← Ch.363 | Ch.365 → |
Trên tầng cao nhất của Phượng Dương lâu, không phải là đệ tử thì không được vào bên trong.
Thấy Tiểu Oánh tiến đến, Nô Kiều nâng chén trà thơm nói: "Nha đầu ngươi, có chuyện gì mà vội vã vậy?"
"Ta... ta thấy hai đồ đệ của Lý Nhạc Phàm" Tiểu Oánh mắt nhìn lão Đại, khuôn mặt không thể tưởng tượng được nói: "Bọn... bọn hắn sao lại đến Phượng Dương lâu chúng ta".
"Phụt..." Nô Kiều nghe nói, ngụm trà thơm đang uống vào chợt phun ra, cũng không thể hiểu được mà nhìn đối phương: "Ngươi xác định chứ?"
"Đương nhiên là xác định!" Tiểu Oánh ưỡn ngực nói: "Hai người bọn họ chính là đối tượng giám sát quan trọng của chúng ta, làm sao có thể nhận sai được... Lão bảo đang bắt chuyện với bọn họ".
Thi Bích Dao trong mắt lóe lên vẻ quái dị, lên tiếng hỏi: "Bọn hắn đến nơi này để làm cái gì?"
"Đến chỗ này còn có thể làm cái gì nửa?" Nô Kiều cười không ngớt nói: "Chỉ mới chừng này tuổi, nghĩ không ra thật nghĩ không ra, Lý Nhạc Phàm lại có dạng đồ đệ thế này, xem ra..." Giọng nói lại chuyển: "Xem ra so với sư phụ hắn còn mạnh mẽ hơn! Ha ha ha ha..."
Tiểu Oánh cũng nở nụ cười: "Vậy chúng ta có giữ bọn họ lại không?"
"Không cần" Thi Bích Dao trầm ngâm nói: "Tùy bọn hắn đi, chỉ cần không gây chuyện cho chúng ta là được rồi".
"Ồ" Tiểu Oánh thất vọng lui ra ngoài.
Nô Kiều nhìn về phía Thi Bích Dao nói: "Tỷ tỷ có phải sợ hai đứa nhỏ đó phát hiện ra điều gì phải không?"
"Chớ có xem thường người khác, hai tiểu tử nọ có sư phụ là 'Đao Cuồng', bản thân cũng phải có phần nào thực lực và đầu óc, ngươi tuyệt đối đừng xem những người đó đơn giản?"
"Vậy... Xem ra phải xem bọn hắn có điểm nào tốt thôi".
"Đi thôi, bảo mọi người tới xem sao".
"Ừm..."
...
"Hai vị tiểu thiểu gia... trông mặt hai vị rất lạ, chắc là lần đầu tiên đến Phượng Dương lâu của chúng ta phải không?"
Dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của lão bảo, Long Tuấn và Đinh Nghị trực tiếp đi lên lầu hai của Phượng Dương lâu. Khách ở tầng một đại đa số đều là giang hồ hào khách, binh khí bên người, khuôn mặt đằng đằng sát khí, ăn to uống lớn, còn có mỹ nhân bên cạnh.
Hai người dĩ nhiên là Long Tuấn làm chủ, nghe lão bảo hỏi, miễn cường trấn tĩnh nói: "Đại nương nhãn lực thật hay, chúng ta đúng là lần đầu tiên đến đây, chỗ nầy hoàn cảnh quả thật cũngkhông tệ".
"Đại... Đại nương?!" Lão bảo trên trán hằn rõ ba vệt đen, những vẫn giữ bộ dáng tươi cười nói: "Các vị thiếu gia nói quá rồi, ra ngoài làm ăn thì phải có chút nhãn lực, nếu không lại đắc tội với đại gia nào đó không chừng" Lời vừa nói, lão bảo vừa thầm mắng Long Tuấn không có con mắt, rõ ràng một đại cô nương, lại bị gọi thành đại nương, ai mà không cảm thấy buồn phiền?
"Ha ha" Long Tuấn làm như vô ý, cười khan nói: "Đại nương có gì tốt để giới thiêu không? Ồ, tiền không phải là vấn đề" Vừa nói vừa lấy ra một dĩnh bạc đặt lên bàn.
"Có có có!" Lão bảo vừa thấy ngân lượng hai mắt liền tỏa sáng, vui vẻ giới: "Ở chỗ chúng ta có Xuân, Hạ, Thu, Đông, Mai, lan, Trúc, Cúc bát đại mỹ nữ, còn có Tây Vực, quan ngoại, đều có sắc đẹp quán tuyệt thiên hạ... Còn có còn có, danh khôi Nô Kiều tiểu thư của chúng ta chính là nổi tiếng trong thiên hạ... Đương nhiên, nếu hai vị thiếu gia muốn tìm những ngươi tuổi nhỏ, những thiếu nữ chưa bị phá chu sa, chúng ta cũng có thể..."
