← Ch.0588 | Ch.0590 → |
- Vậy ta phải đi nơi nào mới có thể có có nhiều trận chiến đấu đồng cấp, ở nơi nào mới có thể sát lục vô tận?
Âu Dương ở trong Tỏa Yêu Cảnh nhìn Triệu Cương hỏi.
- Tây bắc Di Vong chi thành! Nơi đó là vùng đất máu tanh, nơi đó là nơi phồn hoa nhất thiên hạ, nơi đó có một lôi đài huyết tinh không nhân tính, ở nơi đó, ngươi có thể bộc phát ra vô tận sát lục. Đương nhiên tất cả chuyện này đều cần ngươi có đủ thực lực, nếu ngươi không có cách nào một đường chiến thắng, như vậy ngươi vĩnh viễn không nên bước chân vào lôi đài tử vong kia!
Triệu Cương căn dặn Âu Dương.
- Từ xưa đến nay chưa từng có người có thể đi ra từ lôi đài tử vong, thiên nhân trảm! Ngàn trận bất bại, từ xưa đến nay một lần tối cao chính là tên gia hỏa Huyết Tinh Đồ Phu An Nhiên, hắn giữ kỷ lục tám trăm bảy mươi hai trận thắng liên tiếp! Đây dường như là một kỷ lục không ai có thể lặp lại, ngay cả ta cũng không dám bước vào trong đó, cho nên ngươi muốn vào nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.
Triệu Cương lúc đầu dặn dò Âu Dương nếu không cần thiết, nhất định không nên bước vào lôi đài tử vong kia.
Âu Dương vốn không muốn bước vào tử vong lôi đài, nhưng đến nay nếu hắn không vào thì không có chỗ để đi, mới vào tiên giới nhất định đều phải gia nhập các tông phái, bản thân hắn đi nơi nào tìm Phi Tiên để giết? Không giết người hắn làm sao thăng cấp?
- Tử vong lôi đài! Thiên nhân trảm! Kỷ lục Huyết Tinh Đồ Phu! Hãy để Âu Dương ta đến kết thúc thần thoại bất bại này đi!
Âu Dương xiết chặt tay, thiên nhân trảm, nghìn trận thắng liên tiếp, Âu Dương tin tưởng mình nhất định có thể làm được! Âu Dương bắt đầu bước vào Di Vong Sâm Lâm, bắt đầu hướng về phía trạm dừng đầu tiên cũng là trận khiêu chiến lớn nhất từ trước đến nay trong đời hắn - Di Vong chi thành...
Di Vong chi thành, sở dĩ có tên Di Vong này là bởi vì Di Vong Sâm Lâm mà ra. Nếu đã nói đến Di Vong Sâm Lâm còn có một câu chuyện truyền kỳ hết sức thê mỹ.
Nghe đồn có lẽ từ cách đây rất lâu rất lây về trước, tiên giới có một người trẻ tuổi yêu một nữ tử là con gái của kẻ thù mình, hắn vì việc này mà đau khổ vô cùng, sau đó dưới áp lực của hai bên mà suy sụp, một mình chạy trốn vào trong một khu rừng rất lớn.
Sau vạn năm, một người đầu đầy tóc bạc từ trong rừng rậm đi ra, người đó chính là người trẻ tuổi kia. Trong rừng rậm một vạn năm khiến người trẻ tuổi vọt tới Tiên Tôn đỉnh phong! Hắn bước ra khu rừng muốn lấy Tiên Tôn lực hóa giải cừu hận giữa hai phe đồng thời cưới nữ tử kia làm vợ!
Nhưng thời gian thật tàn khốc, thời gian vạn năm, nữ tử kia sớm đã gả cho người khác, gia tộc của hắn cũng đã không còn. Tất cả mọi việc đều đã trở thành quá khứ.
Nam hài đã trở thành nam nhân, nam nhân trưởng thành đã trở thành cường giả tuyệt thế, nhưng tất cả đều đã vật còn người mất. Mất hết hy vọng hắn đơn độc trở lại khu rừng, khi hắn tiến vào khu rừng hắn đã từng nói với thế gian, có một ngày khi hắn quên tất cả hắn mới có thể đi ra khỏi khu rừng.
Từ đó về sau để tưởng niệm vị Tiên Tôn đó, Khu rừng này liền có một cái tên là Di Vong Sâm Lâm.
Đây chỉ là một truyền thuyết, có rất nhiều truyền thuyết buồn. Âu Dương đọc được truyền thuyết này trên tấm bia đá, có điều Âu Dương lại không cho đây là một truyền thuyết.
