← Ch.794 | Ch.796 → |
Phía trên thành lâu, một mũi tên xuyên tim của Đồ Lôi khiến một vị tướng trong quân Thát Đát ngã xuống.
Tiễn pháp như thần, đến rất kịp lúc! Không những cứu Tĩnh Quốc Quân khỏi nguy cơ tử vong, mà còn giúp không khí căng thẳng trên thành lâu hạ xuống không ít.
- Đồ Lô huynh đệ! Hảo tên pháp, bắn chết hết đám man rợ này đi!
Một viên đại tướng cười to nói, mọi người liền sôi nổi phụ họa, trong khoảnh khắc sĩ khí đã tăng lên rất nhiều!
- Ầm!
Trên bầu trời vang lên tiếng nổ lớn, chỉ thấy một gã nam tử tiên phong tiến ra.
Người này nhẹ nhàng đứng đó, khí thế phi phàm, dung mạo trẻ tuổi hiện lên chút tàn nhẫn.
- Ai là Đồ Lôi?
Nam tử này bộ dáng cao cao tại thượng, giọng điệu lộ ra vẻ cao ngạo và khinh thường, đúng kiểu lão tử đây mới là đệ nhất thiên hạ.
- Như thế nào, có gan giết người lại không có gan...
Giọng nói tức thì ngừng lại, cùng lúc đó một đạo hàn mang đã nhắm thẳng cổ họng tên nam tử mà lao đến.
Đã sớm chuẩn bị từ trước, nhưng nhìn một tiễn kinh người này nam tử vẫn cảm thấy sợ hãi. Hắn không ngờ uy lực của một tên này lại lớn đến như vậy, dường như còn mang theo một đạo ý chí mãnh liệt, khiến cho hắn khó cử động thân thể.
- Không! Không thể có khả năng, sao lại có một tiễn nhanh như vậy được? Trốn! Phải trốn!
Nam tử liều mạng giãy giụa, vào phút cuối trước khi mũi tên đâm trúng, hơi lách người thoát khỏi. Chính vì cử động này mới thoát được mũi tiễn đoạt mạng này, đoạt lại sinh tử trong nguy cấp.
- Bị thương? Không ngờ ta lại bị thương!
Đôi đồng tử co rút lại, nam tử vuốt vuốt cái cổ mình, tức thì cảm giác nóng hổi, đau đớn.
Mũi tiễn đến quá nhanh và mạnh, nam tử tuy kịp tránh thoát, nhưng cổ vẫn bị tiễn phong cắt một đường.
- Đồ Lô huynh đệ! Tiễn pháp thật tuyệt!
- Đồ Lôi!
- Đồ Lôi! Đồ Lôi! Đồ Lôi!
Phía trên thành lâu nhất thời vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, cùng tiếng la hét vang trời.
Sau khi hoàn hồn, nam tử giận dữ hướng về thành lâu hét lớn:
- Đám chuột nhắn dám bắn lén sau lưng ta, mau đi ra cho lão tử, lén lén lút lút thì có bổn sự gì? Có gan thì cũng lão tử đánh một trận công bằng, lão tử muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn.
Ngươi này quả thật âm hiểm, đường đường chính nói, cũng không nghĩ lại xem hắn tốt xấu cũng là một tu sĩ cảnh giới Thiên Đạo, không ngờ lại muốn đọ sức công bằng với một võ giả Tiên Thiên, lẽ nào hắn không biết ngượng? Hơn nữa, ở trên chiến trường là người sống ta chết, cần gì biết hắn sử dụng thủ đoạn âm hiểm ám toán nào... Thát Đát phái một cái bao cỏ như thế ra khiêu chiến, thật sự là đã không còn ai để dùng sao?
Có lẽ cảm giác bản thân mất hết mặt mũi cho nên Triệu Thiên Cân tức giận hừ hai tiếng, lập tức ngoắc tay ra hiệu, ba đạo thân ảnh lăng không xuất hiện phía trên thành lâu.
- Người tới là ai mau xưng tên!
Trên thành lâu, một gã tướng lĩnh quát lớn hỏi. Truyện Tiên Hiệp -
- Môn hạ Ma Tôn Phần Hỏa.
- Môn hạ Ma Tôn Liệt Phong.
- Môn hạ Ma Tôn Kính Thủy.
Ba người này chính là ba trong bốn Phần Hỏa Sứ Giả, Liệt Phong, Phần Hỏa và Kính Thủy Sứ Giả.
