← Ch.1055 | Ch.1057 → |
Sự cuồng vọng của Âu Dương đã lớn đến mức không còn giới hạn, nếu là người bình thường vào lúc này nhất định sẽ không tiếc tất cả chạy về phương bắc, nhưng tên gia hỏa này không chạy, ngược lại lưu lại nơi này, chỉ có điều lòng tin của hắn người bình thường không thể nào so sánh.
- Thì ra là như vậy...
Kim Chung Đồng Tử rốt cuộc cũng minh bạch ý tứ của Trịnh Tú Nhi, trên mặt hắn cũng có vẻ phẫn nộ, hắn cảm giác mình giống như một người ngu xuẩn, bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay!
- Triệu tập nhân mã đi theo ta, một đường truy kích phương bắc!
Tính tình của Kim Chung Đồng Tử tương đối nóng nảy, nhưng hắn vừa mở miệng đã bị Khâu Vân Bình cắt đứt:
- Không nên chạy về phía bắc, Âu Dương không phải kẻ ngu si, hắn biết chúng ta sẽ đuổi về phương bắc, hắn không thể chạy về phương bắc, chạy về phía nam, bọn hắn nhất định chạy về phía nam.
- Không sai! Âu Dương không sợ trời không sợ đất, lúc này nếu như ta là hắn, ta nhất định cũng sẽ chạy về phía nam!
Tục ngữ nói người hiểu ngươi nhất thường chính là địch nhân của ngươi, những lời này hoàn toàn không sai, lúc này câu nói đầu tiên của Trịnh Tú Nhi đã chỉ ra tất cả.
Ở phía nam, trong một tòa thành thị tên là Hạo Thiên thành, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đang nhàn nhã dạo chơi!
- Lão Ngụy, ta nói với ngươi, bọn họ khẳng định có thể đoán được chúng ta chạy đến phía nam, ta đoán hiện tại có lẽ bọn họ đã chạy về phía nam, cũng may phía nam quá lớn, cho nên bọn họ nhất thời sẽ không phát hiện ra chúng ta!
Trong tay Âu Dương cầm một bình rượu hồ lô, nhưng trong hồ lô lại đựng một loại mật hoa tỏa hương thơm ngào ngạt, chứ không phải rượu ngon.
- Vậy ngươi còn chạy về phía nam, ngươi không phải chán sống rồi sao!
Ngụy Bỉnh Dập cũng phát mộng, biết rõ người ta sẽ đoán được, còn chạy đến đây làm gì? Hắn muốn chịu chết sao? Với lực lượng hiện tại của bọn họ, chỉ cần có hai cường giả của thiên đình đến đây, bọn họ nhất định sẽ mất mạng.
- Sợ cái gì! Bọn họ không thể cùng lúc chạy đến đây, chúng ta ở phía nam tìm vận khí, nếu vận khí tốt, không chừng chúng ta còn có thể giết chết được một người trong số bọn họ.
Âu Dương cười ha ha, phỏng chừng trên đời này người điên cuồng nhất chính là hắn.
Rõ ràng đang ở trạng thái bị truy sát, còn muốn giết chết một người trong số năm người bọn họ.... Sự điên cuồng này sợ rằng chỉ có một mình Âu Dương mới có thể có.
- Tiểu tử ngươi thực sự không muốn sống nữa! Chúng ta tìm một chỗ, trốn đi một tháng không tốt hơn sao...
Ngụy Bỉnh Dập lại cảm thấy sợ hãi... Ma Vương học cái gì cũng tốt, chính là thời khắc mấu chốt luôn cảm thấy sợ hãi...
- Trốn đi một tháng? Ngươi nói đùa gì vậy? Hai người chúng ta, một người là Thần Tiễn, một người là Ma Vương, ngươi kêu hai chúng ta làm con rùa rụt đầu trốn tránh trong một tháng, ngươi hỏi hắn xem hắn có đồng ý không?
Âu Dương tùy tiện kéo một người đi đường bên cạnh, người đi đường nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Ngụy Bỉnh Dập liền sợ hãi, vội vàng nói:
- Tiền bối chính là mãnh nhân... Làm sao có thể trốn ở đây.
Ngụy Bỉnh Dập thật sự không biết nói gì, đây là người gì chứ, người qua đường chính là người qua đường, đứng nói không có gì trở ngại. Hai người bị cả thiên đình truy sát, còn nghênh ngang ở chỗ này dạo chơi, còn ở trên đường thương lượng làm thế nào giết chết một người trong số bọn họ, đây rốt cuộc là ai truy sát ai...
- Được rồi, Xem như ngươi lợi hại! Ngươi nói xem ngươi muốn giết ai?
