← Ch.0298 | Ch.0300 → |
Âu Dương đang nhớ lại vừa rồi tiểu oa nhi vừa liếc mắt đã nhìn ra mình sở hữu tứ phương chiến kỳ, thậm chí hoàn toàn không kiêng nể nói với Bạch Hủ Minh ngươi thật là kiêu ngạo, bỗng nhiên hắn cảm thấy sau lưng mình toàn là lãnh khí...
Viên gạch bị kiếm linh bắn trở về, tiểu oa nhi bay lên trời, túm viên gạch vào trong tay, ở trên trời chỉ vào Bạch Hủ Minh mắng:
- Bạch Hủ Minh, ngươi thật là kiêu ngạo...
Đây là lần thứ ba hắn mắng Bạch Hủ Minh, Âu Dương ở bên cạnh thật sự không biết nói gì. Nhưng trên mặt Bạch Hủ Minh vẫn không hề có biểu tình phẫn nộ.
Chiến đế Bạch Hủ Minh, toàn bộ Chân Linh Giới ai dám khẩu xuất cuồng ngôn với hắn? Theo Âu Dương biết, mấy trăm năm trước, thánh chủ của Lạc Đường thánh địa từng nhục mạ Bạch Hủ Minh, bị Bạch Hủ Minh từđông phương Lâm Hải cảnh đuổi tới Bắc Cương băng nguyên, đập cho tan xương nát thịt. Cho nên Âu Dương biết người dám mắng Bạch Hủ Minh sẽ có hậu quả gì.
Hiện tại tiểu oa nhi này lại nhiều lần nhục mạ Bạch Hủ Minh, nhưng Bạch Hủ Minh cũng không nổi giận, còn mỉm cười nhìn tiểu oa nhi nói:
- Sơn Linh đại nhân, ta cũng không có thời gian ở đây hồ đồ với ngươi. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi đoán không sai, trong người Âu Dương xác thực có tứ phương chiến kỳ, nếu như ngươi đi theo hắn, ngươi sẽ có rất nhiều chỗ tốt...
Bạch Hủ Minh nói xong, cũng không quan tâm đến Âu Dương đang giật mình và tiểu oa nhi có vẻ đang suy nghĩ, xoay người đi vào trong sơn mạch.
- Tứ phương chiến kỳ, viễn cổ Phi Tiên, tứđại ý chí, tiểu tặc, ngươi lĩnh ngộ được mấy loại?
Tiểu oa nhi cầm viên gạch có thể chống đỡ một kiếm kinh thiên của Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương hỏi.
Mặc dù tiểu oa nhi luôn miệng gọi Âu Dương là tiểu tặc, nhưng Âu Dương vẫn không tức giận, một tiểu gia hỏa có thểđứng ở vị trí đồng đẳng với Bạch Hủ Minh, quỷ biết hắn có phải là một lão quái vật nghìn năm hay không.
- Đúng rồi...
Từ trong sơn mạch bỗng nhiên bay ra thanh âm của Bạch Hủ Minh, Bạch Hủ Minh truyền âm nói:
- Ta nhớ ngươi tên là Tiểu Nhạc, đừng có lúc nào cũng xưng là Sơn Linh nữa, thông tục lắm...
Tiểu Nhạc trừng mắt về phía thanh âm phát ra, nhưng lúc này hứng thú của hắn đều đặt trên người Âu Dương. Tứ phương chiến kỳ, tứ phương ý chí, nếu như Âu Dương thực sự có thể lĩnh ngộ, như vậy Tiểu Nhạc thực sự có hứng thú đi theo Âu Dương.
- Ta...
- Có khí tức hủy diệt, bắt đầu lĩnh ngộ từ khí tức hủy diệt, rất có cá tính.
Tiểu Nhạc không chờ Âu Dương trả lời, liền dò xét ra. Hắn vừa giả vờ thâm trầm gật đầu vừa tiếp tục nói:
- Mặc dù chỉ chạm đến sát biên giới của hủy diệt, nhưng có tứ phương chiến kỳ trong người, ngươi cũng xem như bước vào hàng ngũ viễn cổ như ca ca....
Nghe thấy những lời này, Âu Dương tựa hồ choáng váng. Bạch Hủ Minh vì che giấu tứ phương chiến kỳ không tiếc thủ đoạn gạt bỏ sáu tòa lục phong của Vạn Tiên Sơn, nhưng lúc này Bạch Hủ Minh lại hoàn toàn không có kiêng kỵ với Tiểu Nhạc, điều này làm cho Âu Dương cảm thấy tràn ngập hiếu kỳ với thân phận của Tiểu Nhạc.
- Tiểu tặc, cho ngươi một cơ hội, nhận ta làm lão đại, ta sẽ che chở cho ngươi, thế nào hả?
Tiểu Nhạc hoàn toàn không để ý Âu Dương nghĩ như thế nào, hắn ở bên cạnh vừa tự hỏi vừa tự trả lời.
- Sao? Không vui? Ta nói cho ngươi biết, lão già Bạch Hủ Minh kia muốn nhận ta làm đại ca, ta còn chê hắn quá già, ngươi nên cảm thấy vui mừng mới phải.
