← Ch.299 | Ch.301 → |
Trong thành Chương Đức, có một bóng người như thoi đưa, qua lại giữa các mái nhà! Thân hình chỉ thấy mơ hồ hiện lên trước mắt, tạo nên sự huyên náo.
"A! Nhìn kìa cái gì vậy?"
"Giữa ban ngày ban mặt, không có ma quỷ gì đâu!"
"Ngươi ngu như heo vậy! Ta nghe nói cái đó gọi là khinh công, người trên giang hồ ai cũng sử dụng hết".
"Thúi lắm! Khinh công có thể bay à? Cái bóng cũng thấy không rõ".
Mọi người có bàn tán gì Nhạc Phàm cũng không có tâm tình để ý tới, lại nghe từng trận tiếng chuông vang lên, hắn liền cảm thấy thân thể tựa hồ như có vật gì cắn xé, vận động, chậm rãi tiến lên đầu, làm cho bản thân cực kỳ khó chịu. Loại cảm giác quỷ dị này, cũng giống như lần trước tại Phủ Khai Phong bị người ta dùng vu thuật ám hạ.
Là ai, đến cuối cùng là ai đang âm thầm bày kế! Gừ...
Nhạc Phàm cố nén đau đớn trong ngực, dùng linh thức mở rộng đến tối đa, lùng kiếm trong thành. Bây giờ hắn đã bất chấp cái gì kinh thế hãi tục, chuyên tâm tìm kiếm để lôi cổ kẻ đang âm thầm mưu hại mình ra.
Không có? Sao lại không có! Ta rõ ràng cảm giác được người đó tồn tại? Tại sao lại không có?
Cơ hồ đã chạy khắp cả Phủ Chương Đức, Nhạc Phàm vẫn không phát hiện được bất cứ điều gì, song thân thể hắn đã chịu đựng đến cực hạn, nếu không xử lý, sợ là hậu hoạn vô cùng!
Nếu tìm không được người, vậy chỉ có cách phóng tay đánh cuộc!
Nhạc Phàm trấn định tâm thần lại, tìm một ngôi nhà hoang vắng vẻ không người, ngồi ở trong một góc phòng bí mật, vận chuyển lực toàn thân. Bất kể là tinh thần lực hay thất tình, nguyên đan, thậm chí ngay cả phật kinh cũng sử dụng ra hết.
Dưới sự quan sát, Nhạc Phàm nhìn thấy trong cơ thể cũng không có gì bất thường, nhưng sau khi hắn tập trung quan sát, quả nhiên có sự phát hiện. Không biết là cái gì đó màu đỏ như máu, vận động đan xen trong kinh mạch, từng chút từng chút ăn mòn nguyên khí bản thân. Cái này cũng chưa tính, cái vật màu đỏ nọ lại chậm rãi len lỏi, xâm lấn lên đầu. Cái này nếu là người thường, sợ là đã sớm không chịu nổi.
Nhạc Phàm kinh nghiệm rất nhiều, đã có không ít kiến thức, bây giờ hắn đã không còn là thiếu niên ngây thơ mới xuất đạo, không có kinh nghiệm gì. Huống chi lần trước đã gặp vu thuật một lần, Nhạc Phàm đã hỏi qua về vu thuật, không nghĩ hôm nay thật sự dùng tới.
Vu thuật phân ra rất nhiều loại, nhưng khái quát lại thì chỉ có hai loại "Hắc Vu" và "Bạch Vu"."Hắc Vu" chủ tử, "Bạch Vu" chủ sinh, Nhạc Phàm trúng chính là một loại "Hắc Vu". Lần trước tại Phủ Khai Phong trúng chính là "trớ chú", đó là một loại vu thuật trung gian, mặc dù quỷ dị nhưng lại không khó phát hiện. Song lúc này đây hung hiểm hơn nhiều, vu thuật đang bị trúng chính là "Huyết ảnh vu cổ".
"Huyết ảnh vu cổ" là một loại thuật kết hợp cổ độc và trớ chú mà hình thành vu thuật tổng hợp. Ngưòi phát ra dùng tính mạng và linh hồn của bản thân để dẫn, khống chế cổ độc bên trong cơ thể người từ từ xâm thực tính mạng của người bị hại, thậm chí khống chế cả linh hồn và thân thể của hắn, cực kỳ độc ác! "Huyết ảnh cổ" ngoại hình như máu, mắt thường khó phân biệt thật giả, nếu không có tinh thần lực của Nhạc Phàm cường hãn, cũng khó mà qua được kiếp nạn này!
