← Ch.612 | Ch.614 → |
- Tiểu Băng nhi...
Nhạc Phàm bất ngờ đứng lên, hai tay run rẩy, không biết nên nói gì.
Hắn cẩn thận đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, ánh mắt ôn hòa dị thường, tâm trạng có chút bất an, dường như có chút kháng cự không hiểu nổi, lại có chút chờ mong.
Loại tâm trạng này còn khó chịu hơn độc dược độc nhất thiên hạ, khiến cho hắn vạn phần khó chịu.
- Con... Ta...
Ấp úng nửa ngày, Nhạc Phàm vẫn không nói nổi một câu.
Lần trước hắn ôm Tiểu Băng nhi là thời điểm tiểu cô nương này đang trong trạng thái hôn mê, hơn nữa bản thân hắn sinh cơ đã hao hết, không bao lâu nữa sẽ rời khỏi nhân thế, cho nên trong lòng hắn không có bao nhiêu gánh nặng.
Nhưng hiện tại, khi hắn đối diện với ánh mắt của Tiểu Băng nhi, cả người khó tránh khỏi cảm giác khẩn trương cùng quẫn bách, thậm chí ngay cả hô hấp cũng có chút hỗn loạn.
Bản thân nên mở miệng như thế nào đây? Bản thân mình làm sao mở được miệng? Bản thân hắn làm sao làm có đủ tư cách làm một phụ thân? Hai tay hắn nhiễm đầy máu, nhân quả vướng víu, trên người đầy tội nghiệt, không ai có hy vọng có một phụ thân như thế.
Nhạc Phàm thầm than thở, nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ có trách nhiệm của một phụ thân, đây chính là lỗi của hắn, của bản thân hắn a. Truyện Tiên Hiệp -
Hắn không xứng đáng làm phụ thân, bản thân hắn sao có thể để cho Tiểu Băng nhi lâm vào trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhạc Phàm trầm mặc, không biết nên đối mặt với nữ nhi của mình như thế nào.
Bầu không khí có chút khó xử, Tiểu Băng nhi mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, nước mắt lưng tròng.
Lúc này, tâm trạng của Tiểu Băng nhi cũng dị thường phức tạp, nàng từ nhỏ đã là cô nhi, do sư phụ cùng sư mẫu nuôi nấng, hôm nay tự dưng xuất hiện một vị phụ thân, làm sao nàng có thể nhanh chóng chấp nhận được.
Hơn nữa, điều ngoài ý muốn nhất là, vị phụ thân này lại là bằng hữu của sư phụ, trong mắt nàng chính là một đại thúc hung ác, nếu không tự mình trích máu nhận thân, nàng cũng không thể nào tin được đây là sự thật.
Sự thật không thể chối cãi, khiến cho Tiểu Băng nhi cảm thấy giống như mình đang mơ. Bị vứt bỏ nhiều năm như vậy, bản thân nàng rút cục có phụ thân, nàng không biết nên cao hứng hay là bi thương.
Xoạt.
Một tiếng vang lên, một đạo thân ảnh nhanh như chớp từ cổ tay Tiểu Băng nhi bắn ra, rơi thẳng vào trên vai Nhạc Phàm, chính là Tiểu Hoàng Xà.
Cảm nhận được hơi thở của Nhạc Phàm, Tiểu Hoàng Xà có vẻ dị thường hưng phấn, không ngừng lắc lư qua lại trên bả vai hắn, đầu không ngừng cọ xát vào cổ Nhạc Phàm.
Tiểu Băng nhi thấy vậy bực mình không thôi. Đã nhiều ngày ở chung như vậy, tiểu gia hỏa này chưa từng thân mật với nàng như thế này.
Thấy cái miệng nhỏ nhắn của tiểu nha đầu chu ra, Nhạc Phàm cười cười, ý bảo Tiểu Hoàng Xà đi đến bên người Tiểu Băng nhi.
Xoát.
Tiểu Hoàng Xà bay trở lại bên người Tiểu Băng nhi, đầu không ngừng cọ cọ vào cánh tay đối phương như lấy lòng, lúc này mới khiến cho hai hàng lông mi tiểu nha đầu giãn ra, mỉm cười, lúc này mới đích thực là tư thái của nữ nhi.