Sau khi Cuồng Sa chết đi, ba vị sứ giả này chịu đả kích rất lớn vì thế mà bỏ hết tạp vụ, bế quan tu hành, dưới sự trợ giúp của Ma Tôn ba người bọn họ đều bước chân vào cảnh giới Thiên Đạo, khác hẳn lúc xưa.
- Ta khuyên các ngươi hãy đầu hàng đi, đừng cố vũng vẫy vô ích nữa.
Thanh âm Phần Hỏa tràn ngập dụ hoặc, khiến cho tâm trạng người nghe thả lỏng, cực kỳ sảng khoái.
- Xuy!
Lại tiếp một tiễn, đáng tiếc lần này không tạo thành chút uy hiếp nào với ba người.
- Chỉ là một mũi tên nhỏ, chỉ là một chút tiểu xảo cũng dám đem ra bêu xấu sao?
Phần Hỏa cười khinh thường, đem mũi tên trong tay bẻ gãy.
Ba đại sứ giả đang định trả đòn, thì một thanh âm khàn khàn vang lên bên tai.
- Ngươi nói tiễn pháp chỉ là một tiểu xảo sao? Tốt! Tốt lắm, vậy để Lý mỗ cho các ngươi chứng kiến tiểu xảo này có uy lực như thế nào!
Vừa dứt lời, một mũi tên phá không mà đến.
So sánh với mũi tên vừa rồi của Đồ Lôi, mũi tên này dường như chậm hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không có thanh thế lớn.
Nhưng ba người Phần Hỏa nhìn thấy mũi tên này thì như gặp quỷ, biến sắc.
- Lui!
Phần Hỏa hét lớn, cả người đột nhiên lui về sau, bay lên trời.
Liệt Phong và Kính Thủy sứ giả cũng như vậy, hơn nữa còn chia thành hai đường.
Một mũi tên làm sao có thể đuổi theo ba người, không ngờ đạo tiễn mang này khẽ rung động, chia là ba hướng, tự đuổi theo mục tiêu.
Lúc này từng đạo nhân ảnh từ trên trời hạ xuống, xuất hiện phía trên thành lâu, chính là đám người Long Tuấn vừa đuổi đến.
- Long soái!
- Đình Soái!
- Khấu tiền bối!
- Thích thiếu hiệp, Phó đại hiệp!
Bọn người Long Tuấn đến khiến cho mọi người vui mừng không ngớt, chỉ tiếc bây giờ không phải là lúc tâm sự, tất cả tướng sĩ sau khi chào hỏi đám người Long Tuấn liền tự trở về vị trí của mình.
Lý Đàm nhìn về hướng ba người bỏ chạy, hừ một tiếng, sau đó nhìn về Đồ Lôi nói:
- Tiểu huynh đệ, làm tốt lắm... Vạn vật trên đời đều có đặc tính riêng, tiễn là sát khí, đại hung đại hiểm, chỉ tiến mà không lùi, chỉ công mà không thủ, cương trực bất khuất, không bao giờ lui.
Đều xuất thân từ thợ săn, tất nhiên Lý Đàm có vài phần thân thiết với Đồ Lôi, sau khi chứng kiến tài bắn tên cao siêu của đối phương liền muốn truyền thụ tiễn pháp. Vì vậy mà nhân lúc này, đem một số cảm ngộ của bản thân về tiễn pháp nói cho đối phương.
- Thiên hạ chí cường chí khí, là tiễn!
Một chữ cuối cùng vừa hết, ba đạo tiễn mang trên trời chợt bạo phát, biến thành ba đạo lưu quang xuyên qua thân thể ba người.
Tam đại sứ giả rớt xuống mặt đất, không rõ sống chết, trên tường thành vang lên tiếng hoan hô.
Thu lại tiễn mang, Lý Đàm lại hỏi:
- Ngươi nhớ kỹ chưa?
- Vãn bối đã nhớ kỹ, đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Đồ Lôi cảm kích trong lòng, khom người bái tạ.
Tất cả mọi người đều biết, Lý Đàm chính là phụ thân của Lý Nhạc Phàm, cho nên nhìn thấy Lý Đàm đích thân truyền thụ tiễn pháp cho Đồ Lôi, cả đám đều lộ ra thần sắc hâm mộ, nếu không phải tình hình bây giờ nguy cấp thì mọi người đã chạy đến chúc mừng rồi.
So sánh với bên Tĩnh Quốc đang vui vẻ, sĩ khí trào dâng, thì bên Thát Đát sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.