Quá trình là như thế, thấy cổ độc xâm lấn từng chút từng chút một trong máu mình, tâm trí vững như Nhạc Phàm cũng không khỏi kinh tởm, dùng tất cả những lời thô tục có thể lôi kẻ làm phép ra mắng chửi. Cái này sợ là cả đời này, đây là lần mằng chửi thống khoái nhất, cũng là lần bất đắc dĩ nhất.
Giữ vững nguyên thần, thu tâm thần lại, Nhạc Phàm liều mạng thúc dục nguyên đan trong kinh mạch, bắt đầu từng chút từng chút một xua tan, luyện hóa cổ độc này...
Cổ độc gặp nguyên đan giống như là bị bốc hơi, biến mất không tăm tích. Chỉ là cổ độc một bên thì ăn mòn kinh mạch, một bên thì không ngừng mở rộng "lãnh địa", số lượng cũng không ngừng tăng trưởng, làm cho Nhạc Phàm cảm thấy rất khó khăn.
Trong khách sạn, Khấu Phỉ đi tới đi lui trong phòng, đứng ngồi không yên. Hắn biết Nhạc Phàm không phải là người dễ xúc động, vừa rồi đi gấp rút như thế, nhất định là xảy ra chuyện gì trọng đại mới có thể không để ý đến người khác mà đi như vậy. Đáng tiếc Nhạc Phàm thật sự đi quá nhanh, lão còn chưa kịp hỏi câu nào, đã nhìn không thấy bóng. Buồn bực, lão ngay cả việc dạy dỗ đồ đệ cũng không có hứng thú.
"Sư phụ, ca ca tóc bạc không có việc gì chứ?" Tiểu Minh Hữu rất lo lắng, không hiểu chuyện gì, hắn đối với Nhạc Phàm đã nảy sinh ra tình cảm sâu sắc không muốn xa rời.
Khấu Phỉ lầm bầm mấy câu trong miệng, sau đó xuất ra bộ dáng rất tự tin nói: "Đồ nhi cứ yên tâm, tiểu tử đó không có việc gì đâu... Cho dù có chuyện gì, cũng có ta ở đây mà. Hắc hắc..."
Tiểu Minh Hữu tuy nhỏ, nhưng cũng không phải là người không rõ thế sự, thấy bộ dáng của đối phương, hồ nghi nói: "Không đúng! Nếu sư phụ không lo lắng, vậy tại sao lại đi tới đi lui trong phòng? Vừa cau mày lại vừa kéo tay".
"À! Cái này..." Khấu Phỉ ú ở hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: "Thôi thôi, để ta đi xem tiểu tử đó, đồ nhi ngoan cứ ngồi đợi ở trong phòng, đừng có đi lung tung, ta sẽ về ngay".
"Ừm".
Tiểu Minh Hữu vừa dứt lời, chỉ cảm thấy gió mát thổi qua mặt, sư phụ đã biến mất trước mắt.
Trong chỗ tối tại hoang viện, Nhạc Phàm miệng niệm phật kinh, khí chuyển chu thiên, đang cật lực chống lại sự bào mòn của cổ độ, toàn thân phát ra quầng sáng xanh nhè nhẹ, quỷ dị vô cùng.
Cổ độc này tăng trưởng tốc độ cực nhanh, Nhạc Phàm dùng toàn lực luyện hóa, cũng chỉ là hơi chiếm một chút thượng phong. Nhưng cứ như thế, không biết là còn duy trì được bao lâu nữa. Cũng may nguyên khí vận chuyển đến cực hạn, cổ độc cũng bị áp chế từng chút một, cũng làm cho Nhạc Phàm yên tâm không ít.
Đang đang rầu rỉ, Nhạc Phàm cảm thấy tại ngực có từng trận hơi nóng truyền vào trong cơ thể, có thể hạn chế được sự tăng trưởng của cổ độc. Dưới sự mừng rỡ Nhạc Phàm vội vàng đưa tay vào trong lòng, đó chính là vật đánh cuộc được tại doanh trại của Thát Đát tộc "Thánh dạ minh châu".
Nhạc Phàm lúc có được hai vật "Thánh dạ minh châu" và "Cửu long ngọc linh", cũng biết chúng nó là bảo vật, nhưng do có quá nhiều chuyện phải làm, nên đã quên mất chúng, xem ra sau này phải nghiên cứu những vật bên thân nhiều hơn mới được.
"Thánh dạ minh châu" cầm trong tay, lập tức cỗ hơi nó vừa rồi biến mất không tăm tích. Nhạc Phàm rất ngạc nhiên, tiếp tục dùng nguyên khí và tinh thần lực để vận động vật này, nhưng vẫn không chút phản ứng.
Nhạc Phàm đương nhiên sẽ không cho rằng vừa rồi là ảo giác, sau khi suy nghĩ một lát, một đạo linh quang trong đầu hiện lên, vì vậy hắn lại tiếp tục tụng phật kinh...