Đinh Nghị càng nghe mặt càng nóng lên, đầu cứ cúi gằm xuống ngực, hận không thể kiếm kẽ nứt nào mà chui xuống đất.
Long Tuấn đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng ngăn lại nói: "Chờ một chút, chờ một chút! Ta... chúng ta muốn ăn cái gì đó trước... ăn cái gì đó trước cái đã".
"Sặc!" Lão bảo giọng nói nghẹn lại, bộ dáng nhìn đối phương như trông thấy quỷ, miệng há rộng ra.
"..." Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng.
Long Tuấn mặc dù thanh âm không lớn, nhưng đang ngồi đều là người trong giang hồ, làm sao mà nghe không rõ được, vì vậy tất cả đều đem ánh mắt chuyển hướng sang hai người, trên mặt vô cùng kinh ngạc, tựa như là thấy yêu quái.
"Phụt..."
"Ha ha ha ha..."
Một trận cười thuần túy đột ngột rộ lên ở đây "Thật... thật quá sức buồn cười, lão phu lần đầu tiên... không, lần thứ hai thấy có nam nhân đến kỹ viện để ăn uống, ngươi... các ngươi thật quá sức tài năng! Ha ha ha ha..."
Mọi người xung quanh đều cười lớn không ngớt, phảng phất như thấy được hai kẻ ngu ngốc!
Thằng khờ cũng có ba phần lửa giận, huống chi là Long Tuấn này thì nổi giận càng lớn, liền quay người ra mắng chửi: Lũ chuột nhắt phương nào, mà học trộm tiếng người, có ngon thì đứng ra đây, xem ta đánh cho bò lăn ra đất!"
"Ồ, ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào đánh cho ta bò lăn ra đất! Hắc hắc..."
Tiếng cười quái dị vang lên, một lão giả cao gầy đi ra, người mặc áo bào trắng, phe phẩy quạt gấp: "Muốn hỏi lão phu là ai? Lão phu chính là ba mươi năm trước, danh khắp thiên hạ là Tiêu diêu lãng tử Diệp Vãn Phong... Đương nhiên, hôm nay cũng là văn võ toàn tài, thiên hạ ít có, phong lưu hào sảng, anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm Diệp Vãn Phong".
"À! Những từ này nghe rất quen tai?" Đinh Nghị ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nghe thấy Long Tuấn ngạc nhiên hô lên.
"Là lão dâm trùng ngươi!"
"Xạt!" Diệp Vãn Phong thân thể khựng lại, xem ngã lăn ra đất: "Ngươi, ngươi... Lại là hai ôn thần các ngươi!"
Ba mặt nhìn nhau, như tóe lửa!
Long Tuấn hướng về Đinh Nghị nháy mắt một cái, rồi chuyển về hướng Diệp Vãn Phong nói: "Lão dâm trùng, lần trước tại Tương Dương sao gặp sư phụ ta lại đột nhiên bỏ chạy, không phải là quá sợ chứ? Thật là lão dâm trùng hèn nhát! Hắc hắc..."
"Thúi lắm! Thúi lắm! Thúi lắm! Hai xú ôn thần các ngươi, lão tử mà sựo sao? Nếu không phải lão tử có việc gấp..." Diệp Vãn Phong bất chấp giữ phong độ, quay về phía hai người mắng lớn, trong lòng cực hận. Nếu không phải gặp hai ôn thần trước mắt, hắn cũng không bị kẻ thù truy đuổi tới hoang sơn vạn dặm, khiến cho người không ra người quỷ không ra quỷ... Khúc chiết trong đó, thật khó lòng mà nói ra!
"Đừng sợ!" Long Tuấn cười xấu xa, quát to: "Vậy để ta thử xem sao!" Nói xong, quyền phong đã phá kính mà ra!
"Ta cũng lên!"
Đinh Nghị cũng đã chuẩn bị, thấy huynh đệ ra tay, lập tức hóa tay thành đao, cả người chém thẳng về phía đối phương.
Hai người cùng lên, một dài một ngắn, thế công mãnh liệt, người xung quanh đều dạt sang hai bên, rất hưng phấn thưởng thức quang cảnh hỗn loạn này.
"Không phải vậy nữa chứ!! Lại thử chiêu sao?"
Diệp Vãn Phong vừa nhìn thấy đối phương như thế liền hối hận, nghĩ lại bản thân lại bị lâm kế. Lần trước tại thanh lâu Tương Dương bị giáo huấn ấn tượng còn khắc sâu, hắn không muốn lại dẫm vào vết xe đổ, lập tức ra tay cũng không lưu tình, lập tức phản kích!
Ba người quây lại mà đánh nhau.
← Ch. 363 | Ch. 365 → |