← Ch.329 | Ch.331 → |
Mắt thấy hai đồ đệ của Nhạc Phàm xuất hiện ở đây, Vương Sung ngạc nhiên ngẩn cả người, đứng một lúc lâu mới mở lời hỏi: "Hai tiểu tử các ngươi sao lại ở đây? Sư phụ các ngươi Lý Nhạc Phàm đang ở đâu?" Từ sau việc biên quan, Vương Sung luôn ghi nhớ không quên cùng Lý Nhạc Phàm đánh một trận, nhưng bản thân bị công việc trong bang quấn lấy, chỉ có thể lần lữa kéo dài.
"Sư phụ? Sư phụ nói có việc phải làm, chúng ta cũng không biết hắn ở đâu nữa." Đinh Nghị nhìn về phía Long Tuấn, người sau cười khan hai tiếng nói: "Đúng vậy! Sư phụ để cho tự bản thân ta ra xông pha, như vậy mới có thể trưởng thành. chúng ta nghe nói nơi này là căn cứ bí mật của Ngũ độc giáo, do vậy đến để học hỏi kiến thức, hắc hắc... Vậy còn ngươi tới nơi này làm gì?"
Vương Sung nói thẳng: "Bang chúng ta có nhiều hàng hóa bị sơn tặc cướp mất tại đây, sau khi truy xét đã tìm tới nơi này, xem ra toàn bộ sự việc cùng Ngũ độc giáo có liên quan."
Long Tuấn tựa hồ đang thầm nghĩ cái gì, đột nhiên nói sang chuyện khác hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào? Chẳng lẽ những người bên ngoài đều đã chết?"
Vương Sung cười quái dị đáp: "Người của Ngũ độc giáo và lão già 'Độc ẩn dược vương' đó đang chọi với nhau, ta nhân lúc bọn họ đánh đến tóe lửa âm thầm lặng lẽ tiến tới, địa đạo nơi này thực giống như một mê cung, nếu không nghe được tiếng nổ vừa rồi, có thể bây giờ ta vẫn còn đục quanh ở trong đó."
"Mẹ kiếp! Bọn Ngũ độc giáo này và con độc ô quy đó không ai là tốt cả. Chết hết thì ngược lại sạch sẽ rồi!" Đinh Nghị căm phẫn mắng hai câu, Long Tuấn cũng đem tình huống của mình kể lại vắn tắt.
Vương Sung mắt nhìn trừng trừng hai người, phảng phất giống như đang đánh giá trân bảo hiếm có gì đó: "Ngươi, hai tiểu tử thúi các ngươi quá thể đáng rồi, ngay cả chỗ ở của lão già 'Độc ẩn dược vương' đó cũng dám thiêu trụi, khó trách tên gia hỏa kia do vậy mà nổi điên lên, ngay cả thế lực của Ngũ độc giáo cũng không để ý. Hừ hừ... Xem ra bản lĩnh gây họa của các ngươi đã được chân truyền sâu đậm của tiểu tử Lý Nhạc Phàm đó rồi!"
Nghe thấy trong lời nói của đối phương có cả châm chọc, trái lại Long Tuấn, Đinh Nghị còn ưỡn ngực, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Chuyển đề tài, Vương Sung quay về hai người hỏi: "Các ngươi tới có phát hiện gì không?"
"Có! Đương nhiên là có!" Long Tuấn căm hận nói: "Những kẻ nơi đây thực sự là lũ điên, dám bắt cả người sống để thử độc, quả thực là quá tà ác! Thật may là ta tới, nếu không..."
"Được rồi!" Vương Sung ngắt lời, trầm giọng nói: "Đều là Hắc đạo tông phái, tác phong hành sự của Ngũ độc giáo bình thường chúng ta cũng biết một chút, quả thực quá mức rồi, bất quá, vì lo lắng cho đại cục với bên ngoài, các tông phái Hắc đạo chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, chính là xem như bài xích bọn họ."
Đinh Nghị tức giận nói: "Vậy không phải là cùng một giuộc sao? Chính đạo thì dối trá, Hắc đạo lại coi mạng người như cỏ rác, quả nhiên cũng không phải đồ tốt đẹp gì."
"Hừ!" Vương Sung lạnh lùng nói: "Ngươi biết cái rắm, người trong Hắc đạo nói chính là nghĩa khí, hành sự đâu như ngụy quân tử của Chính đạo cố kỵ lắm thứ. Chỉ có điều, việc Ngũ độc giáo lần này bắt nhiều người trong giang hồ như vậy để thử thuốc quả thực là chúng ta không biết rõ lắm, càng huống chi Ngũ độc giáo chỉ là một trong Hắc đạo, cho nên không thể đại biểu cho cả Hắc đạo, việc làm mà bọn chúng gây ra đã vượt ra khỏi quy tắc ngầm của Hắc đạo, sớm muộn gì cũng tự chuốc lấy diệt vong... Hơn nữa, lần này chúng cướp những gì của 'Thanh Bang' ta, sau này đừng mong có những ngày yên ổn! Hừ..."
