← Ch.072 | Ch.074 → |
Nhìn thấy Thành vệ quân canh giữ ở đại môn Trương Hiểu Vũ hỏi:"Thi đại ca, sao lại thế này?".
"Là Thành vệ quân đang muốn điều tra chuyện này, ta nói ngươi cùng tiểu Hầu gia là bằng hữu, đúng rồi, ổn chưa!" Thi Đại Nguyên hồi đáp.
"Tốt hơn nhiều rồi, điều dưỡng một ít ngày là có thể khỏi hẳn".
Thi Đại Nguyên có chút kỳ quái nhìn Trương Hiểu Vũ nói:"Trương huynh đệ, xem ra phiền toái của ngươi cũng không nhỏ hơn so với chúng ta, lại có người mướn sát thủ ám sát ngươi".
Trương Hiểu Vũ cười khổ một chút nói:"Ta hiện tại là nhị cấp truy nã phạm tại Đôn Hoàng sa mạc, không nhỏ hơn so với các ngươi đâu".
"Đôn Hoàng sa mạc nhị cấp truy nã phạm? Chẳng lẽ ngươi đã đắc tội với Thần Sa phủ, ha ha, thực lực của Thần Sa phủ còn cao hơn cả Huyền Âm Môn, nghe nói phủ chủ Thần Sa phủ năm mươi năm trước đã là Ngũ cấp võ hùng, nay chỉ sợ đã là Võ tông rồi!" Thi Đại Nguyên kinh ngạc nói.
"Môn chủ Huyền Âm Môn hiện tại là Ô Lương Vũ ta đã từng gặp qua ở Đôn Hoàng sa mạc, bất quá khi đó hắn đang bị đại trưởng lão Thần Sa phủ cùng tộc trưởng lục đại gia tộc đuổi giết". Trương Hiểu Vũ nói.
Thi Đại Nguyên oán hận nói:"Ô Lương Vũ cẩu tặc này, ta đã sớm nhìn ra lòng lang dạ thú, đáng tiếc là môn chủ lại không nghe lời ta, cho rằng không nên nội đấu, hắn không thể ngờ được rằng mình vừa chết thì đối phương lập tức liền làm phản. Chính là không biết vì nguyên nhân gì mà mười năm này thực lực hắn lại đột nhiên tăng mạnh, vừa mới thăng cấp đến tứ cấp Võ hùng, chẳng lẽ thực sự kẻ ác sống ngàn năm sao".
Trương Hiểu Vũ nghe ra thì nói:"Ta biết nguyên nhân khiến Ô Lương Vũ tiến bộ nhanh như vậy, mười năm trước hắn và một số cao thủ cùng nhau tiến vào Thần Sa phủ ăn trộm chí bảo Tụ nguyên châu của Thần Sa phủ ".
"Tụ nguyên châu là kỳ bảo có thể nhanh chóng tu luyện nguyên lực, khó trách thì ra mười năm trước hắn đã tính toán làm phản rồi, kẻ này tâm tư thật sự không ai biết được". Thi Đại Nguyên tỉnh ngộ nói.
Trương Hiểu Vũ cũng vì Thi Đại Nguyên và Lạc Thi Thi mà lo lắng thay, cho dù đối phương có thể có thực lực thu phục được Huyền Âm Môn nhưng Ô Lương Vũ cũng không phải đơn giản như vậy, mười năm trước hắn đã có thể tổ chức được một thực lực với nhiều cao thủ như vậy, đây là một lực lượng rất cường đại.
"Thi đại ca, ngươi có biết tại Thiên La quốc có tổ chức sát thủ nào cường đại hay không ". Đám tập kích Trương Hiểu Vũ này có thủ đoạn ám sát rất cao minh, các tổ chức sát thủ nhỏ rất khó đào tạo ra sát thủ tinh nhuệ như vậy.
"Nói đến cái này, ngươi phải cẩn thận một chút, lần này những kẻ được mướn tới giết ngươi có khả năng là từ Tu La môn. Mà Tu La môn tại Thiên La quốc là một trong hai tổ chức sát thủ lớn nhất, Tổng bộ của nó nằm ở phụ cận Kim Quang quận thành và Thương Dương quận thành. Nguyên tắc của Tu La môn là ám sát một người không quá ba lượt, nếu giết không chết thì nhiệm vụ này sẽ hủy bỏ, cho nên kế tiếp hẳn là còn hai lần ám sát nữa, mà mỗi lần sau đều nguy hiểm hơn lần trước".
Ba lượt ám sát, Trương Hiểu Vũ cau mày lại rồi lại lập tức thả ra:"Ta không tin Trương Hiểu Vũ ta chống đỡ không nổi ba lượt ám sát".
Thấy Trương Hiểu Vũ tự tin như vậy, Thi Đại Nguyên cũng không xem trọng, lần này sát thủ tới giết thực lực bất quá là hai ba cấp Đại võ sư, lần sau ít nhất là năm sáu cấp Đại võ sư, sát thủ lục cấp Đại võ sư đủ để ám sát Võ vương cao thủ làm sao còn cần lần thứ ba nữa, cái đó chính là tất sát chứ không phải ám sát nữa. :
Nghĩ đến đây, từ đáy lòng Thi Đại Nguyên quyết tâm phải trợ giúp Trương Hiểu Vũ, người ta dù sao đã cứu hắn cùng tiểu thư nên cho dù mất mạng cũng tuyệt không thể trơ mắt nhìn Trương Hiểu Vũ bị ám sát. Lúc này Lý Đức cũng tự mình chạy tới, vừa vào cửa liền hỏi:"Hiểu Vũ, ngươi không sao chứ!".
Trương Hiểu Vũ có chút cảm động cười nói:"Không việc gì".