Tiên giới vô số nơi có truyền thuyết, vì sao không giống Di Vong Sâm Lâm này lập một tấm bia đá ở đây? Có lẽ tấm bia đá này xem như là xem như là một nhắc nhở, nhắc nhở mọi người nhớ kỹ trong Di Vong Sâm Lâm này có một tuyệt thế cường giả tồn tại.
- Quên nói dễ dàng như vậy... Nếu như Triệu Cương có thể quên....
Âu Dương đi trong Di Vong Sâm Lâm không khỏi lại nghĩ tới việc Triệu Cương từ bỏ sinh mệnh.
Triệu Cương kiên cường không? Đương nhiên, Triệu Cương dường như có được tính cách giống Âu Dương, nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được một cửa tình! Âu Dương đã chậm rãi hiểu rõ, trên thế giới này khó vượt qua nhất chính là cửa tình, cho nên Âu Dương cảm thấy, nếu không có vô địch thiên hạ, vậy tuyệt không đi nói chuyện tình cảm.
- Mặc kệ truyền thuyết thế nào, Di Vong Sâm Lâm này nguy hiểm cũng rất rõ ràng...
Chậm rãi tiến nhập vào trong Di Vong Sâm Lâm, Âu Dương bắt đầu độn địa mà đi, dù sao bản thân Âu Dương cũng không có tiên linh khí tức, sở dĩ chui xuống đất mà đi Âu Dương cũng cảm thấy tránh được rất nhiều phiền phức.
Tại tiên giới, bất kể là người hay là yêu thú, có phương pháp phán đoán hay không đều sử dụng tiên linh chi khí, mà tên quái thai Âu Dương này lại không có tiên linh chi khí, cho nên trừ phi là dùng mắt nhìn hoặc gặp phải siêu cấp cường giả, bằng không muốn phát hiện ra Âu Dương dường như là không có khả năng.
- Những yêu thú này thật mạnh...
Âu Dương thử muốn dò xét thực lực những yêu thú này, nhưng mỗi một lần khi yêu khí trong tiểu hỏa diễm phát ra tiếp cận những yêu thú này, tức khắc liền sẽ bị những yêu thú này phát hiện.
Cho nên Âu Dương mặc dù vô pháp thật sự cảm nhận những yêu thú này đẳng cấp là gì, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, đó chính là hắn tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của bọn chúng.
Chậm chãi di chuyển ở dưới đất, Âu Dương không khỏi có chút bi ai vì mình. Ở Chân Linh Giới đệ nhất thiên hạ đến tiên giới này không ngờ nhìn thấy tiểu miêu tiểu cẩu đều phải đi đường vòng. Đây quả thực là một loại sỉ nhục.
- Trở nên mạnh mẽ! Ta cần phải ngừng trở nên mạnh mẽ! Thiên nhân trảm! Tử vong lôi đài, bất kể có trắc trở cỡ nào ta nhất định sẽ vượt qua.
Âu Dương âm thầm phát thệ bất kể con đường phía trước trắc trở cỡ nào, một ngày nào đó hắn nhất định phải khôi phục lại huy hoàng đã có.
- Gào....
Ngay lúc Âu Dương âm thầm bí mật đi dưới lòng đất, bỗng nhiên Âu Dương lại đụng phải một đầu yêu thú cực lớn.
Cái đầu của con yêu thú này so với cả người Âu Dương còn lớn hơn, trong khoảnh khắc khi Âu Dương nhìn thấy cái đầu này liền lập tức nhận ra đây là gì! Đây là đầu kỳ lân, có điều con kỳ lân này có chút quái dị, trên đầu con kỳ lân này lại không phải hai sừng, mà chỉ có một cái sừng.
Lúc này con kỳ lân dùng ánh mắt hiếu kỳ tới cực hạn nhìn Âu Dương, ánh mắt của nó vô cùng có nhân tính. Dường như nó đang nói vì sao nó lại không phát hiện ra Âu Dương.
Nhưng con Độc Giác Kỳ Lân này nhìn Âu Dương như vậy, tim Âu Dương lại dường như thoáng cái liền nhảy bên trong cổ họng. Toàn thân con kỳ lân này đều hừng hực thiêu đốt một loại hỏa diễm khiến lòng người kinh sợ.
Chỉ cần nhìn hỏa diễm Âu Dương liền biết, đẳng cấp con kỳ lân này tuyệt đối sẽ không không thấp, bản thân hắn thật quá đen đủi. Dưới lòng đất rộng như vậy lại cùng một con kỳ lân mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Xác suất này sợ rằng so với hai lần trúng giải nhất sổ số còn khó khăn hơn. Nếu như nói dưới mặt đất Âu Dương đụng phải con chuột khổng lồ nào đó thì đành chấp nhận, dù sao người ta cũng chui xuống đất để kiếm ăn.
← Ch. 0588 | Ch. 0590 → |