Đinh Nghị vẫn định nói gì nữa, Long Tuấn khuyên nhủ hai người: "Được rồi được rồi, đừng tranh cãi vào lúc này nữa, chúng ta thoát ra ngoài trước đã rồi hãy nói... Đúng rồi lão Vương, lúc ngươi tới đây có nhìn thấy một cái xác lão yêu bà hay không?"
Lão Vương?! Vương Sung bỗng nhiên ngẩn người, lập tức cau mày khẽ quát: "Câm mồm! Lão tử gọi là Vương Sung. Không phát hiện được thi thể gì, chỉ có một đống đá chồng chất bừa bãi thôi."
Long Tuấn mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng lại không ra nghĩ là gì, vì vậy cười nói đùa: "Lão Vương, ngươi là bằng hữu của sư phụ chúng ta, chúng ta đương nhiên tôn trọng ngươi mà."
Vương Sung sắc mặt phát lạnh, chĩa thương chỉ vào đối phương, cười lạnh nói: "Chớ có bày cái trò đó ra với lão tử, ta với sư phụ ngươi không phải bằng hữu, một ngày nào đó lão tử sẽ đánh hắn nhừ tử. Nếu ngươi vẫn còn kêu loạn nữa, đừng trách ngân thương của lão tử không có mắt."
"Tùy ngươi thôi lão Vương!" Long Tuấn nhún vai nói: "Đừng cố gắng hung hăng như vậy chứ, dù nói thế nào chúng ta cũng từng là chiến hữu, nói không chừng sau này còn có thể thành bằng hữu đấy. Hắc hắc..."
"Đúng vậy đúng vậy!" Đinh Nghị nói phụ họa: "Mọi người đã cùng vào tử ra sinh, sớm đã là bằng hữu rồi."
"Bằng hữu?" Vương Sung khinh thường nhưng lại nói: "Hừ! Ai thèm làm bằng hữu với hai tiểu tử ranh các ngươi chứ? Ngu ngốc!"
"Ngươi..."
Câu chuyện kéo dài ra, giữa lúc ba người đang tranh chấp, một loạt tiếng chân dồn dập từ thông đạo phía trước truyền đến.
"Diêu hộ pháp, địa đạo làm sao lại nổ tung nhỉ? Trên đường đi không ít thông lộ đều đã bị đá chặn lấp mất rồi, không biết trưởng lão bọn họ có vấn đề gì không?"
"Chớ nghĩ lung tung, có thể chỉ là không may, chờ thấy được trưởng lão rồi hãy nói."
"Mọi người mau dời tảng đá ra..."
Ba người đồng thời ngẩn ra, Vương Sung quay lưng lại lấy thân mình chặn trước mặt hai người: "Các ngươi cũng thực sự là những kẻ chuyên môn rước họa, mới ra giang hồ không bao lâu, chẳng những đã đắc tội tới 'Độc ẩn dược vương', ngay cả Ngũ độc giáo là một trong Hắc đạo lục tông cũng đắc tội luôn, quả thực không biết sống chết."
Long Tuấn, Đinh Nghị thấy thế không khỏi mỉm cười, người này mặc dù mồm miệng hơi xấu xa, nhưng vẫn che chắn ở trước hai người mình, rất rõ ràng chính là miệng cứng lòng mềm. Hai người cũng không giải thích, đều tự động ngừng không đặt điều nữa, nhìn ra cửa thông đạo cảnh giác.
Tiếng chân dần gần lại, Diêu Mãnh Chi cùng Quách Điền dẫn theo giáo chúng Ngũ độc giáo xuất hiện ở phía trước.
"Ồ! Các ngươi là ai?" Diêu Mãnh Chi thấy tình huống này, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không rõ.
Quách Điền ngókhắp mọi nơi thất kinh hỏi: "Trưởng lão, hai vị trưởng lão của chúng ta đâu?"
Vương Sung cũng không nói nhiều, trực tiếp nhấc thương vọt đến: "Động thủ!"
"Tốt!" Long Tuấn, Đinh Nghị sớm đã có chuẩn bị, lần đầu tiên đi theo sau...
