← Ch.1193 | Ch.1195 → |
- Đó không phải Âu Dương, đó là hình thái cuối cùng của linh hồn hỏa diễm, nó đã vô hạn tiếp cận chí cao vô thượng. Nhưng nó không có linh hồn, cho nên dưới thiên đạo nó là vô địch, bất cứ cường giả nào tiếp xúc đều có thể trong nháy mắt bị nó chôn vùi.
Ngụy Bỉnh Dập nhìn rất rõ ràng, Ngụy Bỉnh Dập cũng xem như cường giả cách chí cao vô thượng một bước xa, nhưng một bước này sợ rằng cả đời hắn cũng không có khả năng bước qua, cho dù hắn sở hữu sinh mệnh vô tận cũng uổng phí.
- Vì sao Âu Dương không đến? Lẽ nào hắn không muốn gặp mặt chúng ta lần cuối?
Lý Vĩ nhìn phân thân linh hồn hỏa diễm bên cạnh, trong mắt hắn lộ vẻ cảm thán.
Thiếu niên sơn thôn hàng ngày đều giảng thuật cho hắn việc đầu tiên cung tiễn thủ phải làm chính là chạy thật xa, bắn thật xa. Thiếu niên sơn thôn đó hiện giờ đã sở hữu cơ hội đứng trên thiên đạo, điều này sao có thể không khiến hắn cảm thán.
- Không, các ngươi đều sai rồi. Hắn chính vì quá nhớ chúng ta, cho nên mới kêu phân thân này lén đến thăm chúng ta, kỳ thực hắn có thể thông qua phân thân này nhìn thấy chúng ta, nhưng hắn lại không nói chuyện với chúng ta. Nửa năm cuối cùng này hắn chỉ sợ thực sự phải từ bỏ tất cả để đánh cược cơ hội cuối cùng này.
Vệ Thi quá lý giải Âu Dương, cho nên khi nàng nhìn phân thân linh hồn hỏa diễm trước mặt mình, phân thân linh hồn hỏa diễm cúi đầu, quang thải trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Nhìn thần quang trong mắt phân thân linh hồn hỏa diễm biến mất, mọi người đều nở nụ cười, thì ra vừa rồi Âu Dương chỉ dùng phân thân này lén lút quan sát bọn họ, nhưng sau khi bị Vệ Thi vạch trần liền xấu hổ bỏ chạy...
Không sai, hiện tại Âu Dương đang ở trong một khu rừng vô cùng rộng lớn của tiên giới, một con rùa đen khổng lồ đang chở hắn đi dọc theo con sông trong khu rừng.
Lúc này Âu Dương mở mắt lắc lắc đầu, hình như bất cứ lúc nào Vệ Thi cũng có thể minh bạch suy nghĩ trong lòng mình, nhưng lần này nàng làm mình quá mất mặt, mình lén lút đi quan sát người ta còn bị người vạch trần tại chỗ.
- Rùa đen, cảm tạ ngươi đã chở ta hai ngày qua, nhưng ta phải đi.
Âu Dương nói xong, thân thể hắn đã nổi lên. Rùa đen nhô đầu nhìn hắn, kêu lên hai tiếng "ô ô", nhưng Âu Dương đã sớm đi xa.
Khủng hoảng vẫn đang truyền lưu trong tiên giới, mặc dù tiên giới bị phá hủy đã khôi phục, nhưng cung điện do đám mây tạo thành trên bầu trời vẫn chưa chưa từng biến mất. Từ trong cung điện thường xuyên truyền ra thiên uy, như muốn nói với mọi người Thiên Vương còn vẫn đang ở đây.
- Hẹn ước mười năm, còn có mấy tháng cuối cùng, mấy tháng này đối với con người mà nói cũng không xem là ngắn.
Âu Dương vẫn ngồi trên xe đẩy, dáng vẻ vẫn bệnh tật như trước kia, nhưng lúc này Âu Dương nắm giữ pháp tắc lại cường đại hơn bất cứ lúc nào.
- Nếu như lần này Thần Tiễn thất bại, chúng ta có phải sẽ thật sự bị tiêu diệt hay không?
Đây là chủ đề thảo luận của người trong tiên giới, nhưng không ai có thể trả lời được đáp án này.
Thần Tiễn gánh vác hi vọng của quá nhiều người, trên lưng hắn có quá nhiều gánh nặng. Hoặc là nói Âu Dương đã mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Trước đây mình đã từng chiến đấu, nhưng tại sao hiện giờ vẫn phải chiến đấu nhiều như vậy.
- Phụ thân, con sẽ chết sao?
Một tiểu tử mặc y phục thuộc da nhìn phụ thân thợ săn mở miệng hỏi.
- Không đâu, chúng ta phải tin tưởng Thần Tiễn, Thần Tiễn chưa bao giờ để chúng ta thất vọng.
