← Ch.1091 | Ch.1093 → |
- Còn nữa, muốn tạo thuỷ lợi cần rất nhiều nông dân từ bỏ nhà cửa, cứ như vậy, trong tương lai năm năm lương thực của Đại Vận ta sợ rằng phải giảm sản lượng một phần năm!
Tên gia hỏa mập mạp lại mở miệng, lúc này Lưu Nhất Châu đã biến sắc, vừa rồi hắn mới nói công trình này chỉ có lợi không có hại.
Nhưng hiện tại những thứ mọi người đề xuất đều đúng, những thứ này chẳng khác nào cho hắn một cái tát ngay tại chỗ.
- Cho nên toàn bộ quá trình thiếu hụt tuyệt đối không phải năm năm bảy năm, mà chí ít là mười năm! Chư vị, mười năm này chỉ là thời gian Đại Vận ta từ thiếu hụt đến thoát khỏi thiếu hụt, chứ không phải nói khôi phục cho tới hưng thịnh bây giờ. Muốn khôi phục cho tới bây giờ, cho dù có công trình thuỷ lợi, toàn bộ quá trình chí ít cũng cần ba năm, cũng chính là nói vì công trình thuỷ lợi này, Đại Vận ta cần mạnh mẽ đè ép quốc thế xuống mười ba năm!
Vương đại nhân nhìn mọi người đưa ra tổng kết cuối cùng.
- Mười ba năm nhược thế sẽ dẫn phát cái gì, ta nghĩ các vị ở đây cũng không ai không biết!
Khi mọi người nói đến đây, một đám thị vệ trong hoàng cung đã từ xa chuyển đến một đống ghế.
Rất hiển nhiên việc đàm luận ở cửa cung đã giằng co một hồi, hơn nữa nhìn tình huống này có lẽ còn lâu mới kết thúc. Cho nên bọn thị vệ vội vàng mang ghế tới cho các vị đại nhân.
Mọi người liền ngồi xuống cửa cung đàm luận tiếp.
- Lưu đại nhân, không thể không nói, nếu công trình thuỷ lợi này kiến thành, Đại Vận ta tuyệt đối sẽ tiến vào một giai đoạn mới, nhưng hiện nay xem ra, mười ba năm này hầu như là một cửa ải khó khăn không thể khắc chế!
Vương đại nhân lắc đầu thở dài tiếp tục nói:
- Nếu đẩy lùi kiến tạo công trình này thêm mười năm, có lẽ sẽ hiện thực hơn....
- Mười năm...
Lưu Nhất Châu vừa nghe nói mười năm, trong mắt liền hiện lên vẻ không cam lòng. Dù sao hắn biết, thế giới này đã yên bình rất lâu, không ai biết mười năm nữa có bạo phát chiến tranh hay không.
Nếu một khi bạo phát chiến tranh, như vậy thời hạn mười năm này sẽ kéo dài vô hạn, phỏng chừng trước khi hắn chết già cũng không có khả năng nhìn thấy công trình thuỷ lợi này hoàn thành.
Hơn nữa hiện nay quân chủ tài đức sáng suốt nguyện ý suy nghĩ, ai biết thời gian tới quân chủ có đồng dạng tài đức sáng suốt hay không, có đồng ý tiêu tốn số lượng lớn tài lực để khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi này hay khong?
- Kế hoạch này không tồi!
Ngay khi mọi người đều cúi đầu trầm tư, một người phảng phất như quỷ ảnh từ bên cạnh đi ra, hắn giống như chui ra từ trong thời không, thoáng cái khiến một đám đại nhân giật mình.
Khi mọi người thấy người này, trong ánh mắt một số người lộ ra vẻ khinh thường, một số người hiện ra thần sắc không thể tưởng tượng.
Không sai, người xuất hiện chính là Âu Dương, hoặc nói đúng hơn là Âu Dương trong cơ thể Bì Vân Liệt. Kỳ thực Âu Dương đã tới một hồi, nhưng Âu Dương vẫn không hiện thân, chính là để nghe những người này thảo luận chuyện công trình thuỷ lợi.