Tiểu Nhạc làm ra vẻ kỳ thực ta đây rất lợi hại. Nhưng hắn càng nói như vậy, ngược lại càng khiến Âu Dương cảm thấy hắn quá mức kiêu ngạo.
Vốn Tiểu Nhạc muốn giao thủ với Bạch Hủ Minh để Âu Dương cảm thấy hắn là một cường giả uy chấn bát phương, nhưng hiện tại xem ra hắn hoàn toàn không có quan hệ với uy chấn bát phương.
- Ngươi im lặng xem như đã đồng ý.
Khuynh hướng tự kỷ của Tiểu Nhạc quả thật đã đạt được cảnh giới không thể tưởng tượng, loại tâm thái tự an ủi mình của hắn, từ trước đến nay Âu Dương chưa từng nhìn thấy.
Cứ như vậy, dưới sự mơ hồ của Âu Dương, từđó về sau trên Âm Vân Phong, một thân ảnh bảy tám tuổi mặc áo giáp thanh sắc, phía sau đeo một viên gạch, hàng ngày không phải mắng chửi Bạch Hủ Minh thì cũng cường điệu hắn rất hung tàn rốt cuộc ngụ lại trên Âm Vân Phong.
Trên Thông Thiên Phong, đám người Lý Vĩ và Lam Thông rất hài lòng, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt. Sau mười năm, hôm nay rốt cuộc là ngày bọn họ gặp mặt Lăng Túc.
Mặc dù Lăng Túc bị chèn ép ở Loan Quỳnh Phong mười năm, nhưng kim lân chính là kim lân, chỉ cần có một tia hi vọng, sẽ hóa thân thành rồng.
Lăng Túc đứng trên Thông Thiên Phong, hắn biết tất cả chuyện này đều là vì huynh đệ Âu Dương của hắn. Để chém giết Vân Phi, Âu Dương không tiếc sát lên Thông Thiên Phong, chuyện này tất cả mọi người ở Vạn Tiên Sơn đều biết.
Mà tất cảđều là vì Âu Dương muốn giúp Lăng Túc trút giận.
Lăng Túc rất cảm động, hắn nguyện sẽ ghi tạc trong lòng.
Huynh đệ là phải biết giúp nhau khi hoạn nạn. Không rời bỏ, không xa cách, đây là huynh đệ. Khi ngươi khó khăn nhất, không tiếc tất cả sức lực xuất đầu liều mạng vì ngươi, đây là huynh đệ.
Lăng Túc lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì trong cuộc đời hắn có thể quen biết Âu Dương, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương, sự khiếp sợ Âu Dương mang lại cho hắn, lại nhìn thành tựu Âu Dương đạt được hiện giờ, Lăng Túc cảm khái vạn phần.
- Có một ngày, khi ta trở thành Đại Đế chí cao, ta nhất định sẽ trở về tiểu thế giới, lại bước vào Sinh Tử Cảnh mang thi cốt của các huynh đệ trở về quê nhà, ta nhất định sẽ lập bia ghi nhớ cho các ngươi.
Đây là những lời Âu Dương từng nói khi đứng trên Tây Kỳ đô thành.
Lúc này Lăng Túc tin tuởng sẽ có một ngày Âu Dương nhất định có thể thành tựu Đại Đế tôn sư, trở về tiểu thế giới, lại tiến nhập Sinh Tử Cảnh, mang theo thi cốt của những chiến hữu đã từng sát cánh ở Sinh Tử Cảnh trở về, lập bia ghi nhớ suốt đời cho bọn họ.
Lý Vĩ chậm rãi nhìn Lăng Túc xuất hiện trên trận đồ, Lý Vĩ xông lên ôm chặt lấy Lăng Túc. Lăng Túc là đội trưởng Âu Dương rất kính trọng, đồng dạng cũng là đội trưởng hắn rất kính trọng, vì Lăng Túc là người có thể vì huynh đệ liều mạng trên chiến trường mang Âu Dương sát ra khỏi trận địa địch.
Không nói gì, Lăng Túc ôm chặt Lý Vĩ. Bọn họ đều mang theo mộng tưởng tới Chân Linh Giới, bọn họ vì mộng tưởng không ngừng đi tới, mười năm chớp mắt trôi qua, khi bọn họ gặp lại nhau cũng đã là trên Thông Thiên Phong.
Lăng Túc còn nhớ rõ, khi mình lần đầu tiên được đưa đến Vạn Tiên Sơn, hắn nằm mơ cũng muốn bước vào Thông Thiên Phong, thậm chí khi bị chèn ép thê thảm nhất, Lăng Túc cũng chưa bao giờ từ bỏ mộng tưởng bước vào Thông Thiên Phong.
Hôm nay hắn đã thành công, dưới sự trợ giúp của Âu Dương hắn đã hoàn thành mộng tưởng thành công, nhưng mộng tưởng sẽ không dừng lại, Lăng Túc sẽ định cho mình tiêu chuẩn cao hơn. Đại Đế hay không Lăng Túc không dám nói, nhưng cảnh giới Pháp Thân hắn nhất định phải bước vào.
- Lăng gia tiểu tử, cuối cùng ngươi đã vượt qua cha ngươi.
Lam Thông ở bên cạnh cười nói.
← Ch. 0298 | Ch. 0300 → |