← Ch.1074 | Ch.1076 → |
- Không sai biệt lắm, hiện tại ngoại trừ Khâu Vân Bình, những người khác gặp phải ta chắn chắn đều sẽ chết.
Ngụy Bỉnh Dập đã suy nghĩ hai ngày nay, nhưng bất luận hắn nghĩ như thế nào cũng không rõ Âu Dương rốt cuộc làm thế nào đào tẩu khỏi ba, thậm chí là bốn cường giả tổ cấp?
- Âu Dương, kỳ thực ta nghĩ, kế hoạch của ngươi chính là muốn quăng ta đi!
Ngụy Bỉnh Dập không phải kẻ ngu si, hắn kỳ thực đã sớm suy nghĩ cẩn thận.
Âu Dương nói Ngụy Bỉnh Dập một đường trốn về phương bắc, còn nói có thể sẽ một người truy sát mình, hơn nữa khẳng định không phải là Khâu Vân Bình, nói Khâu Vân Bình sẽ truy sát hắn! Chuyện này có thể sao?
Khâu Vân Bình là kẻ ngu si? Hay những người khác của thiên đình là kẻ ngu si? Dưới tình huống độc đấu chỉ có Khâu Vân Bình có thể giết chết mình, nếu mình một lòng chạy trốn, cho dù là Khâu Vân Bình tuyệt đối cũng không thể giết chết mình!
Cho nên khả năng cuối cùng chính là bốn người đồng thời truy sát Âu Dương, không ai đuổi theo mình!
- Ha ha, lão Ngụy ngươi phản ứng không chậm!
Âu Dương uống một ngụm trà, cười hắc hắc nói:
- Không sai, việc ngươi phải làm là mang theo tất cả mọi người của Ngụy gia đến phương bắc, bốn người kia giao cho ta giải quyết!
Âu Dương vỗ ngực nói.
Nếu là Âu Dương ở toàn thịnh thời kì, lấy một địch bốn hầu như là đường chết, nhưng hiện tại thực lực của Âu Dương chỉ có phân nửa, Âu Dương lại dám lấy một địch bốn? Như vậy chẳng khác nào chịu chết?
- Ngươi vờ ngớ ngẩn sao? Tiểu Thiên và Mộng Hi đúng là hảo bằng hữu của ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu như ngươi chết, vậy bọn họ cuối cùng cũng xong đời!
Ngụy Bỉnh Dập nắm lấy cổ áo Âu Dương mắng!
- Ta đương nhiên không thể chịu chết, ngươi quên câu chuyện ta đã kể với ngươi sao? Trong sơn thôn nhỏ, Lý Vĩ hỏi ta ý nghĩa tối cao của cung tiễn thủ là gì, ta trả lời hắn chính là sợ chết, không sai, ta là một người rất sợ chết!
Âu Dương mỉm cười, vuốt ve tay Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Mặc dù lần này kế hoạch của ta có chút điên cuồng, nhưng ta thề, ta tuyệt đối sẽ còn sống, trở lại trận doanh liên quân. Hơn nữa xin ngươi hãy tin tưởng, Âu Dương ta cả đời gần như vô địch! Địch nhân lớn nhất của ta chính là Thiên Vương! Trong thiên hạ người có thể giết Âu Dương ta chỉ có một mình Thiên Vương!
- Phụt!
Ngụy Bỉnh Dập trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất nói:
- Thật không biết xấu hổ, cả đời gần như vô địch, không biết người nào đó đã từng bị ta giết chết.
- Ngươi từng giết chết ta sao!
Âu Dương không phục nhìn Ngụy Bỉnh Dập.
Ngụy Bỉnh Dập cũng tỏ vẻ khinh thường nói:
- Ta thật không biết Thần Tiễn ngươi có phải vì da mặt dày quá mới lăn lộn được đến giờ hay không...
- Ta không quan tâm da mặt ta dày hay không dày, ngươi cứ tin tưởng ta sẽ không chết là được rồi!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn dáng vẻ tràn ngập tự tin của Âu Dương, hắn không muốn tin cũng không được. Dù sao Âu Dương không thể đi chịu chết một cách vô ích, Âu Dương không phải kẻ ngu si. Nếu như không có lòng tin tuyệt đối, cho dù ngươi nói thế nào, hắn tuyệt đối cũng không để mình mạo hiểm! Tên gia hỏa đó nhất định sẽ nghĩ ra cách gì chạy trốn.