Không thể không nói, lúc này Đại Vận quốc quân tuyệt đối là một minh quân, bằng không thủ hạ của hắn kiên quyết không thể có nhiều đại thần tài đức như vậy. Mỗi quan điểm mà những đại nhân này thảo luận đều xuất phát từ thực tế, hoàn toàn đều vì suy nghĩ cho dân chúng.
Thấy Bì Vân Liệt bỗng nhiên xuất hiện, quốc sư Uân Thanh và Bì Khánh Phong đều thần sắc đại biến.
Người khác không biết biến hóa xảy ra gần đây, nhưng hai người Uân Thanh và Bì Khánh Phong lại rất rõ ràng. Hiện nay Bì Vân Liệt căn bản không phải Bì Vân Liệt, đây là một cường giả siêu cấp khoác da Bì Vân Liệt, một siêu cấp cường giả khiến hai người liên thủ cũng không thể làm gì. Chuẩn xác mà nói, có lẽ người này không thuộc về thế giới này, hơn nữa hắn còn có chút giao tình với tiền bối của Bì gia.
Thấy Bì Vân Liệt xuất hiện, một đám đại nhân cũng ngẩn người, sau đó lời nói tiếp theo của Bì Vân Liệt càng khiến bọn họ như phát mộng.
- Nguyên soái giúp ta làm một việc, sau khi chuyện này thành, ta sẽ tặng cho Đại Vận một kênh đào?
Những lời này của Âu Dương là phát ra từ nội tâm, chờ hắn hồi phục thực lực, chém ra một kênh đào là chuyện vô cùng dễ dàng...
Nhưng lời này trong mắt rất nhiều đại thần lại trở thành một loại thần thoại, một loại cảm giác thổi phồng không thể tưởng tượng. Vô số đại nhân vật thảo luận thời gian dài như vậy, cho ra kết luận đều là chí ít cần mười ba năm mới có thể giải quyết, vậy mà một tiểu gia hỏa vắt mũi chưa sạch lại nói ta sẽ tặng ngươi một kênh đào gì đấy? Hắn cho rằng xây kênh đào giống như đào nhà xí sao? Giống như hắn có thể tùy tiện xúc mấy xẻng là có thể hoàn thành một kênh đào vậy.
Kênh đào này sẽ đi xuyên qua toàn bộ Đại Vận, lượng công trình cũng chưa từng có trong lịch sử, một khi kênh đào hoàn thành sẽ là một hành động vĩ đại trước nay chưa từng có.
- Nguyên soái đại nhân, nơi này chính là hoàng cung, công tử tùy ý làm bậy như vậy....
Vương đại nhân vừa mới mở miệng đã bị Uân Thanh cắt đứt, người khác không biết chuyện của Bì Vân Liệt, nhưng Uân Thanh quốc sư lại biết.
- Vương đại nhân, hôm nay chư vị đại nhân cũng đều mệt mỏi rồi, vẫn nên quay về phủ nghỉ ngơi đi!
Lời nói vô cùng đúng lúc của Uân Thanh cắt đứt lời Vương đại nhân, cũng tránh cho Vương đại nhân nói ra những lời khó nghe.
Vương đại nhân liếc nhìn Bì Khánh Phong, hắn phát hiện sắc mặt Bì Khánh Phong có chút khó xử, hắn cũng cảm thấy những lời của mình có vẻ quá đáng, vội vàng chắp tay nói với Bì Khánh Phong:
- Nguyên soái, Vương Thanh lắm miệng, xin lỗi nguyên soái, mong rằng nguyên soái không lưu tâm.
Cách làm của Vương đại nhân cũng xem như thích hợp.
Dù sao toàn bộ Đại Vận ai không biết Bì Vân Liệt chính là một công tử ăn chơi trác táng siêu cấp, tên gia hỏa này không ngày nào không có người nhục mạ khắp nơi, hiện tại Vương đại nhân có thể hạ mặt xin lỗi Bì Khánh Phong đã là cực hạn rồi.
- Vương đại nhân yên tâm, Bì mỗ cũng không phải người chấp nhặt, Vương đại nhân mời...
Bì Khánh Phong vừa rồi đang suy nghĩ, một hồi bị Vương đại nhân nói như vậy cũng xem như tỉnh lại, hắn kỳ thực cũng biết quá khứ ăn chơi của nhi tử mình, cho nên cũng không cách nào trách tội người khác.
