← Ch.1208 | Ch.1210 → |
Thiên Vương chỉ xuống phía dưới, ba mươi tám pho tượng đồng thời tan vỡ, duy độc để lại pho tượng của Âu Dương.
Kỳ thực không phải Thiên Vương không muốn hủy diệt pho tượng của Âu Dương, mà là Thiên Vương làm không được. Dưới tình huống đồng giai, tất cả những thứ có quan hệ với Âu Dương đều là tồn tại chí cao vô thượng, đều là một phần của thiên địa pháp tắc, cho dù Thiên Vương có toàn lực cũng không có khả năng hủy diệt pho tượng của Âu Dương.
- Lưu lại một mình pho tượng của ngươi thôi...
Thiên Vương nói xong, tay hắn lần thứ hai huy động. Từng đạo sóng gợn lấy hắn làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, theo sóng gợn nhộn nhạo, thời không thiên địa bắt đầu vỡ nát, thế giới bắt đầu nghiền nát thành từng mảnh nhỏ!
- Thời không nghịch chuyển!
Âu Dương chỉ tay lên trời, lúc này thời gian bắt đầu dừng lại, sau đó thời gian điên cuồng nghịch chuyển. Những nơi bị sóng gợn của Thiên Vương phá hư đều bị thời gian pháp tắc thôi động khôi phục như cũ.
- Hừ hừ hừ! Ta xem ngươi có thể chơi tới khi nào...
Thiên Vương nói xong, ngón tay điểm ra, toàn bộ thế giới hoàn toàn bị chôn vùi... Âu Dương đứng trong hư không trống rỗng, pháp tắc thời gian tiếp tục lưu chuyển, tất cả lại bắt đầu khôi phục. Khoảng chừng một phút sau, thế giới này lại một lần nữa khôi phục tới thời điểm trước khi Thiên Vương hủy diệt!
Khi Âu Dương làm xong tất cả chuyện này, mở mắt ra mới phát hiện Thiên Vương sớm đã biến mất! Nhìn thấy màn này toàn thân Âu Dương run rẩy!
- Đi đâu rồi! Tên biến thái này đi đâu rồi...
Âu Dương lần đầu tiên phiền muộn như vậy, lần đầu tiên bị động như vậy, một đối thủ hoàn toàn không dựa theo lẽ thường khiến toàn thân Âu Dương hầu như muốn tan vỡ...
-Tiên giới sao? Lẽ nào hắn muốn hủy diệt tiên giới?
Đây là nơi đầu tiên Âu Dương nghĩ đến, Âu Dương trực tiếp xé rách hư không, điên cuồng tiến về tiên giới...
Phất tay bổ ra con đường thông đến tiên giới, lúc này điều Âu Dương sợ hãi nhất chính là đột nhiên phát hiện tiên giới đã biến thành một mảnh hư vô. Phải biết rằng, tiên giới quá lớn, mặc dù dùng phương thức thời gian đảo lưu thời không nghịch chuyển cũng không dễ dàng kéo trở về.
Hủy diệt có thể chỉ cần trong nháy mắt, nhưng kiến thiết lại cần rất lâu, nếu như Thiên Vương thật sự xuất thủ, một chiêu hủy diệt tiên giới là điều Âu Dương tuyệt đối không hoài nghi. Nhưng nếu như Âu Dương dùng phương thức thời gian đảo lưu chữa trị tiên giới, không mất mười ngày nửa tháng tuyệt đối khó có thể làm được.
Khi Âu Dương bổ ra thời không tiên giới, phát hiện tiên giới vẫn là tiên giới xinh đẹp tuyệt trần như trước. Âu Dương rốt cuộc tạm thời thở dài một hơi.
- Địa Cầu!
Trong nháy mắt trong lòng Âu Dương chỉ còn lại hai chữ này. Mặc dù thời gian Âu Dương ở Địa Cầu cũng không nhiều, nhưng Địa Cầu đối với Âu Dương mà nói cũng vô cùng quan trọng, nếu như Địa Cầu thực sự bị hủy diệt, Âu Dương có thể sẽ có một loại cảm giác điên cuồng!
- Không được! Lập tức đến Địa Cầu!
Nhận biết toàn thân Âu Dương bay ra, hầu như bao phủ mỗi ngõ ngách của tiên giới, tìm kiếm thông đạo thông đến Địa Cầu. Toàn thân vù một tiếng chui vào thông đạo thông đến Địa Cầu.
Lúc này trên Địa Cầu, có một bóng người ngồi trên một tòa nhà cao chọc trời, nhìn thành thị phồn hoa phía dưới, trên mặt mang theo không ít dấu chấm hỏi.
- Có lẽ sáng tạo ra một thế giới công nghệ cao cũng không tồi, không có nhiều cường giả va chạm, đã có các loại máy móc đối kháng...
Thiên Vương giống như một người bình thường ngồi trên tòa nhà, lúc này trên người Thiên Vương đã thay một bộ âu phục rất bình thường.
- Này, ai cho anh trèo lên đấy, có biết nguy hiểm thế nào không!