Trận thứ nhất, tuy rằng thắng có chút mệt mỏi thế nhưng cũng không có gì, trận thứ hai thì lại đại bại. Đây quả thực là giáng một cái bạt tai, làm mất hết mặt mũi của Triệu Thiên Cân.
Mà nam tử lúc đầu bước ra khiêu chiến, cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng tiến lên kiểm tra, phát hiện hơi thở của ba người cực kỳ mỏng manh, gần như sắp chết.
Vừa ra tay đã đem ba gã cao thủ cảnh giới Thiên Đạo đánh chết, đây là cao thủ cỡ nào? Sắc mặt nam tử trắng bệch, làm sao còn dám ra mặt, vội vàng đem theo ba người chạy về phía đại quân Thát Đát.
- Hừ!
Sắc mặt Triệu Thiên Cân âm trầm, hiển nhiên đã động sát khí.
Chu Khang Cảnh bên cạnh cười nhạt nói:
- Triệu tông chủ, trên chiến trường là dựa vào sát phạt quyết định, cũng không phải dựa vào luận võ đọ sức, không cần giữ quy củ nhiều như vậy, một khi đã muốn đánh thì sao không xuất hết toàn bộ lực lượng. Lấy thế lôi đình đem tất cả địch nhân tiêu diệt, như vậy tổn thất phe ta sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Đa Nhĩ Cổn nghe xong liền phụ họa:
- Tông chủ, lời Chu huynh nói rất có đạo lý, nếu đem tất cả bọn Tĩnh Quốc Quân tiêu diệt hết, vậy thì không phải lo lắng gì cả rồi.
Vẻ mặt Triệu Thiên Cân đăm chiêu, sau đó khẽ gật đầu.
Phía trên thành lâu, Trương Phong đang cùng đám người Long Tuấn thương lượng đối sách, lúc này tiếng tù và bên phía Thát Đát lại vang lên, trăm vạn đại quân đã chia hai cánh trái phải tiến đến.
- Chuẩn bị nghênh địch!
- Đại pháo Oanh Thiên Lôi Hỏa chuẩn bị!
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
- Máy bắn đá chuẩn bị!
- Dầu hỏa chuẩn bi!
- Lôi Hỏa doanh chuẩn bị!
Liên tiếp các mệnh lệnh được ban xuống, tướng sĩ trên thành lâu nhanh chóng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu
- Một nghìn trượng...Tám trăm trượng... Năm trăm trượng...
Địch nhân càng lúc càng gần, tới lúc còn khoảng ba trăm trượng, thanh âm hỏa pháo vang lên đầu tiên, báo hiệu mở màn cuộc chiến.
- Ầm!
- Ầm...Ầm.... Ầm!!!
Tiếng nổ vang trời, đất rung núi chuyển.
Bên ngoài thành Lạc Dương, tiếng chém giết vang vọng tận trời, vô số chiến sĩ Thát Đát ngã xuống vũng máu quanh người, tình cảnh vô cùng thảm thiết. Chẳng qua đại quân Thát Đát đông đảo, trang bị rất tốt cho nên đạo thiết kỵ rất nhanh đã vượt qua được phòng tuyến thứ nhất.
- Bắn tên!
Một hiệu lệnh vang lên, mưa tên trút xuống liên tục khiến cho vô số kỵ binh Thát Đát gục ngã.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Chiến đấu kéo dài, Hổ Uy quân đã từ bên phải đánh bất ngờ, áp sát vào bên dưới tường thành... Thang gỗ, xe lầu, hỏa dược, xe phá cổng thành... Bất cứ thủ đoạn nào cũng đều được đem ra.
- Nhanh, nhanh phóng chết con bà chúng nó đi!
- Ném đá!
- Đổ dầu lửa!
- Ném Thiên Lôi đạn!
- Người đâu, điều chỉnh đại pháo bắn sập cái xe lâu kia cho lão tử.
Một bên không cần quan tâm sống chết tấn công, một bên cũng quyết thủ giữ vững trận địa quyết không nhường nhịn.
Khói thuốc súng cuồn cuồn, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
- Ầm!
Tiếng sấm ầm ầm, cả thành lâu giống như đang ở trong một hồi thiên kiếp tuyệt thế.
Đám người Long Tuấn ngẩng đầu nhìn lên trời, lạnh lùng cười:
- Cẩu tặc gì đó cuối cùng cũng không nhịn được muốn ra tay sao?
← Ch. 794 | Ch. 796 → |