← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Âu Dương khẽ mỉm cười ngồi xuống sát bên cạnh Vệ Thi. Tuy nhiên hắn vẫn duy trì khoảng cách nhất định mang tính chất tượng trưng đối với Vệ Thi. Ai biết được một khắc sau, cô nãi nãi này có thể lại dùng một quỷ đầu đánh bay mình ra ngoài hay không...
- Hai vị, thức ăn đã tới...
Chưởng quỹ bưng cơm nước từ phía dưới lên. Nhưng mới vừa đi tới bên này liền thấy được cánh cửa đã bị Âu Dương va phải, đổ xuống ngay trước cửa phòng. Nhưng chưởng quỹ không hề vì đó mà cảm thấy phẫn nộ. Trái lại hắn dùng một loại ánh mắt bi kịch thoáng nhìn về phía Âu Dương đang ngồi giữ một khoảng cách nhất định với Vệ Thi. Dường như hắn có thể đoán được điều gì...
Âu Dương không thèm quan tâm tới ánh mắt của quản chưởng quỹ này là gì. Hắn nhìn chưởng quỹ nói:
- Chưởng quỹ, gần đây những gia hoả Thiên Đình kia có động tĩnh gì hay không?
- Nói đùa. Cái nhóm tôn tử này hiện tại không học tập vương bát trốn ở trong nhà đã là không tồi, còn dám có động tác gì. Chỉ cần bọn họ dám lộn xộn, Tiễn Thần đại nhân nhất định sẽ một mũi tên bắn thủng đầu bọn họ...
Rất rõ ràng, chưởng quỹ này rất hâm mộ Âu Dương. Cho nên Âu Dương hỏi chẳng khác gì không hỏi.
Sau khi chưởng quỹ rời đi, Âu Dương dùng thần lực phục hồi cửa phòng lại nguyên dạng. Sau đó hắn ngồi ăn cùng với Vệ Thi nói:
- Thiên Đình vốn đang công, hiện tại đã chuyển từ công sang thủ. Tuy nhiên ta không thể để bọn họ có cơ hội nhìn thấu thực hư của ta. Cho nên tiếp theo chúng ta nhất định phải động!
- Động?
- Đúng! Tiếp theo nhất định phải bắt đầu tiến công. Hiện tại toàn tây bắc đã ở trong tay chúng ta. Chúng ta không chỉ muốn chiếm lĩnh tây bắc, chúng ta còn phải nắm lấy toàn phương bắc!
Âu Dương biết, muốn khiến Thiên Đình hoàn toàn bị động, nhất định phải lấy tư thế lôi đình để mở màn, đánh tới mức khiến đối phương phải sợ sệt, khiến bọn họ chỉ có thể không ngừng rút lui. Tốt nhất là có thể khiến bọn họ cuối cùng phải cùng đường tới đánh thức Thiên Vương.
Điều Âu Dương kiêng kỵ nhất không phải là Thiên Đình. Thiên Đình rất mạnh. Nhưng từ phương diện nào đó mà nói, Thiên Đình chẳng qua chỉ là một con cờ thủ hạ của Thiên Vương. Một khi Thiên Vương thức tỉnh, như vậy Thiên Vương sẽ đạt tới một độ cao thế nào, Âu Dương cũng không dám xác định.
Nếu như hiện tại Thiên Vương thức tỉnh, tuy rằng Thiên Vương vẫn có thể mạnh hơn hắn một cấp bậc, nhưng Âu Dương vẫn có lực liều mạng. Cho nên điều tiếp theo Âu Dương muốn làm chính là không ngừng ép Thiên Đình, khiến Thiên Đình cùng đường cuối cùng phải đánh thức Thiên Vương!
- Thiên Vương tính kế với chúng ta khắp nơi. Lần này cũng nên để chúng ta tính kế với hắn!
Âu Dương rất tự tin nói. Tuy nhiên một câu nói tiếp theo của Vệ Thi lại đả kích Âu Dương.
- Ngươi cảm thấy nếu như trước khi ngươi ngủ say, ngươi sẽ nói nơi mình ngủ say cho mọi người biết sao?
Vệ Thi nói câu này khiến Âu Dương đột nhiên sửng sốt. Tuy nhiên Âu Dương rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Vệ Thi.
- Vậy cũng không thể thay đổi kế hoạch được. Nếu như Thiên Vương có thể sớm tỉnh lại, tất nhiên là tốt. Nếu như không thể, vậy trước khi hắn tỉnh lại, phải diệt hết tất cả tai hoạ ngầm. Chỉ có như vậy ta mới có thể toàn lực đánh với hắn một trận khi hắn tỉnh lại!
Nói thật, trong thiên hạ nếu như còn có ai khiến Âu Dương không nắm chắc, thậm chí nói là không muốn đối mặt, chắc chắn chính là Thiên Vương.