Ngụy Bỉnh Dập nói xong câu đó liền hối hận, hắn cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề đặc biệt ngu ngốc, nếu như hỏi Âu Dương muốn làm thịt ai nhất, sợ rằng chỉ có một người, người đó là ai? Đương nhiên chính là Trịnh Tú Nhi, đối đầu với Âu Dương lâu như vậy, nếu như nói người lý giải Âu Dương nhất chính là ai, đương nhiên chỉ có Trịnh Tú Nhi!
- Người ta muốn giết nhất tới rồi! Trịnh Tú Nhi, hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Âu Dương chỉ lên bầu trời, chỉ thấy Trịnh Tú Nhi mang theo đại đội nhân mã từ phía xa bay tới nơi này!
- Ngươi tính toán được sao?
Ngụy Bỉnh Dập biết, trận chiến hôm nay không thể nào tránh khỏi, việc bọn họ phải làm là nhanh chóng giết chết Trịnh Tú Nhi sau đó bỏ chạy.
- Tính toán được? Ta không có thần côn như vậy, ta chỉ có thể nói cho ngươi, đây là vận khí!
Âu Dương cười ha ha, Thứ Kiêu Cung ầm lên một tiếng, từ phía sau Âu Dương hiện ra, hỏa quang phóng lên cao, như dung nạp thiên địa vào bên trong.
Ngụy Bỉnh Dập cũng biết hôm nay không thể thối lui, hôm nay nhất định phải đánh một trận, cho nên hắn rút Ma Vương chiến nhận trong tay, trong nháy mắt toàn thân yêu ma biến hóa thành một pho tượng Ma Thần cực lớn đứng trong thành, trong tay múa may chiến nhận!
- Chiến nhận của ta đã nhuộm máu Tiên Vương! Tiếp theo ta sẽ nhuộm máu Vu Tổ!
Ngụy Bỉnh Dập khí phách vô song, chiến nhận trong tay bay múa, cửu thiên lờ mờ không ánh sáng, từ rất xa Trịnh Tú Nhi cũng đã cảm thụ được sát khí đến từ trên người Ngụy Bỉnh Dập!
- Không tốt rồi!
Trịnh Tú Nhi vốn rất thông minh, khi nhìn thấy Ngụy Bỉnh Dập cùng với hỏa quang xuất hiện, nàng biết mình đã đụng phải hai Ma Vương, thực lực của mình không bằng Nghi Quân, nếu để hai người này ngăn chặn, tuyệt đối là chết không có chỗ chôn!
- Ta phát hiện Âu Dương ở Hạo Thiên thành, mau đến đây!
Trịnh Tú Nhi dùng linh hồn truyền âm cho những người khác, nhưng những người khác ở cách nàng chí ít trên trăm vạn dặm, cho dù muốn tới đây cũng phải nửa giờ nữa.
- Kéo dài! Nhất định phải kéo dài thời gian!
Trịnh Tú Nhi không ngừng nói với mình, có thể kéo dài thêm một phút là nàng có thêm một phần thắng.
- Âu Dương! Ngươi quả nhiên không tới phương bắc, ta biết......
Trịnh Tú Nhi còn chưa nói xong, một mũi tên huyết sắc đã phá cửu thiên bay thẳng đến chỗ Trịnh Tú Nhi!
- Đừng chơi trò kéo dài thời gian với ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Âu Dương nắm Thứ Kiêu Cung, suy nghĩ của Trịnh Tú Nhi hắn đương nhiên có thể minh bạch, nhưng nếu hôm nay hắn đã dám xuất hiện như vậy, đương nhiên là muốn giết Trịnh Tú Nhi!
- Trốn đi!
Trong lòng Trịnh Tú Nhi bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ như vậy, nhưng khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ngụy Bỉnh Dập đã lôi kéo tàn ảnh cực dài đi tới bên cạnh nàng, ma khí vô tận trực tiếp nuốt sạch toàn bộ Tiên Tôn bên cạnh Trịnh Tú Nhi, trong nháy mắt tất cả Tiên Tôn đều chết hết, chỉ còn lại một mình Trịnh Tú Nhi.
- Các ngươi...
Dưới sự kinh hãi của Trịnh Tú Nhi, Vu Tổ thần châu phóng xuất ra tảng lớn mây đen, trong mây đen quyển động, hai mắt Trịnh Tú Nhi đã biến thành lục sắc.
- Chúng ta đều là cha ngươi!
Cái miệng Ngụy Bỉnh Dập cũng đủ độc ác, chiến nhận trong tay hắn mang theo dòng xoáy cuốn động giống như luân hồi đã đi tới trước người Trịnh Tú Nhi!
- Thông Linh!
Trịnh Tú Nhi bóp nát Vu Tổ thần châu, Vu Tổ thần châu biến thành một đạo lưu quang, lưu quang cuốn động đã bay đến trong chiến nhận của Ngụy Bỉnh Dập, Ngụy Bỉnh Dập cảm giác Ma Vương chiến nhận của mình bỗng nhiên không nghe mình sai khiến!
- Quăng kiếm!
← Ch. 1055 | Ch. 1057 → |