- Được, vậy chư vị Vương mỗ xin đi trước một bước!
Vương Thanh thấy Bì Khánh Phong không có gì trách tội cũng không dự định lưu lại, hắn quay sang mọi người hành lễ sau đó rời đi.
Mọi người xung quanh, ngoại trừ Uân Thanh, những người khác cũng không có hứng thú tiếp tục đàm luận, cũng đều cáo từ rời đi.
Đợi sau khi mọi người tản đi, Âu Dương tìm một cái ghế ngồi xuống. Hắn nhìn Bì Khánh Phong và Uân Thanh đứng đó hoàn toàn không cảm thấy có gì không thích hợp. Phải biết rằng, nếu tính về bối phận của Âu Dương, Âu Dương có lẽ là siêu cấp trưởng bối của hai người bọn họ.
- Vừa rồi ta không nói đùa với chư vị, mặc dù ta chỉ dừng lại đây vài ngày, nhưng gần đây tâm tình của ta tương đối tốt, nếu chuyện tiếp theo các ngươi làm tốt, vậy ta tặng các ngươi một kênh đào cũng không có gì!
Âu Dương vẫn rất bình tĩnh nói.
Nhưng bọn họ không phát hiện, lúc này rất nhiều hộ vệ trong hoàng cung đều nhìn sang bên này với nhãn thần khó tin.
Vừa rồi chư vị đại thần đang nghị sự, cho nên cũng không phân biệt quan chức cao thấp, chỉ cần người có bản lĩnh đều ngồi ở đây đàm luận.
Nhưng lúc này thì sao? Tên công tử ăn chơi trác táng Bì Vân Liệt tuyệt đối là kẻ nổi danh khắp Đại Vận, cho nên hộ vệ đương nhiên nhận ra. Điều khiến cho người ta không thể tưởng tượng chính là, lúc này Bì Vân Liệt ngồi ở chỗ kia, còn nguyên soái Bì Khánh Phong, phụ thân của Bì Vân Liệt lại đứng ở đó, quỷ dị nhất chính là quốc sư Uân Thanh cũng đứng ở đó. Tràng diện này thực sự có chút không thể tưởng tượng... Tình huống gì mà cha đứng, con ngồi? Lẽ nào hiện tại tình huống Đại Vận đã thay đổi, hiện tại đã thành thời đại lão tử nghe nhi tử phát biểu?
Trong lòng rất nhiều thị vệ nghĩ như vậy, nhưng điều này cũng không có căn cứ, chưa từng nghe nói nhi tử phát biểu lão tử nghe.
Loại sự tình này phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ có thể phát sinh trong quân doanh. Dưới tình huống nhi tử là nguyên soái, lão tử là tướng quân mới có thể là lão tử nghe nhi tử, nhưng như vậy nhi tử bình thường đều là nhân vật siêu cấp lưu danh sử sách, còn Bì Vân Liệt thì sao?
Bì Vân Liệt tuyệt đối cũng có tư cách lưu danh sử sách, bởi vì trong lịch sử thật sự không có kẻ nào ăn chơi trác táng như hắn....
- Tiền bối không nói đùa chứ?
Bì Khánh Phong không biết làm sao trả lời, mà Uân Thanh cũng mặc kệ những chuyện này. Nếu vị tiền bối trước mặt thực sự có thể tặng cho bọn họ một kênh đào, đừng nói là hoàn thành một việc, chính là mười việc cũng có thể!
- Ta nói gần đây tâm tình của ta rất tốt, cho nên cái này tựa hồ xem như lễ vật miễn phí tặng cho các ngươi!
Âu Dương cười ha ha, đương nhiên, hiện tại hắn không dám làm chuyện tặng kênh đào này. Lúc này hắn đã đạt được cấp Đại Đế, mặc dù cấp bậc này không đến mức phá hủy tiểu thế giới, nhưng tùy tiện xuất thủ ở tiểu thế giới vẫn rất dễ chém vỡ thời không của tiểu thế giới, muốn tặng kênh đào sợ rằng phải chờ tới lúc Âu Dương rời khỏi, cũng chính là lúc Âu Dương khôi phục thời kì đỉnh phong.
← Ch. 1091 | Ch. 1093 → |