Giờ phút này, thời gian như ngừng lại, trong mắt Nhạc Phàm, cả người tràn ngập sự lo lắng không thôi, đây chính là mùi vị của hạnh phúc.
Hắn thầm thề rằng, cho dù dốc hết sức mình, cũng sẽ bảo vệ khoảnh khắc hạnh phúc này.
Lè lưỡi một cái, Tiểu Băng nhi dựa vào người Văn Tông Thanh, hạ thấp giọng nói khiến cho người khác không thể nghe thấy nói:
- Sư phụ, người không nên trách hắn được không, hắn cũng là muốn tốt cho ta mà thôi?
(mợ con này láo)
- Sư phụ?
Lỗ tai Nhạc Phàm run lên, kinh ngạc nhìn Văn Thanh Tông, sau đó nghe thấy đối phương nói:
- Nhìn cái gì, Tiểu Băng nhi nhu thuận đáng yêu, lại cơ trí, tư chất cùng ngộ tính đều vô cùng tốt, thích hợp truyền thừa y bát của ta, vài ngày trước ta đã nhận Tiểu Băng nhi là đồ đệ, ngươi sau này dám khi dễ nó, xem ta thu thập ngươi thế nào...
Nghe thấy lời cảnh báo của đối phương, Nhạc Phàm dở khóc dở cười, hắn đối với Tiểu Băng nhi yêu thương còn không hết, làm sao khi phụ nó được.
Bất quá, Văn Thanh Tông tuy rằng lời nói có chút tàn nhẫn, nhưng không che dấu được sự quan tâm của nàng đối với Tiểu Băng nhi.
- Văn tiền bối...
Nhạc Phàm do dự một lát, vẫn thẳng thừng nói:
- Tiểu Băng nhi nó đã có sư phụ, sao có thể bái sư môn khác?
Đối với vợ chồng Phó Suất, Nhạc Phàm cảm kích tận đáy lòng, hắn quyết không thể để Tiểu Băng nhi làm ra việc đại nghịch bất đạo, phản bội sư môn này. Mấy năm nay, nếu không có vợ chồng Phó Suất nuôi nấng Tiểu Băng nhi, cho nó một gia đình ấm cúng, Tiểu Băng nhi sao có thể vui vẻ mà lớn lên.
Điều quan trọng hơn là, nếu không có vợ chồng Phó Suất, chỉ sợ bản thân hắn vĩnh viễn cũng không gặp được hài tử của mình.
- Đã có sư phụ khác? Ngươi nói là tiểu tử Phó Suất cùng tiểu nha đầu Nguyệt Thi sao?
Văn Tông Thanh thản nhiên nói:
- Ngươi không cần phải quan tâm, dưới sự chủ trì của ta, Tiểu Băng nhi đã bái bọn họ làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, bọn họ cao hứng không kịp nào dám còn ý kiến gì. Theo ta thấy, ngươi mới là ngươi phiền toái nhất.
(Mình ghét những đứa nào ra vẻ cao cao tại thượng ghê)
- Ta...
Nhạc Phàm nghe vậy cười khổ, bất quá hắn biết vợ chồng Phó Suất luôn ao ước có một đứa con, kế đó quả thực là vẹn cả đôi đường.
Văn Tông Thanh liếc nhìn đối phương, sau đó quay sang Tiểu Băng nhi nói:
- Tiểu nha đầu, người này là phụ thân ngươi, tuy rằng tính cánh cứng nhắc, bất quá đối với ngươi rất tốt, ngươi cũng không nên gây áp lực cho hắn..
Nói xong nàng quay đầu lại nói:
- Lý Nhạc Phàm, mấy ngày nay ngươi hôn mê bất tỉnh, đều là Tiểu Băng nhi một mực chiếu cố ngươi, ngươi nên cao hứng mới phải.
Trải qua một lần Văn Tông Thanh điều hòa, bầu không khí trong thạch thất đã dịu đi rất nhiều.
Lúc này, Tiểu Băng nhi nhăn nhó đi đến trước mặt Nhạc Phàm, tay vân vê chéo áo, ấp a ấp úng nói:
- Ta... Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, cũng không biết mẹ mình là ai, tự nhiên lại xuất hiện một người cha, ta không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng ta rất là hỗn loạn, nghĩa phụ bọn họ rất tốt với ta, ta cũng muốn đối xử tốt với ngươi, nhưng bọn họ không chịu nói cho ta chuyện của ngươi, còn nữa, mẹ ta là ai? Ta không biết nên làm như thế nào, ngươi có thể nói cho ta biết mọi chuyện được không?
