Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Cung - Chương 1052

Yêu Cung
Trọn bộ 1219 chương
Chương 1052: Một đời kiêu hùng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1219)

Siêu sale Lazada


Từ xa nhìn lại, tất cả phảng phất như thần quang từ trên bầu trời phủ xuống, soi sáng bốn phía, khiến tất cả trở nên thần kỳ không thể tưởng tượng!

- Trước đây khi tâm tình của ta không tốt luôn thích tới nơi này, bởi vì nơi này có thể khiến ta quên đi tất cả......

Nghi Quân nhìn xung quanh, trái tim hắn rốt cuộc cũng buông lỏng!

- Chết đi!

Bỗng nhiên! Một thanh âm từ phía sau truyền đến, một thanh kiếm đâm xuyên qua thân thể Nghi Quân!

Nghi Quân nhìn thanh kiếm xuyên qua ngực mình, hắn hầu như không thể tin, trong nháy mắt hắn buông lỏng lại khiến hắn đi đến phút cuối cùng của cuộc đời!

- Ngươi......

Nghi Quân chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt không thể tin nhìn Ngụy Bỉnh Dập, trong mắt hắn vừa có hối hận, vừa có phẫn nộ, còn có không cam lòng và không muốn!

- Quá muộn rồi! Nghi Quân, chúng ta đã định trước không phải người trên cùng một con đường!

Hỏa quang trong tay Âu Dương đã bùng cháy, một xiềng xích do con rồng lửa tạo thành đã hoàn toàn phong tỏa linh hồn của Nghi Quân ở trong thân thể, dưới sự đả kích hai tầng của chiến nhận tàn phá và linh hồn hỏa diễm trong tay Ngụy Bỉnh Dập, Nghi Quân thậm chí không có cả cơ hội quay người phản kích.

- A......

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Thanh Nhi thậm chí còn chưa kịp hồi tỉnh lại trong cảnh sắc tươi đẹp, mọi thứ tựa hồ đã kết thúc.

Thanh Nhi nhìn mọi chuyện diễn ra trước mặt, nàng hầu như không thể tin vào mắt mình. Nghi Quân đã cùng bọn họ vượt sông một tháng nay, trong một tháng này, trong mắt Thanh Nhi, Nghi Quân chính là một tiền bối vô cùng tốt.

Nhưng ai có thể ngờ, một khắc trước mọi người còn đang nói cười vui vẻ, một khắc sau đã rút đao chém người, lúc này chiến nhận đã xuyên thấu ngực Nghi Quân, linh hồn hỏa diễm khóa cứng linh hồnNghi Quân, khiến hắn mất cả cơ hội đào tẩu và phản kháng cuối cùng.

- Làm sao... Làm sao có thể như vậy...

Thanh Nhi nhìn Nghi Quân quỳ rạp xuống đất, nàng vọt tới bên người Nghi Quân, vẻ mặt không giải thích được nhìn Âu Dương.

- Sư phụ... Tại sao... Nghi Quân bá bá... Tại sao muốn giết Nghi Quân bá bá.

Trong mắt Thanh Nhi nước mắt đã rơi xuống, trong một tháng này Nghi Quân thực sự rất tốt với Thanh Nhi, còn Thanh Nhi cũng đã quen gọi Nghi Quân là bá bá.

- Thanh Nhi...

Âu Dương thực sự không biết làm sao giải thích với Thanh Nhi, dù sao không phải tự mình trải qua tất cả, căn bản không thể minh bạch tất cả tin tức, lúc này cho dù giải thích tất cả với Thanh Nhi, chỉ sợ Thanh Nhi cũng khó có thể lý giải, trong đầu nàng đã xem Nghi Quân là một người tốt...

- Thanh Nhi... Đừng trách sư phụ ngươi...

Bỗng nhiên, Nghi Quân mở miệng, hắn quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thanh Nhi nói:

- Muốn trách cũng chỉ có thể trách bá bá, cả đời này của bá bá đều chỉ làm một tiểu nhân nhiều lần vô sỉ, bá bá đi cùng sư phụ ngươi cũng không phải thật lòng, nếu có cơ hội, bá bá cũng sẽ giết sư phụ ngươi, cho nên sư phụ ngươi không có lỗi!

Nghi Quân cũng xem như một người đàn ông, tới lúc này hắn cũng không kêu lên những lời như kiếp sau ta liều mạng với các ngươi gì đó....

- Bá bá...

Thanh Nhi cầm tay Nghi Quân, lúc này trên người Nghi Quân chảy xuống đều là huyết dịch màu vàng, máu nhiễm đỏ cả cẩm bào của hắn, trên chiếc áo choàng dùng tơ dệt thành đều là huyết dịch màu vàng, nhưng trên mặt Nghi Quân vẫn tươi cười nhìn Thanh Nhi nói:

- Thanh Nhi, biết gì không? Năm đó bá bá cũng từng có nữ nhi đáng yêu như ngươi, nhưng bá bá bởi vì ích kỷ cuối cùng đã đánh mất nữ nhi, bá bá đã từng hối hận! Nhưng khi con người đi đến tình trạng nào đó sẽ không còn cơ hội hối hận. Cho nên bá bá đã sai lại càng sai...

