thòi gì, hơn nữa đối phương chính là hai nhân vật cấp đại ca, lại cúi đầu trước một lão nhân.
"Chẳng lẻ sư phụ này của ta thực sự lợi hại như vậy?" Tiểu Minh Hữu âm thầm suy nghĩ, tâm trí của đứa nhỏ này đang từ từ thích ứng với những điều quá to lớn này. Mà tất cả phản ứng của hắn tất cả đều bị Khấu Phỉ thấy rõ, lão không nhịn được mặt lộ vẻ đắc ý.
Ba người Ổ Hồng dưới sự ra hiệu của Đại tỷ Phượng Ngu Âm chậm rãi đi ra, quay về phía Khấu Phỉ khom người nói: "Tiền bối, là chúng ta không biết, là chúng ta sai rồi, mong lão nhân gia tha thứ cho chúng ta".
Ba người Ổ Hồng mặc dù bị bắt buộc, nhưng nét mặt cũng không dám lộ ra vẻ không hài lòng.
"Cái gì Đại ca, Đại tỷ, lão phu chưa từng nghe qua" Khấu Phỉ bước lên, tùy ý ngồi xuống nói: "Sự tình ngày đó ta cũng không muốn rườm rà gì, thị phi hắc bạch cũng không phải do lão phu nói ra, nhưng ba đứa nhỏ các ngươi thật có bản lãnh, lại dám gào thét trước mặt ta... làm cho lão phu phải ngẫm lại, đã hơn hai mươi năm rồi không ai dám ở trước mặt lão phu làm càn, xem ra người của Huynh đệ hội thật sự là có bản lãnh!"
Bị một cổ vô hình cương khí bao phủ, ba người Ổ Hồng gương mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy vô cùng khuất nhục, hết lần này tới lần khác không thể phát tác.
Tằng Giáp không ngờ đối phương lại không nể nang như thế, thầm kêu một tiếng không hay, vội vàng phóng xuất cương khí từ thân bảo vệ cho ba nữ.
"Hừ..."
Kình khí của Khấu Phỉ vỗ đến, đám người Tằng Giáp nhất thời cảm thấy luồng lực thật lớn ập đến, chấn cho bọn họ huyết khí sôi trào, thiếu chút nữa là phun máu ra.
Tằng Giáp cố nén tức giận nói: "Tiền bối chớ có bức người quá đáng!"
"Bức ngươi thì sao?" Khấu Phỉ đột nhiên đứng dậy, lộ ra thái độ cường bạo: "Chỉ khơi khơi một Huynh đệ hội, lại dung túng thuộc hạ như thế, một đám ô hợp, còn tưởng rằng bản thân có bao nhiêu bản lãnh đây! Hừ..."
Một cổ khí thế cường đại như cuồng phong gió bão cuốn qua cả khách sạn, đám người Tằng Giáp giống như chiến lá ở giữa phong ba bão táp! Lúc này bọn họ mới biết được, cho dù đều là tiên thiên cao thủ, cũng không thể vượt qua sự chênh lệch.
Tiểu Minh Hữu hồi tỉnh lại, vẻ mặt kích động, hắn tuy là đứa nhỏ, nhưng cũng biết người mạnh và người yếu có khác nhau, cũng đã yên tâm tiếp nhận vị sư phụ Khấu Phỉ này.
"Phụt..."
Phượng Ngu Âm cùng đám người Ổ Hồng không chịu nổi áp lực của Khấu Phỉ, máu tươi phun ra như suối, mỗi người trong mắt đều lộ ra ánh mắt oán hận!
Phần lớn thì, phụ nữ so với nam nhân thì hẹp hòi hơn, cũng thù dai hơn. Thấy bộ dáng đối phương như vậy, càng thêm uất ức.
Khấu Phỉ khinh thường hừ một tiếng, hắn vốn là muốn giáo huấn đối phương một chút, để cho những người này bớt ngạo mạn, nếu những người này không thấy được tốt xấu, bản thân cũng không muốn cho đại đao nhuốm máu!
"Lăn đi..."
Một tiếng gầm giận dữ giống như tiếng chuông khổng lồ, đám người Tằng Giáp nào dám lưu lại, ý nghĩ vừa mới trở lại với bọn họ, lập tức chật vật trở ra. Sự chênh lệch thực lực không phải là đông người là có thể bù đắp được.
Dẫn theo Tiểu Minh trở lại trong phòng, Khấu Phỉ cao hứng quay về phía Nhạc Phàm khoe khoang một hồi, chỉ là hắn ra vẻ không thấy.
Khấu Phỉ cảm thấy nhàm chán, không thể làm gì khác hơn là kéo Tiểu Minh Hữu đang ở một bên đi dạy bảo, bắt đầu lần đầu tiên trong đời làm việc dạy học.
"Boong..."
"Boong..."
Không biết có phải ảo giác hay không, Nhạc Phàm đột nhiên nghe được từng trận tiếng chuông vang lên.
Mở bừng hai mắt ra, Nhạc Phàm mở miệng nói: "Tiền bối, các người có nghe được âm thanh quái dị gì hay không?"
Khấu Phỉ đang hưng phấn ngồi giảng day bị cắt ngang, rất khó chịu nói: "Không có không có, tại chỗ này làm sao nghe được âm thanh quỷ quái gì. Đi đi đi..."
"Boong..."
"Boong..."
Lại nghe thấy từng trận tiếng chuông vang lên, Nhạc Phàm tâm thần chấn động, mồ hôi lạnh toàn thân chảy ra!
"Là ai..."
Bóng người chợt lóe lên, Nhạc Phàm trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ! Chỉ để lại vẻ mặt ngạc nhiên của Khấu Phỉ và Tiểu Minh Hữu.
← Ch. 298 | Ch. 300 → |