- Hài tử, ta xin lỗi con...
Thanh âm mang theo một chút u oán, linh hồn Nhạc Phàm giống như bị mỗi mũi dao hung hăng đâm vào, trong lòng áy náy cùng thương xót.
Hắn muốn ôm Tiểu Băng nhi, nhưng đôi tay run rẩy, thủy chung không có dũng khí duỗi ra.
Hắn sợ, sợ hãi nó cự tuyệt hắn, sợ hãi lại mất đi hài tử của mình, hắn sợ hãi bản thân mình không thể thừa nhận thống khổ như thế.
Hít một hơi thật sâu, Nhạc Phàm bình tĩnh nói:
- Hài tử, ta tuy rằng rất ân hận, nhưng hiện tại ta không thể nói cho con chuyện của chúng ta, bằng không cả hai cha con ta sẽ gặp nguy hiểm, ta không hy vọng con gặp nguy hiểm một chút nào.
Thấy lông mi của tiểu gia hỏa nhăn lại, Nhạc Phàm vội vàng nói:
- Bất quá ta đáp ứng con, chờ khi nào con có năng lực tự bảo vệ mình, ta sẽ đem sự tình năm đó, từ đầu đến cuối nói cho con nghe tất cả.
Tiểu Băng nhi rất là bất mãn nói:
- Ta rất lợi hại, nghĩa phụ đều nói ta rất lợi hại, ta có năng lực bảo hộ mình, ngươi không nên xem nhẹ ta.
Nhất cử nhất động của tiểu nha đầu tác động đến tâm trạng của Nhạc Phàm, hắn hạ thấp giọng, sau đó không ngừng khuyên giải, an ủi:
- Tiểu Băng nhi, chẳng lẽ con đã quên chuyện vài ngày trước con bị thương rồi sao? Con tuy rằng rất lợi hại, nhưng thế giới bên ngoài nguy hiểm trùng điệp, người lợi hại hơn so với con có rất nhiều, bọn họ sẽ làm hại con, nếu con bị thương tổn, ta cùng mọi người đều khó có thể chấp nhận.
Bên ngoài nguy hiểm trùng điệp, Tiểu Băng nhi tuy rằng có nhận thức riêng, nhưng thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma.
Tiểu nha đầu không phục, vẻ mặt quật cường nói:
- Vậy người nói, như thế nào mới tính là có lực lượng tự bảo vệ mình?
Đây không phải là lần đầu tiên Nhạc Phàm cùng tiểu hài tử giao tiếp, tự nhiên hắn sẽ biết làm thế nào, vì thế hắn chỉ bản thân mình nói:
- Nếu con có thể đánh thắng ta, vậy con đã có năng lực bảo vệ chính mình.
Liên tục đưa ra những lời dỗ dành, quả thực đúng là hảo thủ đoạn đối phó với tiểu hài tử.
Văn Thanh Tông bên cạnh nghe thấy lời nói của Nhạc Phàm trợn mắt, đối với sự hiểu biết về người này lại tăng thêm vài phần.
Nàng từ miệng vợ chồng Phó Suất nghe qua sự tích của Lý Nhạc Phàm, chẳng những là người vừa phá "Vạn hóa kiếm trận", còn một đao đánh trọng thương hai môn đồ Đại tôn. Người như vậy chưa chắc nàng cũng thắng được, huống chi tiểu nha đầu Băng nhi này.
Đương nhiên, đôi khi phải lừa tiểu hài tử mới tốt. Tiểu Băng nhi trợn mắt, hừ một tiếng nói:
- Nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu đều nói người rất lợi hại, trong thiên hạ hiếm có đối thủ, cho dù ta luyện thêm mười năm, tám năm nữa nhất định cũng không phải là đối thủ của người, như vậy rất không công bằng.
Văn Thanh Tông nghe vậy, âm thầm nở nụ cười:
- Đã biết tiểu đồ nhi tuy rằng khờ dại, nhưng coi như là cơ trí, mà nha đầu Thanh nhi kia, trầm ổn có thừa, đối ứng không đủ, hai tiểu gia hỏa này cùng đặt ở một chỗ, thật là sự bổ sung vừa vặn, không sai. Ha ha.