- Bá bá... Ngươi đừng chết có được không...

Thanh Nhi dù sao chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, lúc này tâm tính của nàng vẫn là tâm tính của một đứa trẻ. Trong mắt nàng không có người tốt người xấu, chỉ có khái niệm tốt với mình và xấu với mình mà thôi.

- Thanh Nhi, mặc dù sư phụ ngươi không phải người tốt, nhưng bá bá nhìn ra, sư phụ ngươi là thật tâm thu ngươi làm đồ đệ. Cả đời này sư phụ ngươi giết người còn ít hơn bá bá, nhưng sư phụ ngươi khác ta, ta không ngừng giết người, còn sư phụ ngươi hầu như đều là bị buộc bất đắc dĩ. Nghe bá bá nói một câu, tin tưởng sư phụ ngươi, hắn mới là người tốt với ngươi nhất!

Câu nói của Nghi Quân khiến Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều đứng yên tại chỗ.

- Người sắp chết mà lời nói vẫn lương thiện! Nghi Quân. kỳ thực ngươi biết, trong lữ trình của chúng ta lúc nào cũng sẽ có một bên chết đi, đúng không?

Ngụy Bỉnh Dập nhìn Nghi Quân hỏi.

- Đúng! Lữ trình này là lữ trình máu tanh, trong chúng ta lúc nào cũng sẽ có một người chết, ta tính toán mọi đường, cuối cùng vẫn thất bại!

Nghi Quân nói đến đây, trong miệng hắn hộc ra một ngụm máu tươi.

- Nhưng ta vẫn rất cảm tạ các ngươi, chí ít khi ta chết để ta gặp được Thanh Nhi, để ta biết, thế giới này không nên hủy diệt, thì ra thế giới này còn có linh hồn tinh thuần ngây thơ......

Nghi Quân đã bắt đầu suy yếu, kiếm của Ngụy Bỉnh Dập không thể như phàm binh, trong nháy mắt đâm vào trái tim của hắn, Ngụy Bỉnh Dập hầu như bạo phát ra lực lượng toàn thân, có thể nói trong nháy mắt đó linh hồn của Nghi Quân đã bị cắn nát một phần.

Đương nhiên, nếu chỉ có như vậy khẳng định không thể giết chết hắn, nhiều nhất hắn chỉ bị thương nặng, linh hồn bỏ chạy, nhưng có linh hồn hỏa diễm ở đây, hắn lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng chờ chết.

- Sư phụ! Đừng giết Nghi Quân bá bá có được không! Nghi Quân bá bá đã biết sai rồi, hắn sẽ làm một người tốt!

Thanh Nhi chạy đến bên cạnh Âu Dương, kéo y phục của Âu Dương, thỉnh cầu hắn.

- Thanh Nhi, không cần cầu sư phụ ngươi, nếu như hôm nay là ta, bất luận ngươi cầu ta như thế nào, ta cũng sẽ giết chết Thần Tiễn Âu Dương! Giữa chúng ta không thể chung sống hoà bình, bởi vì chúng ta đều biết, cường giả đạt đến giai đoạn của chúng ta, một lần phản bội chắc chắn sẽ phải chết...

Nghi Quân rất minh bạch, hắn biết hôm nay Âu Dương tuyệt đối không thể buông tha cho hắn.

Trách Nhi té ngã trên mặt đất, hai mắt nàng vô thần nhìn Nghi Quân, lúc này nàng không còn có tâm tư thưởng thức mỹ cảnh xung quanh gì nữa.

- Nghi Quân, đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời ngươi có thể nhìn thấu tất cả, xem như ngươi vẫn chưa hoàn toàn biến chất!

Trong mắt Âu Dương đã có vài phần bội phục Nghi Quân, Nghi Quân cũng coi như một đời kiêu hùng, một đời kiêu hùng có thể chết trong tay Ma Vương cũng không bôi nhọ danh tiếng của hắn.

- Chết tiệt, nếu không phải ta phóng xuất Thiên Vương, làm sao lại có nhiều kiếp nạn như vậy, Âu Dương! Tiên giới đã chết quá nhiều người! Đáp ứng ta một việc được không?

Nghi Quân cố gắng đứng dậy đi tới trước người Âu Dương, lúc này Nghi Quân không khác gì một người bình thường, hắn căn bản không có năng lực thương tổn Âu Dương.

Thanh Nhi khụy xuống một bên khóc lóc, đứa trẻ này tương đối coi trọng tình cảm, kỳ thực Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều biết chuyện này nhất định có đả kích không nhỏ với Thanh Nhi, nhưng có một số chuyện bọn hắn không thể lựa chọn...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1219)