Diêu Mãnh Chi căn bản là chưa kịp phản ứng xem ở đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đối phương đột nhiên đánh tới, dưới tình thế cấp bách cùng Quách Điền lùi về trong đám người: "Lên, lên hết cho ta..."
Song phương đánh nhau kịch liệt không ngừng, một khung cảnh hỗn loạn! Ở trong địa đạo chật hẹp như thế, người của Ngũ độc giáo ngay cả cơ hội thi triển độc cũng không có, tình thế đại loạn, liên tiếp bị bại phải lui lại!
Dựa vào cục diện loạn chiến, ba người Vương Sung, Long Tuấn cùng Đinh Nghị chiếm được thượng phong, nhất là tuyệt thế thương pháp"Liệu nguyên thập tam thức" của Vương Sung, càng múa càng làm cho quỷ thần kinh động, tàn nhẫn mau lẹ, quỷ dị khôn lường, không ai có thể ngăn cản nổi, cho dù Diêu Mãnh Chi là cao thủ như vậy cũng không được.
Diêu Mãnh Chi càng lúc càng gấp, sự tình hôm nay đã phát triển vượt quá xa dự liệu của hắn, căn bản là hắn không thể khống chế nữa. Nếu không vì hai vị trưởng lão biệt vô âm tín, hắn đã sớm dẫn giáo chúng rút đi rồi.
"Phía trước có người tranh đấu!"
"Mọi người mau tiến lên hỗ trợ, ân công chắc chắn ở ngay phía trước!"
"Mau lên..."
Tiếng bước chân trong địa đạo "rầm rập" chấn động tâm thần, Diêu Mãnh Chi trong lòng như lửa đốt, giờ khắc này, rốt cục hắn biết biết rằng thế đã kém lại không cách nào vãn hồi, cánh tay rung lên, cao giọng nói: "Toàn bộ rút lui! Đi mau, mau..."
"Giết đi! Làm thịt đám chó con Ngũ độc giáo này."
"Làm thịt bọn chúng để báo thù cho người đã chết!"
"Giết..."
Khuất nhục và thù hận cùng bộc phát, dưới sự dẫn dắt của Cát Thiên Phong, đám giang hồ nhân sĩ không màng sống chết xông tới liên miên bất tuyệt địa, thề phải dùng máu tươi mới có thể rửa sạch sỉ nhục trong lòng! Còn giáo chúng của Ngũ độc giáo bằng vào lợi thế về địa hình, giằng co cùng những người vừa đến.
Trong địa đạo, tiếng binh khí, tiếng la hét, tiếng kêu thê thảm vang lên bên tai không ngớt! Hang động càng thêm lung lay rung chuyển trong tiếng kích động điên cuồng, núi đá xung quanh có vẻ sắp sập xuống.
"Không hay! Cứ kiểu này hang động sẽ sụp mất!" Long Tuấn kêu lên một tiếng sợ hãi, hướng về đám người Cát Thiên Phong nói: "Được rồi lão Cát, mau dẫn mọi người rời khỏi nơi này trước đi..."
Giáo chúng Ngũ độc giáo hấp tấp lui ra trước tiên, Vương Sung, Long Tuấn, Đinh Nghị cùng đám giang hồ nhân sĩ cùng nhau hội họp: "Đừng nói gì nữa, nơi đây không an toàn, chúng ta đi mau."
Cát Thiên Phong cũng không phải loại người cổ hủ, quay đầu lại hô lớn: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Mọi người giữ lại tính mạng trước, sau này sẽ tìm Ngũ độc giáo tính sổ!"
"Được! Chúng ta đều nghe theo ân công!" Mọi người đồng thanh phụ họa, đội ngũ hỗn loạn lập tức yên lặng trở lại, dưới sự dẫn dắt của Long Tuấn, Đinh Nghị hướng về phía lối ra mà chạy.
Mọi người trong lòng cấp bách, cho nên không phát hiện được một thân hình máu thịt bầy nhầy từ trong đống đá chui ra, lặng lẽ quay lại chỗ sâu trong mật thất.
Bên trong đại viện Cổ linh quan, Hồ Bất Quy đang dồn hết tâm trí nhìn tiểu linh xà màu trắng dọn dẹp sạch sẽ thi thể độc trùng xung quanh. Một lát sau, hình như đã phát hiện ra, hắn hung dữ ngẩng đầu nhìn quanh, bốn phía đâu còn một bóng người.
"Người đâu? Hả... ra đây, tất cả ra đây cho lão phu, lão tử phải giết các ngươi, giết các ngươi!"
Giữa lúc Hồ Bất Quy giận dữ rống lên, đột nhiên dưới chân một trận rung chuyển, như muốn sập xuống, ngay sau đó cánh cửa bên trong chính đường vang lên tiếng xao động, người của Ngũ độc giáo túa ra, dẫn đầu chính là Diêu Mãnh Chi và Quách Điền.