Nhạc Phàm cũng không có tâm trạng để ý tới Văn Tông Thanh đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Băng nhi oán thán khiến cho hắn có chút khó xử, vì thế hắn quyết định đá ngược quả cầu trơ lại, thương lượng hỏi:
- Con nói cũng đúng, ta được cho là cao thủ, nhưng con cũng thấy rồi đó, bản thân ta bị trọng thương, thiếu chút nữa chết đi, cao thủ như thế ta cũng khó chống lại, huống chi là con. Bất quá, một khi Tiểu Băng nhi đã không hài lòng giải pháp của ta, vậy Tiểu Băng nhi muốn thế nào thì sẽ thế đó.
Tiểu Băng nhi gật đầu, nghiêm túc nghĩ ngợi: "Nghĩa phụ thường nói, nếu muốn hơn người khác, thì phải nỗ lực phát huy sở trường của mình, sở trưởng của ta chính là ẩn thân, khinh công của ta ngay cả Khấu gia gia cũng rất tán thưởng, ngay cả nghĩa mẫu cũng không bắt được ta, ta so khinh pháp, khinh công cùng hắn xem ai lợi hại hơn."
- Có một biện pháp.
Đôi tay nhỏ bé vỗ một cái, tiểu cô nương cao hứng nói:
- Nghĩa mẫu từng nói, nếu muốn giữ tính mệnh thì phải chạy nhanh, cho nên ta sẽ so ai chạy trốn nhanh hơn, nếu ta thắng, người nên nói cho ta tất cả mọi chuyện.
Nhạc Phàm tiếp lời:
- Nếu con thua thì sao?
- Ta thua? Ừm! Vấn đề này ta còn chưa nghĩ tới.
Tiểu Băng nhi xác thực là chưa nghĩ tới khả năng mình thua, nàng suy nghĩ một lát, sau đó vỗ ngực nói:
- Nếu ta thua thì ta sẽ cố gắng luyện công, sau đó lại tới so tiếp cùng người.
Nhạc Phàm cươi:
- Tỷ thí như vậy chẳng phải là ta chịu thiệt sao?
- Vậy người nói làm sao bây giờ?
Tiểu Băng nhi dường như cũng không cho rằng như vậy không quá công bằng, đôi mắt đen láy dò xét Nhạc Phàm, hai người nhìn nhau, sau đó Nhạc Phàm nói:
- Biện pháp thì tự mình con nghĩ, điều kiện cũng do con lựa chọn.
- Thật sự cho ta chọn hả?
Tiểu Băng nhi do dự nửa ngày, cuối cùng ỉu xìu đáp:
- Ta cũng không biết.
Nhạc Phàm không đành lòng chứng kiển hài tử của mình khó xử, vì thế thay nó đưa ra chủ ý:
- Như vậy đi, nếu con thua, mỗi ngày con phải làm món ăn ngon cho ta, được không?
- A!
Tiểu Băng nhi vội vàng lắc đầu nói:
- Không nên, không nên, nếu ta thua mỗi ngày ta phải làm món ăn ngon cho người, như vậy rất không công bằng, nhiều nhất là một lần thua làm một món thôi.
- Như vậy à? Vậy được rồi, ta đáp ứng.
Nhạc Phàm ra vẻ do dự, sau đó cố gắng làm ra bộ dạng miễn cưỡng gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn đã sớm vui như hoa nở.
Có thể ăn món ăn chính nữ nhi mình làm, đây quả thực chính là một loại hạnh phúc lớn lao.
- Được rồi, chúng ta đã quyết định như thế rồi, ai cũng không được đổi ý, ai đổi ý là Tiểu Hoàng nha.
Tiểu Băng nhi khuôn mặt hớn hở, lấy tay làm điệu bộ của Tiểu Hoàng Xà, đắc ý phi thường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên hai má lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu.
Nhạc Phàm cảm thấy một loại cảm giác thỏa mãn trong thâm tâm hắn, đây chính là hài tử của hắn, không thể nghi ngờ.
Nhìn vào cha con nhà Nhạc Phàm cò kè mặc cả, Văn Tông Thanh vừa bực mình vừa buồn cười.
Hài tử dù sao cũng chỉ là hài tử, thế giới của chúng vĩnh viễn đều đơn giản và thuần khiết.