Trong mắt người thợ săn hiện lên vài phần yêu thương và lo lắng, rất hiển nhiên những lời này của hắn chỉ là lừa gạt hài nhi.
- Mẫu thân, vì sao Nhị Ngưu luôn nói chúng ta không có cơ hội cưới vợ? Có phải là Nhị Nha không thích ta?
Một hài tử thật thà chất phác nhìn mẫu thân hỏi.
- Hài nhi, không đâu, Nhị Nha làm sao không thích con chứ, tương lai con nhất định có cơ hội lấy Nhị Nha làm vợ.
Mẫu thân trả lời hài nhi của mình, nhưng nàng biết rõ, không ai biết hài nhi của mình có cơ hội trưởng thành hay không, vì bọn họ không có thời gian.
Đẩy chiếc xe đẩy của mình, Âu Dương đi trong tinh không, hắn phảng phất nghe được đối thoại của vô số người, phảng phất như thấy được hỉ nộ ái ố của mọi người. Có người mắng hắn, có người tán dương hắn, có người nghĩ hắn không có khả năng là đối thủ của Thiên Vương, cũng có người cảm thấy hắn nhất định có thể thắng lợi, nhưng đối với tất cả những lời này Âu Dương hoàn toàn không để ý, hắn chỉ xem mình như một người ngoài cuộc đứng nhìn.
Ngừng cước bộ, Âu Dương đứng dậy, chiếc xe đẩy bị nghiền nát đưa về hư không. Âu Dương nhắm mắt lại, phảng phất như dung hợp với thời không, biến thành một pho tượng, một pho tượng đứng sừng sững trong tinh không.
Âu Dương giống như đang chờ đợi cái gì đó, cùng với thời gian chuyển dời, một ngày lại một ngày trôi qua, cho đến ngày thứ bảy, trong tinh không truyền đến một trận chuyển động, một bạch y nhân xuất hiện trước người Âu Dương.
- Xem ra ngươi đã thất bại...
Bạch y nhân mỉm cười nhìn Âu Dương, nếu như không phải Âu Dương biết người trước mặt mình là ai, có thể sẽ cho rằng đây là một lão bằng hữu thất lạc đã nhiều năm, bởi vì nụ cười trên mặt hắn thật sự quá hài hòa.
- Ta thất bại hay không, không phải do ngươi kết luận.
Âu Dương cũng không khách khí, dù sao tương lai hắn sẽ là đối thủ của mình, mình không cần phải nói những lời dễ nghe với hắn.
- Vậy sao, ta đang chờ mong một trận thất bại, Ta thỉnh cầu ngươi khiến ta thất bại, nhưng hiện tại ngươi hiển nhiên còn kém quá xa, hiện tại trong tay ta ngươi căn bản không có bất cứ cơ hội gì, ngươi hiểu chứ?
Trên mặt Thiên Vương mang theo nụ cười ngạo nghễ.
- Từ lúc nào ngươi lại trở nên tự tin như vậy?
Âu Dương nhìn thấy bộ dạng ngạo thị của Thiên Vương cũng rất khó chịu. Tên gia hỏa này đúng là thiếu đánh, hơn nữa lúc này còn dùng một loại nhãn thần tất thắng nhìn Âu Dương càng khiến hắn không vui, nhưng Âu Dương cũng rất khó phản bác hắn, bởi vì bản thân Âu Dương biết rõ hơn ai khác. Nếu thực sự chiến đấu, có lẽ sẽ đúng như lời Thiên Vương nói, mình sẽ không chịu nổi một kích.
Đừng thấy chỉ có nửa bước chênh lệch, nửa bước này chính là khoảng cách gần nhau trong ganh tấc mà biển trời cách mặt. Từ xưa đến nay bao nhiêu người đạt được tổ cấp, nhưng chân chính bước vào bán bộ chí cao vô thượng chỉ có một mình Âu Dương, mà chân chính đạt được chí cao vô thượng chỉ có một mình Thiên Vương, đó chính là khoảng cách.
- Ta tự tin hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi khiến ta thất vọng...
Thiên Vương cũng biết. Lúc này không nên tiếp tục nói thêm cái gì với Âu Dương, hắn lắc lắc ngón trỏ, sau đó thân hình dần dần vỡ nát, biến thành hư vô, biến mất trước mặt Âu Dương.
- Thiên Vương, dáng vẻ của ngươi thật sự rất ti tiện!
Đây là lời nói cuối cùng Âu Dương dành cho Thiên Vương, mà khắp thiên hạ chỉ sợ cũng duy độc có Âu Dương mới dám nói Thiên Vương như thế.
Cùng lúc đó, toàn bộ tiên giới đã phát sinh biến hóa ngút trời. Trên thánh sơn tất cả thân hữu của Âu Dương đều đã từ trên thánh sơn đi xuống.
← Ch. 1193 | Ch. 1195 → |