"Không thể tưởng được Thần Sa phủ lại mướn sát thủ ám sát ngươi, về điểm này ta đúng là có sơ sót, không có đề tỉnh ngươi một chút". Lý Đức biết ân toán giữa Trương Hiểu Vũ và Công Dương gia tộc nên mới nghe đã đoán ra được nguyên nhân.
"Là do ta qua sơ suất, giết đệ tử người ta, người ta sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ". Chuyện cũ như thuê sát thủ này phát sinh trên người mình làm cho Trương Hiểu Vũ tỉnh ngủ.
Lý Đức đề nghị nói:"Nếu không hay ngươi đến chỗ ta ở đi, tin tưởng ở nơi đó không có sát thủ nào có thể trà trộn vào".
Trương Hiểu Vũ lắc đầu nói:"Không được, bị ám sát một lần liền bỏ chạy, cái này không phải là phong cách của ta, huống chi ta có thể ở chỗ ngươi cả đời sao? Yên tâm đi, tiếp theo bọn họ muốn ám sát ta sẽ không dễ dàng như vậy đâu". Lần đầu tiên bị ám sát luôn luôn sẽ phạm chút sai lầm, Trương Hiểu Vũ cũng không ngoại lệ.
"Được rồi! Ngươi cần cẩn thận một chút, ta cũng không muốn một ngày nào đó phải đi xem thi thể ngươi đâu". Lý Đức tuy lo lắng cho Trương Hiểu Vũ nhưng cũng cảm thấy vừa rồi mình quá càn rỡ, đường đường nam tử hán có ai sẽ nguyện ý giống như chó nhà tang trốn đi, huống chi là Trương Hiểu Vũ.
"Có điều tra ra cái gì không!" Lý Đức hỏi Thành vệ quân.
Có một tên nói:"Phát hiện ra trên ngón chân bọn chúng một cái đồ án màu đỏ ".
Lý Đức và Trương Hiểu Vũ liền đi qua xem xét, trên ngón chân đám sát thủ quả thật đều có một cái đồ án màu đỏ to ước chừng hạt đậu tương tựa như khắc hình ảnh quỷ thần gì đó.
"Là Tu La môn!" Lý Đức mở miệng nói.
Thi Đại Nguyên đã đoán đúng, đúng là một trong hai tổ chức sát thủ lớn nhất Thiên La quốc, sát thủ của Tu La môn, ngón chân bọn họ đều săm một cái đồ án Tu La để xác nhận thân phận.
"Tu La môn sáng lập tám trăm năm trước, môn chủ đời đầu tiên là Tu La quỷ, nghe nói trong một nghìn lần tiến hành ám sát hắn chỉ thất bại một lần mà lần thất bại nọ bởi vì đối tượng hắn ám sát là một Đỉnh phong Võ hùng cao thủ còn hắn lúc ấy thực lực bất quá mới là lục cấp Võ vương. Hơn nữa sau khi ám sát thất bại, Tu La quỷ vẫn bình yên đào thoát, lần thứ hai sau khi hắn tiến giai lên đỉnh phong Võ vương liền ám sát thành công vị đỉnh phong Võ hùng kia, từ đó thanh danh hắn lan truyền đi, trở thành Thiên La quốc đệ nhất sát thủ.
Đương nhiệm môn chủ thì cũng không ai nhìn thấy bộ dạng của hắn, cũng không biết là nam hay là nữ, cũng không biết thực lực như thế nào, chính biết hắn kêu là Tu La tiên, chưa bao giờ xuất thủ qua, nghe nói muốn cho hắn ra tay thì phí ít nhất cũng phải năm triệu lượng bạc mới được.
Tu La môn có bát đại sát thủ, phân biệt là Thiên, Địa, Thủy, Hỏa, Lôi, Sơn, Phong, Trạch, tám người này mỗi người đều có xác xuất ám sát thành công là trăm phần trăm, giá thuê không kém năm trăm vạn lượng bạc.
Còn có nữa là Tu La môn có nguyên tắc ba lượt ám sát không thành công sẽ từ bỏ nhiệm vụ, cũng không phái ra sát thủ có thực lực cao hơn đối phương, như ngươi là tứ cấp Đại võ sư thì đối phương sẽ tuyệt đối không phái ra sát thủ quá cấp bậc của ngươi. Điểm này là thứ độc đáo của Tu La môn, hơn tám trăm năm qua chưa từng thay đổi cũng không từng phá hỏng nguyên tắc". Lý Đức đem tình huống của Tu La môn nói ra, hy vọng Trương Hiểu Vũ nắm chắc mà chủ động đối phó.
Từ những điểm này của Tu La môn thì ít nhất so với tình huống xem trong tiểu thuyết thì tốt hơn nhiều lắm, khả năng cũng vì cái này mà Tu La môn có thể sừng sững đứng vững tại Thiên La quốc tám trăm năm mà không ngã.
"Các ngươi đem nơi này thu thập một chút, đi thôi!" Lý Đức phân phó Thành vệ quân.
"Dạ!".
Lúc này đám thương nhân đứng trong phủ trạch đối diện đều hai mặt nhìn nhau, hai gã đồng bọn cứ như vậy bị giết đi làm cho bọn hắn nhịn không được toát mồ hôi lạnh mà thầm nghĩ: Về sau cần thuê cao thủ bảo hộ chính mình mới được, cứ như vậy chết đi rất đáng tiếc, sinh ý hai người bọn họ chúng ta phải lĩnh lấy vậy.
Thấy nơi này đã thu thập sạch sẽ, Lý Đức nhìn Trương Hiểu Vũ nói:"Ngươi dưỡng thương đi, ta đi trước đây".
Sau khi cáo từ Trương Hiểu Vũ Lý Đức và tùy tùng liền bỏ đi.
← Ch. 072 | Ch. 074 → |