Bất quá, biểu hiện của Nhạc Phàm lại làm cho Văn Tông Thanh cảm thấy có chút bất ngờ, trong nhận thức của nàng về hắn qua lời kể của Nhan Nguyệt Thi, Nhạc Phàm chính là một người nghiêm túc, không phải là một người khôi hài, hành vi cẩn thận, giết người không hề lưu tình một chút nào.
Hiện giờ thấy hắn không khác gì một đứa trẻ cả.
Con người trải qua nhiều lần sinh tử phải thay đổi, Nhạc Phàm so với ai hết hiểu được sự quý trọng đối với cuộc sống này. Cho nên hắn mở rộng nội tâm mình chơi đùa cùng Tiểu Băng nhi.
Hắn không biết bản thân hắn có tình thương của một người cha không, nhưng mà mỗi khi hắn nhìn vào nụ cười của Tiểu Băng nhi, hắn có cảm giác vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc, hắn hy vọng có thể giữ chặt cảm giác này, vĩnh viễn.
Sau khi cao hứng qua đi, Tiểu Băng nhi nhìn Nhạc Phàm hỏi:
- Một khi đã quyết định, vậy chúng ta khi nào đấu đây?
- Lúc nào cũng có thể.
Nhạc Phàm vô cùng độ lượng, nhưng Tiểu Băng nhi không hài lòng:
- Sư phụ nói, hiện tại người đang bị thương, phải tĩnh dưỡng, ta không thể chiếm tiện nghi của người khác.
- Đúng vậy, bị thương, bị thương.
Còn chưa nói xong, Nhạc Phàm cất bước một cái, đã xuất hiện tại vị trí bên ngoài cách mười trượng, dựa vào vách tường, lại một bước nữa, hắn lại trở lại chỗ cũ, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
- A!
Tiểu Băng nhi che miệng hô lên, đôi mắt trợn ngược. Tiểu nha đầu không thể nào tưởng tượng được, phụ thân của mình vừa rồi bệnh tình còn chưa khỏi, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, tốc độ như vậy, nàng tuyệt đối không theo kịp.
Văn Tôn Thanh kinh ngạc, tinh quang trong mắt chợt lóe. Nàng cũng không thể tưởng tượng được, dựa vào tình huống thân thể của Nhạc Phàm hiện giờ, không ngờ còn có lực lượng, xem ra vừa rồi hắn nói muốn phản kháng lại, cũng không phải là lời nói suông.
- Ta thua rồi sao?
Nhận thức được sự chênh lệch của bản thân mình, Tiểu Băng nhi đột nhiên cảm giác được hình như bản thân nàng bị mắc mưu của phụ thân nàng. Rõ ràng vừa rồi phụ thân còn đang bị thương, như thế nào lại còn lợi hại như vậy?
Lúc này, Văn Thanh Tông đã đến bên cạnh Tiểu Băng nhi, nàng xua tay nói:
- Được rồi, con đi tìm sư tỷ chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta sẽ gặp lại.
- Dạ, sư phụ.
Tiểu nha đầu hưng phấn trả lời, trước khi chạy đi không quên lè lưỡi làm mặt quỷ với Nhạc Phàm.
Nhìn Tiểu Băng nhi rời đi, Nhạc Phàm có chút mất mát, nó thủy chung không kêu hắn một tiếng "Cha", trong lòng hắn không tránh khỏi có cảm giác tiếc nuối.
Cũng được, còn nhiều thời gian, hắn sẽ chờ tới ngày đó.
Văn Tông Thanh đoán ra trong lòng Nhạc Phàm đang suy nghĩ cái gì, thản nhiên nói:
- Nước chảy đá mòn, rồi một ngày tiểu nha đầu kia sẽ hiểu nỗi khổ tâm trong lòng ngươi...
- Cảm ơn, tiền bối đã quan tâm tới Tiểu Băng nhi.
Nhạc Phàm khom người thi lễ, Văn Tông Thanh thản nhiên nhận lễ, sau đó hỏi:
- Lý Nhạc Phàm, ta nghe tiểu nha đầu Nguyệt Thi nói, Tiểu Băng nhi là hài tử của Trần Hương?
- Văn tiền bối, ngươi biết Trần Hương?
← Ch. 612 | Ch. 614 → |