"Ha ha ha! Tới thật đúng lúc, tới thật đúng lúc! Lão phu phải tiêu diệt các ngươi, diệt hết các ngươi..."
Trong tiếng cười điên dại, Hồ Bất Quy hai chân nhảy thẳng lên, khói độc, phấn độc, đồ độc không cần biết đắt rẻ ném ra hết, lại bày độc chướng ở các lối ra, lấp kín tất cả mọi đường ra có thể chạy trốn.
Diêu Mãnh Chi chứng kiến "Độc ẩn dược vương" điên cuồng ở phía trước, nhất thời đầu to như cái đấu, vội vàng quát to: "Xông lên cho bản hộ pháp, toàn bộ xông ra cho ta."
Giáo chúng Ngũ độc giáo nghe vậy ngẩn ra, trong mắt tràn ngập sợ hãi, độc chướng của "Độc ẩn dược vương lại dễ đối phó như vậy sao? Nếu cứ xông lên như thế, tất chỉ có con đường chết. Nhưng nhớ tới hình phạt vạn độc cắn tim trong giáo, giáo chúng không còn đường lui sau cùng đã lựa chọn cách xông lên phía trước.
Khói độc tràn ngập, chúng nhân mau chóng bế khí, mắt cũng không thể mở, không chỉ có thế nếu độc phấn dính lên da thịt, thân thể ngay lập tức bắt đầu dần dần lở loét thối nát ra... cuối cùng hóa làm một cục máu!
"A... A..." Tiếng kêu đau đớn thê thảm xé tan màn đêm, vang vọng cả núi rừng.
"Cứu mạng! Mắt ta ngứa quá..." Một người vẫn còn sống tự móc hai mắt mình xuống, máu tươi rớt xuống đầy đất.
"Đau quá! Mặt ta đau quá!" Tên còn lại không ngừng cào cấu gương mặt của mình, trong tay đẫm máu, trên mặt da thịt bầy nhầy, nhanh chóng không còn thấy được hoàn chỉnh.
Từng cảnh tượng trước mắt phảng phất như địa ngục nhân gian! Máu tanh! Tàn nhẫn! Tội nghiệt! Giáo chúng Ngũ độc giáo bị vây khốn trong độc chướng liều mạng vùng vẫy, không ai muốn chết, càng không ai nguyện ý chết một cách tàn khốc như thế.
Đám người Long Tuấn mới vừa thoát ra đã nhìn thấy tình cảnh tàn nhẫn, máu tanh như vậy, trong lòng kinh khủng đến cực điểm, bất giác mồ hôi lạnh trên trán tự động toát ra!
Vương Sung, Long Tuấn cùng Đinh Nghị đã từng trải qua tình cảnh máu tanh chiến trường, lúc này còn có thể gắt gao bảo vệ tinh thần, nhưng đám nhân sĩ giang hồ Cát Thiên Phong phía sau bọn họ đâu đã gặp qua tình cảnh "tráng quan" (*) như vậy, tất cả đều nôn ọe không ngớt.
Trước sau đều là kình địch, giữa khoảnh khắc sinh tử đó, Diêu Mãnh Chi chợt lóe lên một tia sáng, nhân lúc đầu óc Hồ Bất Quy đang điên cuồng, vì vậy hô lớn: "Độc vương, người ngươi muốn tìm ở chỗ này! Ở đây này, chính là bọn hắn!" Nói xong chỉ về đám người Vương Sung phía sau!
Mọi người nghe vậy ngẩn ra, mọi ánh mắt đều tập trung vào trên mình Vương Sung, Long Tuấn, Đinh Nghị ba người.
Quả nhiên, Hồ Bất Quy dừng hai tay lại, hai con ngươi vằn lên đầy những tia máu nhìn chòng chọc vào Long Tuấn cùng Đinh Nghị: "Tốt tốt tốt! Đúng là rất tốt! Là các ngươi, chính là các ngươi đã hủy sơn cốc của ta, trộm "Độc kinh" của ta, lão phu phải đem các ngươi ngàn đao vạn róc, nhai sống nuốt tươi, ta phải làm cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Hủy sơn cốc, trộm "Độc kinh"!?
Diêu Mãnh Chi cùng Quách Điền tâm trạng kinh hãi, cuối cùng giờ phút này bọn chúng đã hiểu vì sao Hồ Bất Quy lại điên cuồng như vậy, thậm chí vì đuổi giết hai người đã bất chấp tất cả! Ngay sau đó bọn chúng lại là âm thầm vui mừng, nếu hai bên mà đánh nhau, chẳng phải là bản thân sẽ có cơ hội chạy trốn sao.
