← Ch.0811 | Ch.0813 → |
- Ân... Chính là nói có chuyện gì mà các ngươi cảm thấy không đúng?
Âu Dương cũng mơ hồ. Nói chuyện với người không phải là Tu luyện giả thực sự quá lao lực.
- Cái này à! Nói ra đúng là có!
Viên Thiệu ngẫm nghi một hồi sau đó gật đầu nói:
- Ta cũng không biết như vậy có phải là truyền thuyết ngươi nói tới hay không. Hình như trước đây rất lâu trong thôn này có một nhân vật rất lợi hại. Về phần tại sao người đó lại chạy đến nơi này, thì không ai biết.
- Vậy sau đó hắn đi đâu?
Âu Dương biết hỏi thăm chuyện tổ tiên của người khác có chút không lịch sự, nhưng bây giờ lòng hiếu kỳ quá lớn nên hắn vẫn hỏi.
- Nghe nói là vào núi, sau đó cũng không thấy đi ra. Chính là núi đá ở bên đó. Hơn nữa người trong thôn chúng ta bên đều không lên ngọn núi đó. Ngọn núi đó là nơi an nghỉ của lão tổ tông. Đời sau đi vào chính là bất kính với lão tổ tông. Còn lần này đám sơn phỉ kia bảo chúng ta đi vào đào cũng chính là ngọn núi đó!
Viên Thiệu nói ra chuyện này khiến Âu Dương cảm thấy hứng thú.
- Ha ha, xem ra nơi này thật sự không đơn giản...
Trên mặt Âu Dương nở nụ cười. Nếu như là một ngọn núi bình thường, tại sao đám sơn phỉ kia muốn người dân trong sơn thôn đi vào đào? Lao động như vậy đáng sao? Nếu quả thật chính là tiên tôn ra tay, như vậy trong khoảnh khắc đã có thể đào sạch một ngọn núi lớn, cần gì phải làm chuyện dư thừa như thế nào?
Nói như thế, chỉ có một khả năng. Đó chính là trên núi thật sự có vật gì, hơn nữa thứ này cho dù là tiên tôn cũng rất kiêng kỵ không dám đi vào, chỉ có thể để người trong sơn thôn đi vào dò đường! Sau khi bọn họ dò đường xong, sợ là những người dân trong sơn thôn này sẽ bị giết sạch, không có ai ngoại lệ.
Trên mặt Âu Dương hiện lên một nụ cười tà. Sợ là những sơn phỉ này không phải thật sự là sơn phỉ. Bình thường sơn phỉ không thể nào tàn sát cả một sơn thôn như vậy. Phải biết rằng, sơn phỉ không thể nào sinh sống ở nơi hoang dã vắng vẻ không một người được. Nếu như vậy bọn họ không phải là sơn phỉ nữa. Bọn họ phải được gọi là ẩn sĩ! Sở dĩ sơn phỉ gọi là phỉ, bởi vì bọn họ phải cướp. Nếu đi bọn họ muốn cướp tự nhiên không thể nào giết sạch đối tượng để mình cướp được. Loại hành động mổ gà lấy trứng này, chỉ cần là người có chút đầu óc đều sẽ không làm!
- Xem ra ta không đến đây thực sự không uổng. Còn gặp được một vài chuyện thú vị.
Trong lòng Âu Dương ngược lại có chút mong đợi. Rốt cuộc trong núi này có cái gì? Cái gì có thể đáng sợ đến mức một tiên tôn phải làm sơn phỉ uy hiếp những bách tính bình dân lao vào trong núi chịu chết?
Hay hoặc là nói, trong núi này có chí bảo gì? Có phải chí bảo này là do lão tổ tông của Viên Thiệu Nhất lúc trước đã lưu lại hay không! Âu Dương trầm tư suy nghĩ nửa ngày. Kể cả cả chuyện của thời đại này, vạn năm trước hay thời thượng cổ, hắn đều nghĩ đến. Nhưng hắn lại không nghe nói có cường giả siêu cấp nào bỗng nhiên mai danh ẩn thế mai cả.
Nghĩ nhiều như vậy, Âu Dương cơ bản loại trừ khả năng nơi này sẽ có truyền thừa giống như trong mộ của Yêu tổ. Như vậy chỉ có một khả năng. Nơi này chính là giấu bảo địa. Nơi này nhất định có bảo vật gì tồn tại. Vị trí của bảo vật này nhất định có vật gì đó khiến tiên tôn không dám đi vào.
- Mặc kệ. Chờ đám sơn phỉ kia tới, chẳng phải sẽ rõ ràng ngay sao?
Âu Dương biết, có vài thứ tốt nhất là nên nắm từ đầu nguồn. Đã có sơn phỉ đưa tới cửa, vậy bất kể có phải là tiên tôn hay không, trước cứ bắt hết sau mới nói tiếp. Đến lúc đó hắn không tin không mở miệng được đám rác rưởi này!
