← Ch.0302 | Ch.0304 → |
Tiếp nhận ngọc phù từ trong tay Âu Dương, ba người căn bản không khách khí. Đồng thời bóp nát ngọc phù, bao gồm Âu Dương bên trong, bốn người đồng thời hóa thành lưu quang biến mất trên Âm Vân Phong.
- Bạch Hủ Minh ngươi được lắm...
Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Nhạc từ trong sơn mạch truyền ra, nhưng lúc này ở Âm Vân Phong, ngoại trừ Bạch Hủ Minh đã lại biến thành pho tượng, chỉ còn lại một mình Tiểu Nhạc bị nhốt trong võng lưới, muốn động cũng không được...
Trên Thông Thiên Phong, Mộc Xuân vẫn theo bổn phận quét dọn, các loại nhãn thần trào phúng xung quanh sớm đã khiến Mộc Xuân chết lặng. Nhưng hôm nay trong lòng Mộc Xuân cũng rất thấp thỏm.
Mộc Xuân đang suy nghĩ, Âu Dương có thểđược mời tới không? Vị trưởng lão tân nhậm dám vì huynh đệ sát lên Thông Thiên Phong có đi quản một kẻ gần như tàn phế như hắn hay không?
Mặc dù đám người Lý Vĩ một lần nữa bảo chứng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng chân chính tới lúc này, Mộc Xuân lại trở nên thấp thỏm.
Dù sao hi vọng lớn, khả năng thất vọng cũng sẽ lớn. Nếu như Âu Dương cự tuyệt, như vậy hắn nên làm cái gì bây giờ? Lẽ nào lại tiếp tục kiên trì chờđợi kỳ tích xuất hiện hay sao?
Mộc Xuân không biết, nhưng có điều hắn biết, hôm nay tuyệt đối là ngày quyết định số phận tương lai của hắn. Nếu như có thể mời Âu Dương tới, nếu như Âu Dương nguyện ý tiêu tốn tinh lực chữa trị kiếm linh hầu như đã bị nghiền nát của hắn, vậy lòng hăng hái tắt nguội suốt mười năm qua của hắn sẽ lại được nhen nhóm.
Mộc Xuân tin tưởng, nếu như kiếm linh của mình được chữa trị, như vậy sau này mình sẽ không phải làm một kẻ quét dọn trên Thông Thiên Phong nữa, Mộc Xuân tin tưởng có một ngày mình có thểđường đường chính chính đứng trên Thông Thiên Phong, nói cho mọi người biết, ta không phải phế vật, cho dù ta chịu nhục mười năm nhưng ta vẫn không hết hy vọng.
Cho dù ta bước chậm hơn các ngươi mười năm, Mộc Xuân ta nhất định cũng có thểđường đường chính chính phong quang đứng trên Thông Thiên Phong, lớn tiếng nói cho mọi người, ta là đệ tử Thông Thiên Phong, ta có tư cách tu luyện ở Thông Thiên Phong,
Đây là hò hét trong lòng của Mộc Xuân, chính nhờ tín niệm này chống đỡ mười năm qua, khiến hắn sau khi bị Mễ Bản trưởng lão cự tuyệt vẫn có thể kiên trì chờđợi, vẫn tin tưởng sẽ gặp được kỳ tích.
Lúc này kỳ tích chỉ còn cách hắn một bước, mặc dù số phận bị nắm giữ trong tay người khác cảm giác rất khó chịu, thế nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
- Ngươi không có mắt sao?
Trong lúc Mộc Xuân đang suy nghĩ, cây chổi trong tay hắn không cẩn thận quét vào giày một gã Yêu Chiến Sĩ, nếu như đổi thành đệ tử Thông Thiên Phong bình thường, có lẽ sẽ không có việc gì, nhưng Mộc Xuân không phải đệ tử Thông Thiên Phong, trong mắt đệ tử Thông Thiên Phong hắn chính là một phế vật, một người có thể tùy tiện khi dễ.
Tên đệ tửđá vào ngực Mộc Xuân, toàn thân Mộc Xuân trực tiếp bị một cước đá lên mặt đất cách đó mười thước.
- Xin... Xin lỗi...
Mộc Xuân từ trên mặt đất đứng dậy, hắn khẽ lau vết máu tươi trên khóe miệng, nói một câu xin lỗi.
Loại chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra, cho dù có hai bằng hữu Lý Vĩ và Lam Thông ở đây, thế nhưng ở Thông Thiên Phong, hai người không thể lúc nào cũng để mắt đến hắn, cho nên trên cơ bản Mộc Xuân bị ức hiếp là chuyện rất bình thường.
- Hừ phế vật chính là phế vật, cho dù ngươi quét hơn năm mươi năm nữa, Mễ Bản trưởng lão cũng sẽ không chữa trị kiếm linh cho ngươi, nếu như ta là ngươi, còn không bằng lăn xuống Vạn Tiên Sơn, đến Trung Châu thành thành thật mở một tiểu điếm sống một cuộc sống yên ổn.
