← Ch.644 | Ch.646 → |
Bên trong Thính Phong cư tất cả vẫn bình thường, thế nhưng bọn họ không biết bên trong Thiên Tuyệt Cốc đang xảy ra một hồi sóng to gió lớn.
Những tu sĩ tập trung dưới Tàng Thiên Phong không ngừng tăng lên.
Chỉ tiếc, mọi người ở đây chờ đã lâu mà chưa thấy xảy ra chuyện giao đấu với nhau.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, khẳng định là có cao thủ giao thủ với nhau, vì sao hiện tại lại yên lặng như vậy?
- Thiên địa nguyên khí ở đây vô cùng hỗn loạn, hiển nhiên vừa rồi giao thủ rất kịch liệt, rốt cuộc là ai?
- Không ngờ lại dám giao thủ ở trong Thiên Tuyệt cốc, động tĩnh lại lớn như vậy, khẳng định có thân phận.
- Hắc hắc, dám ở Thiên Tuyệt cốc nháo sự, nói không chừng người kia đã bị đại tôn bắt đi rồi.
- Vậ cũng không nhất định, đại tôn hành sự, không phải là việc mà chúng ta có thể hiểu được.
Dưới chân núi mọi người đều nghị luận, cả đám ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao nhất trên Tàng Thiên Phong, đều tự mình phỏng đoán, chỉ là ngại rằng đây là ngơi nghỉ chân của Vô Danh đại tôn nên không ai dám làm càn.
Sau khi xôn xao một lúc, chúng nhân liền rời đi, lúc này ở dưới Tàng Thiên Phong chỉ còn mấy tên chấp pháp tu sĩ ở lại.
- Sư huynh, chúng ta có nên đi tới hỏi một chút hay không?
Một gã tu sĩ trẻ tuổi quay đầu về phía nam tử hắc y nói, người kia sắt mặt không đổi khoát tay nói:
- Đây là nơi dừng chân của Phật Tông, chưa đến lượt chúng ta xông loạn, trước tiên chúng ta đi báo sự việc ngày hôm nay, đến lúc đó tự nhiên sẽ có trưởng lão tiếp quản việc này.
- Rõ, sư huynh.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Mấy người lục đục rời đi, Tàng Thiên Phong rốt cuộc lại khôi phục sự yên lặng khi trước.
Trong căn phòng, lúc này Nhạc Phàm lẳng lặng ngồi trên giường, thần sắc điềm tĩnh, tựa hồ như tất cả những chuyện phát sinh bên ngoài không có quan hệ tới hắn.
Trên đỉnh đầu hắn, tiễn hồn tỏa được thất thải quang mang bao quanh đang không ngừng xoay quanh. So với ánh sáng khi trước, lúc này tiễn hồn đã trở nên mờ ảo, không chút ánh sáng, ấn ký bến ngoài như ẩn như hiện, dường như đã bị thương nặng, chỉ là dưới sự chăm sóc của thất tình lực, đã dần dần hồi phục như ban đầu.
Lần này cùng Vô Danh đại tôn giao thủ, có thể nói Nhạc Phàm thương càng thêm thương, thế nhưng tới lúc này hắn không có một chút hối hận nào, thậm chí còn chờ mong sau khi hồi phục lại trở lại đó đánh một trận.
Cùng cường giả quyết đấu, đó chính là phương pháp đề thăng tu vi nhanh nhất và nguy hiểm nhất, trải qua một trận chiến này, Nhạc Phàm ở bên trong Sâm La giới đã lĩnh ngộ rất nhiều, nhất là một kích cuối cùng kia, hầu như hắn dùng toàn bộ lực lượng của mình, hầu như sắp phá vỡ được Sâm La giới, cho nên mới dẫn tới đại chấn, thiên địa nguyên khí hỗn loạn. Thế nhưng tới cuối cùng vẫn thất bại, bất quá Vô Danh đại tôn đối với tiễn hồn này đã nói ra một lời đánh giá: không kém kiếm của Cực Kiếm đại tôn.