Từ trước đến nay gia hoả này đều không thật sự ra tay. Hắn giống như một cái bóng quỷ dị nhất quẩn quanh bên cạnh Âu Dương. Từ lúc ở quỷ đảo, đến bây giờ là Thiên Đình, gia hoả này có mặt ở khắp mọi nơi, lại vĩnh viễn không cách nào khiến bất cứ người nào nhìn thấu được mức độ nông sâu của hắn. Một đối thủ vô địch không đáng sợ, nhưng một đối thủ không biết được mức độ thế nào lại quá đáng sợ.
- Không phải tạo áp lực quá lớn đối với mình. Thiên Vương rất mạnh, nhưng hắn chỉ có một mình. Ngươi lại có niềm tin của tất cả mọi người chúng ta!
Vệ Thi nắm tay Âu Dương. Giờ phút này Vệ Thi có vẻ nhu tình vô hạn...
Tiên giới lại tiến vào một đoạn yên tĩnh hiếm thấy. Âu Dương trở về cường thế như vậy trực tiếp chèn ép sự hung hăng càn quấy kiêu ngạo Thiên Đình. Bởi vậy gần đây liên quân Tiên Giới đã dám đi ra khỏi Tuyết Sơn mà không cần dựa vào sự che chở thần bí của Tuyết Sơn nữa.
Tất cả Tây Bắc bây giờ vẫn tương vui mừng. So với mỗi ngày lo lắng đề phòng muốn chết, hiện tại mọi người đã có thêm mấy phần hi vọng.
Âu Dương nắm Vệ Thi tay đi trong Tứ Phương Thành, cảm thụ thời giam yên tĩnh không dễ có được này. Vệ Thi nói:
- Nói như cách nói của chàng, chỉ có người đã mất đi mới hiểu được sự trân quý. Trong hòa bình vĩnh viễn không biết hòa bình đáng quý tới mức nào. Mọi người đều nghĩ tới làn tràn khắp thế giới kia, nhưng chân chính có mấy người không hoài niệm hòa bình!
- Nàng vẫn rất văn nghệ!
Âu Dương nhìn Vệ Thi một chút. Thật ra đúng là mình đã từng nói với Vệ Thi điều này, chỉ có điều bây giờ Vệ Thi nói ra lại có mấy phần ý cảnh.
- Hừ, tiếp theo chàng tính làm gì?
Vệ Thi biết, Âu Dương đương nhiên không thể nào dẫn mình đi dạo mỗi ngày được. Hẳn là gia hoả này đã có dự định gì rồi mới đúng.
- Ta đã kêu gọi Chiến tộc. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai Chiến tộc hẳn sẽ đến đây!
Âu Dương gật đầu. Âu Dương nói không sai, tuy rằng bây giờ Tây Bắc đã bình định, nhưng bọn họ còn cách thắng lợi quá xa. Bọn họ nhất định phải đánh tan Thiên Đình trước khi Thiên Vương thức tỉnh. Chỉ có như vậy Âu Dương mới có thể chuyên tâm đối kháng với Thiên Vương.
So với Thiên Vương, tất cả Thiên Đình chỉ có thể coi là một vài tiểu quái. Thiên Vương mới là Boss cuối. Hơn nữa gia hỏa này còn vô cùng thần bí.
- Thật ra trong lòng ta vẫn có một nghi ngờ!
Âu Dương suy nghĩ một chút nói:
- Rốt cuộc Thiên Đế trong miệng Minh Hậu là ai? Dùng cách nói của Minh Hậu, thực lực Thiên Đế hẳn mạnh hơn so với Thiên Vương. Nhưng cho dù bảy gia hỏa Thiên Đình này có mạnh hơn nữa cũng không thể nào ngăn cản được Thiên Đế kia mới phải chứ?
Âu Dương vẫn nghi ngờ điểm này.
- Ý của chàng là Minh Hậu đã nói dối?
Vệ Thi thông minh nhanh trí, lập tức hiểu được rốt cuộc Âu Dương nói vậy có ý gì.
- Không sai. Cho nên sau khi bình định phía bắc ta sẽ lại vào Phượng Hoàng Thành. Lần này nếu như Minh Hậu không thể cho ta một đáp án thoả đáng, vậy ta chỉ có thể đưa nàng về với quê nhà thôi!
Câu nói này của Âu Dương đầy sát khí. Quê nhà này là địa phương nào chỉ sợ không cần nghĩ cũng có thể hiểu được.
- Ngươi nghi ngờ Minh Hậu cũng thuộc về Thiên Đình?
Vệ Thi đã hiểu được sự lo lắng của Âu Dương. Bây giờ đã là bốn bề thọ địch. Nếu như nửa đường lại có địa ngục xông đến, vậy thật sự quá rối loạn. Cho nên Âu Dương tạm thời sẽ không lộn xộn. Mặc dù hắn muốn động nhưng chắc chắn phải đánh tan từng đối thủ một. Trước tiên giành lấy phía bắc. Sau đó tiến vào địa ngục đánh giết Minh Hậu, lại trở về thu thập Thiên Đình, không cho bọn họ có cơ hội hợp binh một chỗ.
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |