← Ch.0313 | Ch.0315 → |
Mục Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
- Ầm...
Vô số cuồng phong nổi lên khắp Mê Hồn Hải, thi phấn bay ra khắp nơi bị cuồng phong xoay tròn lên thiên không, sau đó chậm rãi hình thành một phong bạo dòng xoáy cực lớn.
Phong bạo không ngừng chuyển động xung quanh, tất cả thi phấn khuếch tán đều bị phong bạo hấp thu vào bên trong.
- U u u...
Tiếng kêu thứ ba rốt cuộc xuất hiện, khi tiếng kêu thứ ba xuất hiện, chiếc đèn xanh (thanh đăng) phía trên đầu thuyền Xuyên Vân Thuyền lại một lần nữa sáng lên, con quái vật khổng lồ bắt đầu chậm rãi di động.
- Lên thuyền.
U Nguyệt Ảnh quát to một tiếng, sau đó người trên thiên không bắt đầu đáp xuống Xuyên Vân Thuyền. Lúc này thi phấn xung quanh Xuyên Vân Thuyền đã bị U Nguyệt Ảnh hoàn toàn khống chế.
- Đi...
U Nguyệt Ảnh khống chế phong bạo trước mặt, một lần nữa huy động hai tay, phong bạo này liền bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía xa, còn nàng cũng nhân lúc này vọt lên trên Xuyên Vân Thuyền.
- Ầm...
Thân tàu Xuyên Vân Thuyền rốt cuộc bắt đầu khởi động, đầu thuyền khổng lồ phá vỡ sóng gió, hắc quang chung quanh lấp lánh. Dưới sự trùng kích của vô số đợt sóng, thân tàu không ngừng phát ra những tiếng kêu to.
Hắc quang lóe ra, ánh sáng màu xanh trên mũi Xuyên Vân Thuyền chiếu ra tuyến đường an toàn cho nó. Dưới đôi mắt quan sát của vô số người trên bờ biển, Xuyên Vân Thuyền từ từ chạy vào làn sương mù dày đặc của Mê Hồn Hải.
Hạ xuống Xuyên Vân Thuyền, Âu Dương nhìn những người xung quanh còn chưa hết kinh hồn, hắn rất nhanh dùng chân thực chi nhãn nhìn lướt qua đám ngọc lưu ly thạch màu đen.
Vừa nhìn qua, Âu Dương rốt cuộc cũng biết vì sao không ai nguyện ý đụng vào số ngọc lưu ly thạch này. Phía trên ngọc lưu ly thạch này đều mang theo tử khí màu đen. Loại tử khí này không sai biệt lắm với quang mang màu đen bên ngoài Xuyên Vân Thuyền, loại tử khí màu đen này rốt cuộc là cái gì, Âu Dương cũng biết rất rõ.
Đây là viễn cổ lực. Tử khí màu đen này không khác biệt lắm với đại thủ màu đen che thiên của Bạch Hủ Minh trước kia, đều là phạm trù thuộc về viễn cổ lực. Chẳng trách không người nào dám động vào ngọc lưu ly thạch, thì ra số ngọc lưu ly thạch này giống như quả bom hẹn giờ, bất cứ người nào có ý đồ chiếm đoạt những ngọc lưu ly thạch này đều phải tự hỏi xem mình có bản lĩnh không bị viễn cổ lực thôn phệ hay không.
- Nữ nhân này thật là lợi hại, Tiểu Lỗ Tư phỏng chừng cũng chỉ có thể đánh hòa với nàng.
Tiểu Nhạc liếc mắt xem xét U Nguyệt Ảnh lẩm bẩm.
Không ai dám tiếp lời Tiểu Nhạc, hắn mở miệng ngậm miệng đều kêu tông chủ Vạn Tiên Sơn là Tiểu Lỗ Tử. Lúc này ai dám đàm luận chuyện của Tiểu Lỗ Tử với hắn.
Đây chính là đại nghịch bất đạo, nếu như bị tông chủ biết được, Tiểu Nhạc không biết thế nào, nhưng những người khác chắc chắn không tránh được nghiêm phạt.
- U u u...
Xuyên Vân Thuyền vạch làn sương mù dày đặc, rốt cuộc chạy vào trong Mê Hồn Hải. Trên boong tàu vô số người đứng nhìn hư không xung quanh bỗng nhiên bị sương mù dày đặc bao vây, mọi người phảng phất như bước vào một thế giới kỳ lạ, căn bản không thể nhìn thấu con đường phía trước rốt cuộc có biến hóa như thế nào.
U Nguyệt Ảnh đưa mắt nhìn về phía Âu Dương, sau đó nàng khẽ cười một tiếng, mang theo sáu người của Thái Nhất Tông, xoay người từ chỗ cầu thang của Xuyên Vân Thuyền bắt đầu tiến vào bên trong Xuyên Vân Thuyền.
Thấy U Nguyệt Ảnh biến mất, Âu Dương cũng thở dài một hơi. Từ khi nhìn thấy U Nguyệt Ảnh, Âu Dương có thể cảm giác được nữ nhân này luôn quan sát mình, mặc dù Tiểu Nhạc vẫn cường điệu U Nguyệt Ảnh tuyệt đối không có khả năng phát hiện ra bí mật của hắn, thế nhưng Âu Dương vẫn có cảm giác bất an.
Lúc này U Nguyệt Ảnh biến mất trên boong tàu, Âu Dương ngược lại thở dài một hơi.