Tiễn và Kiếm, từ phương diện nào đó mà nói, tính chất của chúng nó đều giống nhau, phá và hủy. Ở thời kỳ thượng cổ, Kiếm chính là một loại tượng trưng cho sự mạnh mẽ, văn minh, mà Tiễn lại là một loại sát lục chi khí, so hai loại này với nhau thì Tiễn càng khó điều khiển hơn!
Tinh tế cảm nhận được và mất, tâm mắt và tâm cảnh của Nhạc Phàm lại được đề thăng không ít, ngay cả thế giới của đại tôn cũng đã hiểu rõ.
Xuy! Xuy!
Một trận quang mang chợt lóe rồi tiêu tán, tiễn hỗn khẽ ngâm một tiếng, không có tiễn vào trong đầu của Nhạc Phàm, mà lơ lửng trước mắt hắn, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt đã hồng nhuận hơn rất nhiều của hắn.
Hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, hai đạo tiễn mang bắn ra, trên không trung quay vòng vài lần rồi mới chui vào bên trong cơ thể của Nhạc Phàm.
Trầm mặc chốc lát, Nhạc Phàm từ trong lòng lấy ra một pho tượng Phật bằng ngọc, nhìn chăm chú vào nó một lát rồi mới thả vào trong lòng.
Lần đầu gặp Vô Danh đại tôn, thu hoạch không nhỏ, chỉ là trên người lại nhiều thêm vài phần trách nhiệm. Nhạc Phàm không phải là một người như vậy. Trong lòng hắn đã sớm có quyết định, sau khi sự tình ở nơi này xong, hắn liền tìm kiếm một người tin cậy trong Phật Tông, giao phó "Phạm Thiên đại phật ấn" cho đối phương, còn hắn, sẽ cùng với Trần Hương và tiểu Băng nhi ẩn cư, sinh sống.
Nếu sau này Phật Tông có kiếp nạn, bản thân hắn nhất định sẽ toàn lực thủ hộ.
Sau khi suy nghĩ xong, Nhạc Phàm đứng lên hướng về phía đại sảnh đi tới, cước bộ nhẹ nhàng, thong dong.
Trong Thiên Tuyệt Cốc không phân rõ ngày và đêm, lần thứ hai xuất hiện đã tròn một ngày.
Hôm nay, chính là ngày mà Ẩn Lâm đại hội bắt đầu, thịnh hội năm năm một lần của Tu Hành Giới, tu sĩ Cửu Châu - Thập Địa hầu như tất cả đều tới, cho dù còn có người chưa tới thì cũng đang trên đường tới.
Dưới Cửu Thiên Phong, tu sĩ lục tục hướng về phía trung tâm tiến đến.
Bên ngoài đoàn người, Nhạc Phàm và đoàn người Khấu Phỉ tụ tập một chỗ, từ xa quan sát tình huống phía trước
- Hắc hắc, không nhìn không biết, vừa nhìn thấy quả thực đã bị dọa, đám cao thủ Tu Hành Giới quả thực không ít nha!
Long Tuấn hưng phấn cười to, bộ dáng dường như đang nóng lòng muốn xông ra tỷ thí.
Đình Nghị cũng gật đầu phụ họa nói:
- Không có thể như vậy, Thiên Đạo cao thủ như vậy, nếu như đặt ở bên trong giang hồ, ai có thể quản được bọn họ, lúc đó còn không náo loạn ngất trời a.
Long Tuấn bĩu môi:
- Náo loạn thì sao chứ. Dù sao hiện tại nhân thế cũng đã sớm rối loạn, cho dù có loạn thêm tí nữa cũng không có quan hệ. Chỉ là, ta hiện tại rốt cuộc có chút hiểu ra, vì sao các đại tôn ra lệnh không cho các tu sĩ can thiệp vào chuyện tình thế tục, nếu như quả thực bọn họ can dự vào sợ rằng đó là một hồi đạo hạo kiếp thiên địa, nói không chừng truyền thừa Thánh Vực cũng bị đoạn tuyệt.