- Ngươi cách thời gian hoàn toàn khôi phục chí ít còn một tuần nữa, thời gian một tuần này ngươi làm sao kéo dài?
Ngụy Bỉnh Dập nhắc nhở Âu Dương, hắn không phải chỉ đào tẩu là xong, hắn không chỉ phải chạy trốn, còn cần kéo dài thời gian mới có thể!
- Đương nhiên, ta chưa bao giờ đánh nếu không nắm chắc, cho nên tất cả chuyện này ta đều tính toán kỹ lưỡng. Lúc đầu ta nói với ngươi, sẽ có người đuổi theo ngươi, thật sự là lừa gạt ngươi, bởi vì ta đã tính rõ ràng, đến lúc đó tuyệt đối không có người truy đuổi ngươi, bốn người bọn họ nhất định sẽ giống như chó điên truy sát ta! Đây chính là chỗ quan trọng then chốt nhất trong toàn bộ kế hoạch của ta, chỉ cần bốn người bọn họ toàn bộ đuổi theo ta, ta sẽ để bọn họ biến mất một tuần khó hiểu! Hắc hắc hắc hắc.
Âu Dương cười rất âm hiểm, phảng phất như tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.
- Chơi với ta! Ngoại trừ Thiên Vương, chỉ số thông minh của Khâu Vân Bình cũng không xứng chơi với ta!
Âu Dương nắm tay, dáng vẻ như lão tử chấp chưởng Càn Khôn...
- Được! Ta sẽ tin ngươi một lần nữa, ngươi yên tâm, ta sẽ mang mọi người về phương bắc an toàn, chúng ta sẽ ở trận doanh liên quân phương bắc chờ Thần Tiễn đại nhân người trở về!
Ngụy Bỉnh Dập nói đùa với Âu Dương, sau đó con mắt của hắn bỗng nhiên nhìn về phía bắc, trong mắt lửa ma chợt lóe!
- Ngươi thấy được?
Âu Dương kỳ thực sớm cũng đã thấy được tất cả, hiện tại ngay cả Ngụy Bỉnh Dập cũng có thể phát hiện, chứng tỏ một vấn đề, chính là bọn người kia đã tới...
- Thật là xem trọng chúng ta, trên vạn Tiên Tôn cấu thành đại trận mà đến, còn có bốn lão gia hỏa bọn họ, xem ra bọn họ thật sự không muốn lưu lại đường sống cho chúng ta.
Trong mắt Ngụy Bỉnh Dập lộ hung quang!
- Những Tiên Tôn này giao cho ngươi, ta chỉ cần kéo bốn tên đầu lĩnh đi, ngươi đừng nói với ta, ngươi không làm được!
Âu Dương chỉ vào Ngụy Bỉnh Dập, lúc này hai người bọn họ giống như hai đứa trẻ, hoàn toàn không đặt cường giả thiên đình trong mắt, hay nói cách khác, hai người bọn họ căn bản không hề sợ hãi...
Trận trận uy áp khiến tất cả cường giả trong Minh Khê thành đều quỳ xuống mặt đất, bất luận là Tiểu Thiên hay là Mộng Hi, đều bị đoàn đội siêu cấp do vạn Tiên Tôn và tứ đại cường giả thiên đình cấu thành ép tới, chỉ có thể quỳ rạp xuống mặt đất!
Trong Minh Khê thành chỉ còn hai người có thể đứng, chính là Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập. Tứ đại cường giả? Năm đó tứ đại cường giả hải ngoại trảm Chiến Vương cũng không hù dọa được hai người này, huống chi là bốn người của thiên đình hiện nay!
- Lão gia hỏa này thật biết giả thần giả quỷ, nhưng ta thật sự muốn nhìn xem hắn còn có thể sống bao lâu!
Ngụy Bỉnh Dập nói đến đây, đã muốn lao ra chém người, nhưng lại bị Âu Dương kéo lại:
- Đừng gấp, hắn còn không biết chúng ta đang ở đâu, hù doạ hắn trước đã!
- Doạ?
Ngụy Bỉnh Dập nghe đến đó cũng lãnh tĩnh lại!
Từ xa, bầu trời đã bị đội ngũ cường giả mênh mông cuồn cuộn che khuất. Trong ngàn dặm bên trong Minh Khê thành, chỉ cần là người sống đều bị ép phải quỳ rạp xuống đất, bọn họ đều sợ hãi nhìn tổ hợp cường giả như muốn hủy diệt thế giới này!