"Tinh..."
Dưới sự vận động của phật kinh, "Thánh dạ minh châu" quả nhiên có động tĩnh!
Chỉ chốc lát sau, một luồng khí nóng thấm vào lòng bàn tay, bao vây cổ độc trong cơ thể Nhạc Phàm. Một luồng khí tức ấm áp trực tiếp xuyên thấu qua thân thể, truyền vào "Tiến hồn" đang được nuôi dưỡng trong Thức hải...
Nhạc Phàm rõ ràng cảm nhận được, tinh thần lực của bản thân đang từ từ lớn mạnh, hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủn lại có công hiệu bằng mấy ngày của hắn, quả nhiên là đồ vật tốt!
Dưới sự dẫn lối của tinh thần lực, cổ độc trong cơ thể Nhạc Phàm đã được khống chế, chỉ cần dựa theo phương pháp này luyện hóa cổ độc, tất cả sẽ bình yên vô sự. Chỉ bất quá, luôn có người ở sau lưng đánh lén, người nào cũng sẽ không thấy an tâm, người này một ngày mà không trừ thủy chung sẽ là tai họa.
Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, Nhạc Phàm vừa luyện hóa cổ độc, vừa triển khai linh thức tìm kiếm. Trong "Cổ vu" thì người làm phép và cổ độc phải có liên hệ với nhau, hắn cũng không tin, đối phương có khả năng dấu diếm không xuất ra một chút dấu vết khí tức nào.
Bên ngoài Phủ Chương Đức, trong một sơn động tối tăm thỉnh thoảng truyền ra những tiếng vang quái dị, từng trận gió lạnh thổi ra làm kẻ khác nổi da gà!
"Nam mưu mật mưu... ma mưu nam mưu..."
Bên trong sơn động, có một lão giả mặt khô quắt tóc màu vàng nhạt, nửa người cởi trần đang quỳ trước đàn vu thần, không ngừng niệm cái gì đó. Chỉ nghe thanh âm của hắn du dương, tụ tập vô số côn trùng rắn rít bu chung quanh.
Ở giữa thần đàn có đặt một chậu máu, bốn phía bảy loại trùng độc bu quanh, phát ra ánh sáng lập lòe.
Lão giả mặt khô quắt vừa niệm chú, vừa chú ý động tĩnh trong chậu máu... Chậu máu vốn yên tĩnh đột nhiên sôi trào lên!
"Không! Không có khả năng, làm sao có thể như thế!!"
Lão giả mặt khô quắt gầm lên, âm thanh giận dữ bén nhọ tràn ngập khắp cả sơn động.
"Muốn phá pháp thuật của lão tử? Nằm mơ!" Ngay sau đó, lão giả mặt khô quắt đem năm loại trùng độc để vào trong miệng, một ngụm máu độc phun vào trong chậu máu, chậu máu lập tức bình yên trở lại.
Sau một hồi, bên trong sơn động không có một chút động tĩnh gì, lão giả mặt khô quắt nét mặt lộ vẻ tươi cười: "Hé hé... két két két... Lý Nhạc Phàm! Ngươi chắc nghĩ không ra sẽ chết khó coi như vậy. Tiểu tử này có thể chết trong tay 'Không Độc Lão Tiên' Diêm Thanh ta, coi như là ngươi có phúc khí, ha ha... két két két..." nói xong lại cười cuồng ngạo!
"Không độc lão tiên ngươi cười cái gì vậy?" Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, cắt ngang tràng cười cuồng ngạo.
Đang mừng như điên Diêm Thanh vẫn chưa kịp phản ứng lại, phản xạ không điều kiện trả lời: "Ta đã giết chết hắn, ta đã giết..."
Đang nói chợt ngẹn lại, bởi vì trong nháy mắt khi Diêm Thanh xoay người lại, đã thấy một người đã chết! Một người đã bị hắn ra tay giết chết.
"Không!! Không thể... Ngươi rõ ràng đã chết, ngươi đã chết... Không thể, không thể... Ngươi không thể còn sống..."
Dưới sự kinh hãi cực độ Diêm Thanh đã trở nên nói không thành lời, đang cực kỳ vui chuyển sang cực kỳ thất bại làm cho hắn mất đi bản tính. Mà người đã một tay đạo diễn màn khôi hài này, chính là Lý Nhạc Phàm.
"Bốp!"
"Bốp! Bốp!"
Hoàn toàn không nới tay, Nhạc Phàm tung ra mấy cái tát, Diêm Thanh mới từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, chỉ là hắn vẫn không cam lòng hỏi: "Lý Nhạc Phàm, ngươi đã trúng 'Huyết Ảnh' của ta, tại sao vẫn còn sống? Tại sao?"