Phía sau, Chu Phượng nhẹ nhàng kéo Chu Tĩnh Nguyệt hỏi:
- Tỷ tỷ, vì sao không thấy người Thánh Vực và Ma Môn? Ngay cả đám cao thủ của bọn họ cũng không thấy?
- Ta cũng không rõ ràng lắm.
Chu Tĩnh Nguyệt lắc đầu, Mặc Toàn bên cạnh tiếp lời:
- Nhị vị có điều chưa rõ, ba ngày đầu tiên Ẩn Lâm đại hội chính là tán tu tranh đấu, vì vậy dưới tình huống thông thường, cao thủ của các phương thế lực sẽ tìm một địa phương an tĩnh bảo trì trạng thái tốt nhất.
- Hóa ra là như vậy a!
Chu Phượng bừng tỉnh, lập tức hỏi:
- Mặc Toàn tỷ tỷ, vậy Bách thủ vị kia là cái gì?
Mặc Toàn kiên nhẫn đáp:
- Một trăm vị trí đó chính là tên một trăm cao thủ đứng đầu tán tu, chỉ cần ai có thể ở trên đài kiên trì một thời gian một nén hương, tùy ý người khác khiêu chiến, liền có tư cách tiến vào Bách thủ chi tranh, sau đó thông qua lựa chọn lần nữa, thực lực ai mạnh là có thể thu được một vị trí trong đó.
- Kiên trì thời gian một nén hương, tùy ý người khác tới khiêu chiến?
Chu Phượng nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Như vậy chẳng phải là rất không công bình, Thiên đạo cao thủ giao đấu vốn rất kịch liệt, nếu như có bốn năm cao thủ tương đương khiêu chiến liên tục, sợ rằng ai cũng khó mà đỡ nổi a?
Mặc Toàn khẽ cười nói:
- Trên đời này làm gì có chuyện công bằng hay không công bằng, nếu như quy tắc này đều áp dụng với tất cả mọi người thì đó là công bằng, ai muốn thu được một vị trí ở bên trong Bách thủ vị thì phải xuất ra thủ đoạn tuyệt cường. Đương nhiên, nói như vậy những tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh sẽ không biết lượng sức đi khiêu chiến cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh, đồng thời, tu sĩ Thiên Đạo thượng cảnh cũng không tham dự cuộc tranh đấu của tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh. Dù sao tất cả mọi người còn có chút mặt mũi.
- Ồ!
Chu Phượng chớp chớp mắt:
- Vậy Bách Thủ vị kia khẳng định có không ít chỗ tốt, bằng không mà nói, chỉ sợ rằng sẽ không có bao nhiêu người nguyện ý tham gia.
- Điều đó là tất nhiên.
Vừa nói đến chỗ tốt, ánh mắt Mặc Toàn chợt lóe lên, cười tủm tỉm nói:
- Tu sĩ ở trong Bách Thủ vị có thể có được một số lượng Thiên Tinh tương ứng, bài danh phía trước thưởng càng nhiều, ngoại trừ Thiên Tinh ra còn có được một ít linh đan thần dược, các loại thứ tốt như Kỳ bảo, bí thuật, nếu như vận khí, nhân phẩm tốt, nói không chừng còn được Đại tôn nhìn trúng, đến lúc đó thực sự mới là một bước lên trời.
- Không ngờ phần thưởng lại nhiều như vậy?
Tỷ muội Chu gia nghe thấy phần thưởng phong phú như vậy, tức thì bị cái gì đó Thiên Tinh, linh dược, bí thuật, kỳ bảo làm cho đỏ mắt, vậy chứ đừng nói tới sự mê hoặc của việc được đại tôn chỉ điểm.
Bên kia, Thích Minh Hữu cũng giống như bọn họ đều là lần đầu tiên tham gia, hắn hỏi:
- Mặc cô nương, phần thưởng Bách thủ vị này phi thường phong phú, nói vậy tranh đấu khẳng định phi thường kịch liệt đúng không?