- Ta có thể cảm thụ được khí tức của hắn, nhưng ta không rõ vì sao hắn không đào tẩu đây? Với Quan Tâm Chiến Ý của hắn, ngoài trăm vạn dặm đã có thể thấy chúng ta, không có lý do gì không chạy trốn!
Khâu Vân Bình đứng trong không trung, trong mắt hắn có một ít nghi hoặc, hắn không rõ vì sao Âu Dương có thể sớm phát hiện ra bọn hắn nhưng vẫn không đi!
- Đại ca, sợ cái gì! Người này cố làm ra vẻ huyền bí không phải một hai lần, hiện nay chúng ta cường giả tề tụ, chẳng lẽ còn không giết chết hắn!
Hiện giờ trong tay Lý Thu Linh, chiến chùy đã đổi thành chiến búa, chiến búa không lớn bằng chiến chùy, nhưng một cô nương nắm một đồ chơi như vậy, xác thực cũng rất tràn ngập màu sắc huyền huyễn.
- Đúng vậy, đại ca, lẽ nào chúng ta còn có thể bị hắn hù dọa! Nếu hắn đã hai lần tiến nhập Minh Khê thành, chứng tỏ hắn có quan hệ không bình thường với Ngụy gia, chúng ta tiêu diệt Ngụy gia trước, xem hắn còn có thể trốn tới khi nào!
Chuông vàng của Kim Chung Đồng Tử đã được chữa trị như lúc ban đầu, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuông vàng của mình bị nặn như bột mì trước mũi tên kinh thế của Âu Dương, hắn vẫn cảm thấy vô cùng uất nghẹn!
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp kéo thẳng đến Ngụy gia, đám người của Ngụy gia nhìn các cường giả không ngừng chớp động các loại quang mang trên không trung, trên mặt đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng!
Lúc này đừng nói là đệ tử bình thường của Ngụy gia, cho dù là Tiểu Thiên và Mộng Hi cũng có chút hoài nghi, đối mặt với đông đảo cường giả như vậy, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập có thể thắng sao?
- Không cần lo lắng, ca ca nhất định sẽ đến!
Hồng Doanh đứng bên cạnh Mộng Hi, đừng thấy Hồng Doanh đang an ủi người khác, kỳ thực trong lòng nàng cũng đang bồn chồn, đông đảo Tiên Tôn và cường giả như vậy, trình độ chấn động tuyệt đối vượt xa lần đó ở ngoài biển.
Lần đó ở ngoài biển, kỳ thực số lượng vây công vượt xa số lượng lần này. Bất luận là số lượng Tiên Đế hay Tiên Tôn đều tuyệt đối vượt qua hiện tại, thế nhưng lần đó bị vây công chỉ có Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập. Hai người bọn họ từ khi bắt đầu căn bản không để mắt đến đám Tiên Đế Tiên Tôn, mà tập trung tất cả ánh mắt vào mấy cường giả đầu lĩnh của thiên đình.
Nhưng hiện tại thì khác, hiện tại trên vạn Tiên Tôn đã hợp thành một đại trận siêu cấp, bọn họ có thể đồng thời phát lực một kích, có thể tưởng tượng, trên vạn Tiên Tôn cấu thành đại trận liên thủ một kích, uy lực cường đại tuyệt đối không giống bình thường!
- Âu Dương! Ta xem trọng ngươi là Thần Tiễn! Ngươi có dám ra đây đấu một trận!
Khâu Vân Bình ở trên trời la lớn, lúc này toàn bộ Minh Khê thành đã hoàn toàn vắng vẻ, ngay cả đệ tử Ngụy gia cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của người khác.
Đông đảo cường giả như vậy lại chỉ để giết một mình Âu Dương, trong lòng rất nhiều người cảm thấy, nếu có thể chết dưới trận thế như vậy, bọn họ cũng là may mắn.
Có thể khiến toàn bộ thiên đình vì một người mà xuất hết cao thủ, như vậy có gì mà tiếc nuối?
- Âu Dương! Ta xem trọng ngươi là Thần Tiễn! Ngươi có dám ra đây đấu một trận!
Khâu Vân Bình lần thứ hai la lên, thanh âm giống như cửu thiên thần lôi bạo tạc. Lúc này trong Minh Khê thành có rất nhiều người trực tiếp bị thanh âm của Khâu Vân Bình chấn động, phun máu sau đó ngất đi.
← Ch. 1074 | Ch. 1076 → |