Đứng sát biên giới của boong tàu, con mắt của Âu Dương biến thành huyết sắc, chân thực chi nhãn xuyên thấu sương mù dày đặc, nhìn vào trong Mê Hồn Hải. Nhưng vừa nhìn, Âu Dương có chút thất vọng, lúc này Mê Hồn Hải tương đối bình tĩnh, cũng không có thứ gì quỷ dị xuất hiện.
Toàn bộ Xuyên Vân Thuyền cũng tạm thời tiến nhập một thời kỳ bình ổn, không ai còn dám đi đụng vào đám ngọc lưu ly thạch màu đen nữa, dù sao không ai muốn chết.
Buổi tối ngày thứ ba, ánh trăng xuyên thấu qua mây mù chiếu vào Xuyên Vân Thuyền, mặc dù rất yếu ớt, nhưng vẫn có thể để người trên Xuyên Vân Thuyền cảm thụ được một tia sáng.
Âu Dương một mình đứng trên boong tàu, ba ngày qua hắn vẫn quan sát tuyến đường an toàn của Xuyên Vân Thuyền, nhưng ba ngày này trên Mê Hồn Hải lại không còn xuất hiện bất cứ chuyện gì cổ quái.
- Thú vị thật, một người ẻo lả cũng có thể thành Tu Phục Đại Sư...
Ngay phía sau Âu Dương, mấy tên tu luyện giả muốn lên thuyền đến Bách Tôn Đảo tìm kiếm bí mật đi ngang qua.
Nghe mấy người này nói, Âu Dương không nhịn được cười lên một tiếng. Có thành Tu Phục Đại Sư hay không thì có liên quan gì đến ẻo lả.
- Không phải chứ, Cửu Huyền Tông rốt cuộc tìm được ở đâu một tên ẻo lả như vậy, ngươi nghe thấy tên hắn chưa, hình như là Phấn Tú...
Mấy người này chỉ đi lướt qua Âu Dương, nhưng khi bọn hắn nhắc tới Phấn Tú, toàn thân Âu Dương thật sự chấn động.
Cái tên Phấn Tú này Âu Dương tuyệt đối không xa lạ, hắn chính là một trong những người ép bọn họ tiến vào Sinh Tử Cảnh trong tỏa yêu tháp trước kia. Âu Dương hoàn toàn không ngờ, bọn họ lại hữu duyên như vậy, Chân Linh Giới rộng lớn như vậy, bọn họ vẫn có thể gặp lại trên Xuyên Vân Thuyền.
- Này vị đại ca...
Âu Dương tiến lên một bước ngăn cản người vừa nói tên Phấn Tú nói:
- Này vị đại ca, vừa rồi có phải ngươi nói có một Tu Phục Đại Sư ẻo lả tên là Phấn Tú?
- Sao vậy? Ngươi biết hắn sao?
Người này bị Âu Dương ngăn lại, quan sát Âu Dương một hồi, khi nhìn thấy Âu Dương là đệ tử Vạn Tiên Sơn mới yên tâm nói.
- Hắn ở đâu?
Âu Dương khẽ nhếch miệng. Thực sự là nhân sinh không tương phùng nơi nào, lại có thể gặp được một lão bằng hữu như vậy trên Xuyên Vân Thuyền, mình không có lý do gì không đi tìm hắn đòi nợ.
Trước kia ở tiểu thế giới, tất cả tinh lực của mình đều đặt ở chuyện lật đổ Trịnh gia, căn bản không có thời gian đi để ý tới Phấn Tú, nhưng nếu hiện tại có thể gặp được, với tính cách của Âu Dương, bất luận như thế nào cũng không thể buông tha một trong những tên đầu sỏ gây chuyện này.
- Trong khoang thuyền ngay phía dưới, nếu như ngươi muốn tìm thì tự đi mà tìm, ta cũng không muốn gặp lại tên buồn nôn đó.
Người bị Âu Dương ngăn cản giả bộ buồn nôn, xoay người rời đi.
Nhìn mấy người đi xa, trên mặt Âu Dương không mỉm cười, mà chỉ có biểu tình thiếu nợ.
- Các huynh đệ, Âu Dương hứa với các ngươi, những người năm đó phải nhận được nghiêm phạt. Không ai giết huynh đệ của Âu Dương ta còn có thể tiêu dao sống trên đời, hôm nay ta đã tìm được một người, ta sẽ đưa hắn đi gặp các ngươi.
Âu Dương nói xong, một mình đi về phía buồng nhỏ trên tàu.
Trong buồng nhỏ trên tàu, đứng trước mặt Phấn Tú là một tên vẻ mặt lấy lòng. Phấn Tú thiên phú dị bẩm, mười năm trước tiến nhập Chân Linh Giới, mười năm sau không chỉ bước vào Thánh Thể, càng lấy thiên phú xuất sắc tu tập chữa trị thuật đạt được cấp bậc Tu Phục Đại Sư.
Người như Phấn Tú ở Cửu Huyền Tông hầu như được xem là bảo bối, vô số người đều suy đoán Phấn Tú có thể sẽ rất nhanh trở thành Tu Phục Tông Sư. Bản thân Phấn Tú cũng tin tưởng vững chắc, với thiên phú của mình, hắn nhất định có thể bước vào chức trưởng lão Tu Phục Tông Sư.
- Ai da... Các ngươi đừng đưa cho người ta thứ đó nữa, người ta đã mệt chết được, muốn đi nghỉ ngơi.
← Ch. 0313 | Ch. 0315 → |