- Không sai!
Mặc Toàn thu liễm tiếu ý, nghiêm mặt nói:
- Lên Đăng Thiên Thai sinh tử không nằm trong tay mình, chỉ cần hơi vô ý một chút là có thể ngã xuống, bởi vậy tu sĩ trong lúc đó thường dốc toàn lực chiến đấu, tràng diện vô cùng tàn khốc. Mấy nghìn năm qua, Đăng Thiên Thai đã không biết chôn bao nhiêu tính mệnh tu sĩ.
Trong lời nói của nàng có chút cảm khái, có vẻ bất đắc dĩ. Mười năm tu đạo, sinh mệnh không ngờ lại yếu đuối như vậy.
Tiếp đó, Mặc Toàn quay về phía Nhạc Phàm nói:
- Lý huynh, Ẩn Lâm đại hội này ngoại trừ Bách Thủ chi tranh ra còn lập ra hai bảng, phân biệt là "sinh tử bảng" và "chiến bảng"."Sinh tử bảng" là giải quyết một số phân tranh trong Tu Hành Giới, những người trên bảng sẽ lên Đăng Thiên Thai đánh một trận, người thắng sinh, người thua tử. Mà "Chiến bảng" thì lập ra là vì khích lệ tu sĩ, phàm là Thiên Đạo coa thủ đều có thể nhập bảng tỷ thí, không có bất luận quy tắc hạn chế gì, chỉ cần chiến thằng tu sĩ càng nhiều, số Thiên Tinh lấy được càng nhiêu. Lý huynh nếu như cần một lượng lớn Thiên Tinh vậy thì không ngại tham gia Chiến bảng. Chỉ là tranh đấu trong Chiến bảng này so với Bách Thủ vị càng thêm hung hiểm, chỉ có cao thủ chân chính mới có thể tham dự, cho nên huynh nhất định phải cẩn thận.
Long Tuấn và Đình Nghị nhìn nhau, có chút hiếu kỳ nói:
- Sư phụ, ngươi cần một lượng lớn Thiên Tinh sao?
Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu, chau mày. Bằng vào tình huống thân thể hiện giờ của hắn, phải tiêu hao một lượng lớn Thiên Tinh mới có thể khôi phục sinh cơ, tuy rằng Vô Danh đại tôn hứa hẹn Phật Tông sẽ toàn lực giúp đỡ hắn, thế nhưng Phật Tông nhiều năm qua chưa tham dự Thiên đạo chi tranh, số lượng Thiên Tinh không còn nhiều lắm, so với số hắn cần còn kém khá xa, lúc này hắn phải nghĩ biện pháp khác, về phần "Chiến bảng" trong miệng Mặc Toàn, thật ra cũng là một lựa chọn không tồi.
- Sư phụ, ở đây chúng con còn có chút Thiên Tinh, người cứ cầm lấy dùng tạm.
Thấy Nhạc Phàm cần, Đình Nghị vội vã lấy một cái túi từ trong lòng ra, Nhạc Phàm không chút khách khí nhận lấy, hắn ước chừng trong túi có khoảng sáu bảy mươi miếng.
Khấu Phỉ thấy hắn cần gấp như vậy, nhịn không được mà hỏi:
- Lý tiểu tử, Thiên Tinh không thể dùng như ăn cơm, ngươi cần nhiều như vậy để làm gì?
Ngoại trừ Mặc Toàn, ánh mắt mọi người chung quanh đều hướng về phía Nhạc Phàm, vẻ mặt ngạc nhiên, đối phương cần nhiều Thiên Tinh đến như vậy làm gì? Phải biết rằng, Thiên Tinh có cấu kết vô cùng đặc thù, có thể nói là do nguyên khí ngưng tụ tinh hoa mà thành, Thiên Đạo tu sĩ căn bản không thể luyện hóa, chỉ có thể phụ trợ tu luyện, đối với tu luyện quả thực không có chỗ tốt gì lắm.