"Ngươi nói là cái vật này sao?" Nhạc Phàm chậm rãi đưa tay phải ra, tinh thần lực bao vây một viên huyết cầu như mắt rồng trong lòng bàn tay.
"Ngươi, ngươi làm như thế nào?" Diêm Thanh hoảng hốt, hắn thế nào cũng nghĩ không ra, người nào lại có thể khống chế được 'Huyết Ảnh'!
Trong thế giới của "Vu thuật", cổ độc bổn mạng của mình tương đương như trái tim, nếu bị người khác khống chế, nói cách khác tính mạng của bản thân cũng nằm trong tay người khác. Nếu không phải vì đối phó Lý Nhạc Phàm, Diêm Thanh cũng sẽ không đem bổn mạng của bản thân ra tế luyện. Mà rất là không may, hắn lại gặp Nhạc Phàm là một nhân vật có tinh thần lực siêu biến thái.
Diêm Thanh vẻ mặt mất hồn, thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này?"
"Ngươi dùng máu huyết để dẫn, đã lộ ra một lượng nhỏ khí, chẳng lẻ ta còn tìm không được ngươi?" Nhạc Phàm mắt lộ hung quang, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tại sao lại hại ta?"
"Hại ngươi? Là ngươi, là ngươi giết đồ đệ của ta, là ngươi giết hắn... Ta làm sao không hại ngươi? Ta làm sao mà không hận ngươi? Ta muốn báo thù, ta muốn báo thù..." Diêm Thanh tóc tai tán loạn, giống như điên cuồng mà kêu gào lên.
"Đồ đệ ngươi là ai?"
Tình huống như thế ngược lại làm cho Nhạc Phàm ngạc nhiên! Tâm hắn như sắt thép, tự hỏi giết người vô số, nhưng chưa bao giờ cảm thấy áy náy, dù sao người nào cũng đều có quyền lợi sinh tồn, kể cả bản thân.
Diêm Thanh miệng thở hào hển, hận ý tràn đầy cõi lòng nói: "Ngươi có nhớ khi bản thân huyết tẩy Thái phủ, có một gã tuổi trẻ thi triển 'Diệt Hồn Đinh'? Hắn chính là đồ đệ của ta, đồ đệ duy nhất của ta!"
Trong lòng vừa động, trong đầu Nhạc Phàm hiện lên hàng loạt hình ảnh, bầu trời mưa to như trút nước, một chút lam quang đoạt mạng người, cuối cùng hóa thành một dòng máu.
"Thì ra là hắn!" Nghĩ xong, Nhạc Phàm vẻ mặt hờ hững nói: "Hắn đáng chết!"
"Đáng chết?!" Diêm Thanh mặt mày dữ tợn nói: "Đúng vậy! Hắn đáng chết, là nên chết! Nhưng hắn cũng là đồ đệ duy nhất của ta, cho nên ta muốn báo thù, ta muốn giết chết ngươi, hành hạ ngươi đến chết!" Dừng một chút, tiếp tục nói: "Lý Nhạc Phàm, ngươi nhất định rất muốn biết là ai sai ta tới đây?"
Thấy Nhạc Phàm không nói, Diêm Thanh trầm giọng: "Ta sẽ không nói cho ngươi, ta muốn ngươi sống trong sợ hãi, ta muốn cho ngươi cả đời thấp thỏm lo âu! Hé hé..."
Nhìn bộ dáng đắc ý của đối phương, Nhạc Phàm ánh mắt lộ ra nét thương hại: "Thật ra, đối với ta mà nói cũng không quan trọng".
"Rắc!"
Một tiếng bể nát vang lên, trong tai Diêm Thanh giống như âm thanh tuyệt mạnh, âm thanh dứt, mạnh cũng tuyệt.
Người ẩn phía sau là ai, đối với Nhạc Phàm thật sự là không quan trọng, bởi vì bất luận sau này như thế nào, hắn vẫn kiên trì bước trên con đường của mình.
"Không độc lão tiên" Diêm Thanh cả đời hại người vô số, nghĩ không ra cuối cùng bản thân cũng hóa thành một dòng máu. Đúng là thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó tránh!
"Ồ!"
Nhạc Phàm đang muốn rời đi, lơ đãng liếc về phía thi hài của Diêm Thanh, phát hiện một vật nằm trong bao. Cầm lên xem, đó là một quyển sách làm bằng da, tên là "Vu đạo".
Nhạc Phàm đang lo tìm không được sách về vu học, vô tình có được vật này quả nhiên không tệ. Hắn đem "Vu đạo" cất vào trong lòng, bóng người chợt lóe, ra khỏi sơn động.
← Ch. 299 | Ch. 301 → |