Cát Thiên Phong sắc mặt trắng bệch, ở phía sau giật giật vạt áo Long Tuấn hỏi: "Cái này... Hai tiểu huynh đệ, thực sự các ngươi đã hủy 'Độc vương cốc'!"
Long Tuấn đáp lại đầy vẻ bỡn cợt: "Đúng vậy! một mồi lửa thiêu trụi, cả lông cũng không còn một cọng!"
Đinh Nghị tiếp lời nói: "Phóng hỏa thực là sảng khoái, tốt nhất có thể nướng chín con độc ô quy thì càng khoan khoái nữa!"
Long Tuấn, Đinh Nghị bộ dạng hồn nhiên như thể lợn chết không sợ nước sôi, hung hăng khoa chân múa tay thủ thế chẳng theo một phép tắc nào! Thấy vậy Diêu Mãnh Chi, đám người Cát Thiên Phong trợn mắt há hốc mồm! Chỉ có Vương Sung tựa hồ sớm đã biết tính tình của hai người, mặc kệ không để ý, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ra phía trước, sắc mặt đề phòng!
"A... Phụt..." Hồ Bất Quy tức giận khôn tả, trong tiếng gầm giận dữ phun ra một ngụm máu uất: "Lão tử phải giết các ngươi, giết các ngươi..."
"Ầm... Sầm... sầm..." Cả đạo quán rung chuyển trời đất.
Ngay lúc Hồ Bất Quy vừa định đánh về phía đám người Long Tuấn, phiến đá dưới chân vỡ ra, một bóng người từ dưới đất đột nhiên vọt ra!
"Ầm..."
Nền đất sụp xuống thành hầm, rừng cây xung quanh đạo quán toàn bộ đổ xuống ầm ầm! Khuấy đảo bụi đất bay đầy trời, che lấp tầm mắt của mọi người.
"Khụ... Khụ khụ..."
"Là ai ở đằng kia?"
Một lát sau, bụi mù dần dần tan ra, xa xa chỉ có một người đứng, thân mình đầy máu, đầu tóc tán loạn, mặt mày dữ tợn, một cặp mắt đỏ ngầu như máu đánh giá bốn phía!
"Đại trưởng lão, là Đại trưởng lão, Đại trưởng lão vẫn còn sống, thật tốt quá! Thật tốt quá!" Diêu Mãnh Chi cùng Quách Điền bước nhanh tiến lên, chắp tay hành lễ.
Đại trưởng lão thấy có người đến, trong mắt ánh đỏ hồng chợt lóe lên, đột nhiên vươn hai tay ra...
Diêu Mãnh Chi rùng mình, cảm thấy được khác thường, vội vàng buông tay lùi lại, nhưng Quách Điền thì lại không kịp phản ứng, một chộp đã bị Đại trưởng lão tóm được vào trong lòng, mồm hướng về cổ của đối phương cắn xuống!
"Đại, Đại trưởng lão... Mau buông tay! Đó là người của mình, người của mình!" Diêu Mãnh Chi ở một bên lo lắng hô to, đối phương vẫn không động đậy như cũ.
"Ặc... Ặc ặc..." Quách Điền liều mạng giãy dụa, cuối cùng vẫn không thoát khỏi "Huyết xỉ" của đối phương, chậm rãi biến thành một cái xác khô héo.
"Ọe..."
Người uống máu người, một người đang sống sờ sờ bỗng nhiên biến thành một cái xác khô... Bức tranh kinh tởm như thế làm cho mọi người dị thường buồn nôn, ngay cả Hồ Bất Quy đang điên cuồng cũng sững sờ đứng lặng!
Sau khi Đại trưởng lão uống cạn máu người, cả người bắt đầu phát sinh biến hóa kỳ quái.
Mọi người vĩnh viễn cũng không mong đợi sự quỷ dị đã phát sinh ngày hôm nay!
"Kịch... Lách cách..."
"Rắc... Rắc..."
Giữa sân, chỉ thấy chân tay của đối phương dài ra, thân thể càng lúc càng lớn, mạch máu vỡ tan, xương vai lòi ra nhọn hoắt, cơ bắp đột nhiên căng phồng lên, làm cho áo quần trên người đều rách nát!
"Gầm..."
Trong phút chốc, một tên "Huyết cự nhân" cao tới hơn một trượng xuất hiện ở trong sân!
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng đều hoảng sợ!
...
(*) tráng quan: khung cảnh hoành tráng
← Ch. 329 | Ch. 331 → |