Âu Dương không để ý tới bảo vật. Chủ yếu vì gần đây cùng đường, đụng tới một vài chuyện thú vị tự nhiên muốn tìm hiểu một chút, cũng coi như là giảm bớt một chút áp lực!
Xe tới trước núi tất có đường. Hắn hi vọng ở lại một thôn, yên lặng xem biến đổi, lấy bất biến ứng vạn biến. Đây chính là sách lược của Âu Dương.
Trịnh Tú Nhi không phải muốn mình sống không bằng chết sao? Vậy mình không ra. Cứ ở chỗ này ẩn cư mười năm. Mười năm đối với người thường là rất dài, nhưng đối với Tu luyện giả chẳng qua chỉ là nháy mắt mà thôi. Nhưng Âu Dương tin tưởng, nếu như mình đột nhien biến mất mười năm, sợ là Trịnh Tú Nhi sẽ suy sụp trước tiên! Nghĩ tới đây, không ngờ Âu Dương đột nhiên cảm thấy sảng khoái. Có lẽ sau khi Sở Yên Nhiên chết, huynh đệ có chuyện, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.
Sơn phỉ không xuất hiện đúng theo thời gian đã hẹn trước. Sáng sớm ngày thứ hai su khi các thôn dân làm xong một gian nhà cho Âu Dương, chợt nghe có tiếng nói ầm ĩ của các thôn dân và một chút sóng lực lượng chấn động nhưng không tính là quá cường liệt.
- Ồ? Không có tiên tôn sao?
Tuy Âu Dương ở trong nhà, nhưng dựa vào quan tâm chiến ý, hắn không cần đi xem cũng biết rõ bên ngoài đã phát sinh chuyện gì. Lúc này mười hai người mặc trang phục của dòng chính đang lớn tiếng chất vấn những người dân trong sơn thôn nhỏ không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
- Xin ngươi, chúng ta thật sự không thể đi vào đó! Đó là nơi an nghỉ của lão tổ tông. Chúng ta không thể đi vào quấy rối sự an nghỉ của lão tổ tông được!
Viên Thiệu Nhất tội nghiệp nói.
- Ta đã rất cho các ngươi mặt, chính bởi vì đây là các ngươi lão tổ tông an nghỉ nơi ta mới để cho các ngươi đi vào. Hơn nữa ta cũng không nghĩ muốn quá nhiều bảo vật. Ta chỉ cần khối Vấn Tâm Thạch mà thôi!
Một tên hiển nhiên là người đầu lĩnh mở miệng nói. Tuy nhiên thực lực của người này mới chỉ là linh tiên mà thôi. Ở thời đại này, người như vậy thậm chí còn không có tư cách làm bia đỡ đạn.
- Lão hủ thật sự chưa từng nghe nói cái gì là Vấn Tâm Thạch cả!
Vẻ mặt Viên Thiệu Nhất đầy đau khổ. Ngay cả lão tổ tông của mình là ai hắn còn không rõ, hiện tại lại nói cái gì là Vấn Tâm Thạch hắn làm sao có thể biết được?
- Ngươi không cần biết Vấn Tâm Thạch. Ngươi chỉ cần tiến vào trong Loạn Thạch Cốc tìm tới chỗ hài cốt của lão tổ các ngươi. Sau đó quay về phía hài cốt dập đầu ba cái. Tiếp đó đi tới trước mặt hài cốt lấy một cái gương màu xanh ra là được!
Giọng điệu của tên đầu lĩnh kia rõ ràng là đang ra lệnh.
- Vấn Tâm Thạch?
Âu Dương ở trong nhà lặng lẽ suy nghĩ. Âu Dương chưa từng nghe nói về Vấn Tâm Thạch này. Tuy nhiên như chỉ là mấy thứ mà linh tiên muốn có, vậy thật không có gì thú vị. Mấy thứ linh tiên muốn nhiều nhất chỉ có thể là một cái thần binh thôi. Âu Dương còn ít thấy thần binh sao? Kỳ Lân Nha, La Bàn âm dương, Mê Đồ Ca Sa, thậm chí ngay cả Tu La Tiễn đã trải qua gia công cũng miễn cưỡng được xem nlà thần binh.
Hiện tại Vấn Tâm Thạch này thật sự không có cách nào khiến Âu Dương cảm thấy hứng thú. Tuy nhiên đã nhận ủy thác của người thì phải làm cho xong. Viên Thiệu Nhất xem như đã giúp mình tạm thời mở ra khúc mắc trong lòng mình. Bất luận thế nào cũng nên giúp một chút!
← Ch. 0811 | Ch. 0813 → |