Nhạc Phàm nhìn quanh mọi người, thu hồi túi nói:
- Bên trong vật này có chứa đựng thiên địa nguyên khí tinh thuần, có thể dùng để liệu thương, đáng tiếc thương thế của ta nghiêm trọng, phải cần một lượng lớn Thiên Tinh mới có thể khôi phục.
Đám người Khấu Phỉ đương nhiên biết tình huống thương thế của Nhạc Phàm, nghe thấy hắn nói Thiên Tinh có thể giúp hắn khôi phục, cả đám kinh hỉ không ngớt. Chỉ có Long Tuấn và Đình Nghị hối hận không gì sánh được, hiện tại bọn hắn đang hối hận mấy ngày nay tiêu sài linh tinh.
- Sư phụ, người thực sự muốn tham gia tỷ thí sao?
Đình Nghị có chút lo lắng nhìn Nhạc Phàm, nếu như bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không hoài nghi thực lực của sư phụ, thế nhưng hiện tại bản thân sư phụ hắn bị trọng thương, cái này làm sao khiến hắn yên tâm cho được.
- Đúng vậy, sư phụ, nếu không thì người để con và tiểu Đình đi thôi.
Long Tuấn cũng không cho rằng thực lực của hắn so với Nhạc Phàm mạnh hơn, chỉ vì hắn không muốn sư phụ của hắn thêm một thương tổn nào nữa.
- Hai tiểu tử thối nhà ngươi câm miệng lại.
Vương Sung khinh thường liếc mắt, lạnh giọng quát lớn:
- Chỉ bằng vào một chút bản lĩnh của các ngươi, còn muốn tham gia tỷ thí Chiến bảng sao? Hai người các ngươi học nghệ chưa tinh, đi chính là mất mặt sư phục các ngươi, các ngươi tốt nhất là nên thành thật đứng đó mà nhìn.
Long Tuấn đang muốn phản bác, Thích Minh Hữu ngắt lời nói:
- Lão Vương nói không tồi, Long đại ca và Đình đại ca tuy rằng có thực lực mạnh, thế nhưng cảnh giới thủy chung vẫn kém một ít, nếu như tham dự tỷ thí quả thực có chút miễn cưỡng, hay là để mấy người chúng ta tham dự là được rồi.
- Không tồi, không tồi, đồ nhi ngoan nói hợp tâm ý của lão phu, hiện tại đao pháp của lão phu có chút lĩnh ngộ, vừa lúc thử xem thân thủ. Ha ha ha ha...
Khấu Phỉ rất là thỏa mãn, đám người Không Văn cười phụ họa.
Nhạc Phàm đối với những lời của bọn họ không có chút biểu tình nào, dường như tất cả đều là lẽ thường phải làm.
Mặc Toàn kinh ngạc đánh giá đoàn người bên cạnh nàng, trong lòng nàng hiện tại đã không biết cảm thán lần thứ bao nhiêu, đám người này rốt cuộc là dạng người gì? Hỉ nộ ái ố ở chung một chỗ, trong này không hề nói ra hai chữ cảm tạ, nhưng vẫn bảo trì một sự ăn ý nhất định nào đó, quả thực khó làm cho người ta hiểu nổi.
- Di. Các ngươi mau nhìn kìa, đó không phải là Đồng Tường sao?
Đình Nghị bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về một phương hướng khác.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, thì thấy có một đám người đang hướng về phía này đi tới, đầu lĩnh của bọn họ chính là Đồng Tường và Trữ Uyển Can, mà phía sau bọn họ còn có hơn trăm Thiên Đạo cao thủ giang hồ.
- Ha ha! Thiên đạo cao thủ trong chốn giang hồ đều tới, náo nhiệt rồi đây!
- Đi, đi tới theo chân bọn họ nói chuyện.
Long Tuần và Đình Nghị thấy là người quen, cao hứng bừng bừng đi tới, mấy người còn lại cũng đi theo sau.
← Ch. 644 | Ch. 646 → |