Khi Thiên Vương đang tự hỏi, bảo vệ của tòa nhà cũng vừa vặn tuần tra tới vị trí này, liếc mắt đã nhìn thấy Thiên Vương ngồi sát mé ngoài của tòa nhà chọc trời.
Đây là tầng mười, từ đây rơi xuống chắc chắn chỉ còn là đống thịt nát.
- Mau xuống đây, trên đó nguy hiểm lắm!
Người bảo vệ mở cánh cửa thông lên trên, sau đó tiến vào, trên mặt mang theo vẻ nghi vấn.
Cánh cửa thông lên mái nhà đã bị khóa chặt, làm sao người kia có thể tiến vào đây? Lẽ nào hắn biết bay, hay tòa nhà này còn có một lối đi bí mật khác.
Không đúng... Người bảo vệ lập tức xóa bỏ suy nghĩ này, mình làm ở đây cũng chưa quá lâu, nhưng cũng được một năm rồi, nếu có đường đi khác, làm sao mình lại không biết?
- Anh là ai, trèo lên trên này làm gì?
Mặc dù trong lòng người bảo vệ tràn đầy nghi vấn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao hắn có nghĩ nát đầu cũng tuyệt đối không nghĩ ra đây là một người từ thế giới khác, trực tiếp bổ thời không xuất hiện ở đây. Ở Địa Cầu, mọi người căn bản không tin có lực lượng như thần linh tồn tại.
- Ta? Ta là chúa tể của thế giới này! Thế giới này không có chỗ nào ta không thể đến.
Thiên Vương mở rộng hai tay, làm bộ ôm lấy thế giới. Nếu như hắn ở tiên giới, nơi tất cả mọi người đều biết hắn, hắn nói những lời này hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề nơi này là Địa Cầu. Ở chỗ này nói như vậy chỉ có hai loại người, một loại là lưu manh, một loại khác là người điên...
Nhưng nhìn cách ăn mặc của Thiên Vương cũng không giống như hai loại người này, cho nên trong lúc nhất thời người bảo vệ thấy, đây có thể là một khách say rượu ở quán rượu phía sau. Dù sao nhìn cách ăn mặc của Thiên Vương cũng thấy hắn là người thuộc xã hội thượng lưu.
Thiên Vương bỗng nhiên đứng dậy, đứng trên đỉnh cao nhất của tòa nhà, mở rộng hai tay. Nhưng lần này hắn làm đồng chí bảo vệ thật sự sợ hãi, chỉ sợ hắn là một người muốn tự sát...
- Tiên sinh tiên sinh... Đừng xung động, ... Thế giới này tươi đẹp như vậy, hà tất phải luẩn quẩn trong lòng?
Người bảo vệ kêu to, những lời này của hắn hiển nhiên khiến Thiên Vương hiểu lầm.
Thiên Vương tự sát? Nếu như Thiên Vương muốn tự sát, vậy có lẽ thế giới này cũng không còn người sống. Thiên Vương xuất hiện ở đây chính là muốn hủy diệt thế giới này, sau đó nhìn Âu Dương rốt cuộc sẽ như thế nào. Hắn có thể xem là một kẻ điên thật sự, vì muốn nhìn biểu tình và biến hóa tâm lý của một người mà hủy diệt cả một thế giới...
Người bảo vệ kỳ thực là muốn khuyên can Thiên Vương không nên nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, nhưng Thiên Vương nghe vào lại biến thành khuyên bảo hắn đừng hủy diệt thế giới này...
- Thế giới này tươi đẹp? Ngươi thực sự tin tưởng sao?
Thiên Vương xoay người lại, phía sau hắn chính là bầu trời đêm, phía sau hắn chính là vực sâu, nhưng Thiên Vương vẫn đứng vững vàng nhìn người bảo vệ hỏi.
- Cái này...
Người bảo vệ nghe thấy câu hỏi của Thiên Vương liền cúi đầu. Không sai, bản thân hắn chỉ là một người nông thôn đến đây làm công, cuộc sống ở đây quá khổ cực, bình thường đều bị lãnh đạo ở trên khi dễ, nhưng có cách nào, ai kêu mình không tiền không thế?
- Ngươi hoài nghi? Ha ha, ngươi hoài nghi thế giới tươi đẹp của mình sao?
Thanh âm của Thiên Vương phảng phất mang theo thiên uy, thanh âm trực tiếp xuyên thấu tất cả phòng tuyến, đánh tan tâm linh của người bảo vệ.
- Ông trời vốn không công bằng như vậy! Dựa vào cái gì mà ta phải khổ sở làm công, còn bị người ta khinh thườ kng, dựa vào cái gì mà một người sinh ra đã giàu có. Còn ta phấn đấu cả đời lại không được cái gì? Dựa vào cái gì dựa vào cái gì!
Người bảo vệ nói đến đây, trên mặt mang theo một tia điên cuồng và phẫn nộ.
Thiên Vương nhìn người bảo vệ, trên mặt hắn xuất hiện vẻ tươi cười. Đây là điều hắn muốn.
← Ch. 1208 | Ch. 1210 → |