Người này đá Mộc Xuân còn chưa tính, còn nói lời vũ nhục hắn.
Nhưng Mộc Xuân không đi tranh cãi, bởi vì hắn đã từng phẫn nộ tranh chấp, nhưng đổi lấy kết quả là mình đầy thương tích tiếp tục quét tước Thông Thiên Phong.
Đây là người không có thực lực, ngươi chỉ có thể bị dẫm nát dưới chân. Không có thực lực ngươi vĩnh viễn không dám mạnh miệng nói. Mộc Xuân đã từng là cường giả ở tiểu thế giới, vì vậy hắn rất minh bạch điều này.
Hắn không phải không muốn đi tranh cãi, mà là khi không có thực lực đi tranh cãi sẽ chỉ chịu chết, loại chuyện này chỉ có kẻ ngu xuẩn mới đi làm.
- Già Lam sư huynh đừng nói nữa, kỳ thực hắn cũng rất đáng thương.
Một nữ tử mặc hoàng y, toàn thân tản ra mùi hoa nhàn nhạt ở bên cạnh lôi kéo người vừa vũ nhục Mộc Xuân.
Nữ tử này nhìn qua ước chừng hai ba hai tư tuổi, thân hình cũng không phải quá mỹ lệ, mà là quý phái rất khó hình dung, phảng phất giống như tiên tử trong hoa.
- Y Lâm sư muội, đối với loại phế vật này, chỉ có đánh hắn mới có thể khiến hắn biết rõ mình là loại người gì, hắn mới có thể biết được mình nên đi con đường gì.
Già Lam nhìn Y Lâm, lại khinh thường liếc mắt nhìn Mộc Xuân đang cúi đầu quét dọn.
- Sỉ nhục người khác không bao giờ có kết quả tốt đẹp? Ngươi là loại người gì chứ?
Truyền tống trận quang mang chớp động, trong quang mang một thanh âm phẫn nộ truyền ra khiến các đệ tử xung quanh đều tập trung nhìn về phía vị trí của truyền tống trận....
Nghe thấy thanh âm này, ánh mắt Mộc Xuân nhất thời sáng bừng, hắn nghe ra được là thanh âm của ai, hai mắt hắn mang theo quang mang hi vọng nhìn về phía truyền tống trận, hắn hi vọng hai mắt của mình có thể nhìn thấy ánh sáng hi vọng xuất hiện ngay trước mắt.
Quang hóa lưu chuyển, bốn nhân ảnh xuất hiện trong truyền tống trận, Lý Vĩ bước ra trước, chỉ vào Già Lam vẻ mặt khinh thường nói.
Thanh âm của Lý Vĩ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, Già Lam quay đầu nhìn về phía Lý Vĩ, mặc dù Lý Vĩ là tứ giai Trận Đồ Sư, nhưng trên Thông Thiên Phong lẽ nào hắn còn dám động võ với mình, động võ ở đây khẳng định sẽ bị xử lý.
Hừ, vật họp theo loài, ở chung với phế vật một thời gian dài, người cũng trở thành phế vật.
Già Lam khinh thường liếc mắt nhìn Mộc Xuân, sau đó quay đầu chuẩn bị rời đi.
- Ngươi nói ta phế vật? Thế nào? Dám theo ta xuống Thông Thiên Phong chơi không?
Lý Vĩ cũng bị những lời này của Già Lam chọc giận, đừng thấy Già Lam là Yêu Chiến Sĩ Thánh Thể ngũ giai còn hắn chỉ là Trận Đồ Sư Thánh Thể tứ giai, nhưng với trình độ Trận Đồ Sư biến thái của Lý Vĩ, ngược lại một Yêu Chiến Sĩ Thánh Thể ngũ giai lại không tạo thành áp lực gì cho hắn.
- Ngươi kêu ta đi thì ta phải đi sao, ngươi nghĩ ngươi là thứ gì.
Già Lam nói rất khó nghe, nhưng hắn cũng không có cách nào, thật ra hắn rất muốn nói có thể, sau đó đánh cho Lý Vĩ một trận kêu cha gọi mẹ, vấn đề là hắn căn bản không đánh lại Lý Vĩ, xuống Thông Thiên Phong chính là tự rước lấy sỉ nhục.
- Tại sao phải xuống dưới, ở Vạn Tiên Sơn có quy củ nói không cho đánh chó sao?
Một thanh âm càng thêm bừa bãi truyền ra, thanh âm này chính là của Âu Dương đứng phía sau phát ra.
Khi thanh âm này phát sinh, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn chủ nhân của nó, nhưng mọi người nhất thời đều hít một ngụm lãnh khí.
Âu Dương trưởng lão hoàn toàn không dựa theo lẽ thường ra bài, vừa mới hết nửa năm cấm bế, hiện tại lại chạy đến Thông Thiên Phong, nghe ý tứ trong ngôn ngữ của hắn, hoàn toàn không đặt tông quy trong mắt, rất có cảm giác hiện tại muốn xuất thủ thu thập Già Lam.
← Ch. 0302 | Ch. 0304 → |