← Ch.124 | Ch.126 → |
Tiêu Linh nói với Diệp Bạch Phượng: "Sư phụ, có thể cho ta và Trương Hiểu Vũ nói vài lời không?"
Diệp Bạch Phượng thở dài, xoay người rời đi.
"Trương Hiểu Vũ, thật xin lỗi! Không thể thuyết phục sư tổ ta được." Tiêu Linh áy náy nói.
Trương Hiểu Vũ miễn cưỡng cười cười, "Chuyện này cũng không trách ngươi, là ta làm các ngươi khó xử." Thế giới này cho tới bây giờ đều là mạnh được yếu thua, nhân vật làm cho đệ nhất cao thủ Thiên La quốc kiêng kị sao có thể đơn giản như vậy.
"Ngươi đi tìm một người, ở Thiên La quốc hắn là người duy nhất có khả năng giúp đỡ ngươi."
"Ai?" Đôi mắt của Trương Hiểu Vũ sáng lên, đầy hi vọng nhìn nàng.
"Dạ Trường Phong, sư phụ hắn cũng là Dạ Chi Hoàng một trong Lục Đại Võ Tông, nếu như hắn chịu giúp ngươi, chuyện này hơn phân nửa có thể thành công." Tiêu Linh nói.
Bóng đêm nồng đậm, Trương Hiểu Vũ trở lại viện ở Hoàng thành của mình.
Mấy tháng trước Thi Đại Nguyên cũng đã đột phá đến Võ Vương, Hạo Vũ Yên thông qua Hóa Nguyên Thủy tăng lên tới cấp ba đỉnh phong trong vòng một năm, rồi một tháng trước cũng thuận lợi tiến lên Dực Nhân cấp bốn, hơn nữa còn có hắn là Võ Vương cấp năm, theo đạo lý thì thực lực như vậy đã hề yếu chút nào.
Chỉ là đối mặt với thế lực lớn như Huyền Âm Môn, ba Võ Vương đi qua thì cả tư các nhét kẽ răng cũng không có. Cao thủ Huyền Âm Môn biểu lộ ra ngoài đã có môn chủ Ô Lương Vũ, phó môn chủ, tứ đại trưởng lão, cộng thêm hai đường còn ẩn giấu không ít cao thủ, ít nhất phải hơn mười tên Võ Vương.
Không biết Tam trưởng lão Mộc Không của Huyền Âm Môn có giúp bọn họ người cứu người không, nếu như có hắn thì cũng chưa chắc không có thực lực tranh đấu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có người đối phó Ô Lương Vũ.
"Trương Hiểu Vũ, mang tới cho ngươi một tin tức xấu." Một bóng đen xuất hiện ở trên tường viện, thản nhiên nói.
Trương Hiểu Vũ ngẩng đầu nhìn lại, "Dạ Trường Phong!"
"Gần đây sư phụ ta và Đầu Đà Lão Tổ đang hợp tác, cấm người Hắc Thiên Tông đắc tội hắn, cho nên không thể giúp được ngươi."
Tuy rất thất vọng, nhưng Trương Hiểu Vũ cũng rất cảm kích Dạ Trường Phong, dù sao hắn vẫn chưa tìm hắn nhờ giúp đỡ thì hắn đã chủ động giúp rồi. Mặc kệ là thành hay không thành thì Trương Hiểu Vũ cũng thiếu nợ Dạ Trường Phong một chuyện, sau này nhất định sẽ trả lại.
"Đa tạ, vào trong uống một chén trà chứ!" Trương Hiểu Vũ mời nói.
Dạ Trường Phong lắc đầu, "Ta bây giờ còn đang trong thời gian bế quan, nhất định phải trở về." Biết Trương Hiểu Vũ có khó khăn, sau khi Dạ Trường Phong hỏi thăm qua sư phụ, liềnđi suốt đêm tới đây.
Đây mới thực sự là nam nhân! Trương Hiểu Vũ nhìn Dạ Trường Phong một cái thật sâu.
Thân hình chui vào trong bóng tối, Dạ Trường Phong rất nhanh đã đi xa.
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, nếu như mình có cũng đủ thực lực, cần gì phải thấp giọng cầu người khác, trước đó Trương Hiểu Vũ chưa từng cảm thấy thực lực của mình còn quá kém. Nhưng bây giờ thì cần phải mạnh như Lục Đại Võ Tông mới có thể sống tốt được, nếu không thì chỉ là người thường mà thôi.
Sáng sớm hôm sau.
"Thi đại ca, ngươi có thể liên lạc với Huyền Âm Môn đệ Tam trưởng lão Mộc Không sao?" Trương Hiểu Vũ ý định chuẩn bị đi cứu lạc Thi Thi, dù là gặp được trước đó chưa từng có nguy hiểm.
Thi Đại Nguyên cả kinh nói: "Trương huynh đệ, ngươi định đi cứu tiểu thư sao, tuy ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà chúng ta đi chỉ thuần túy chịu chết."
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "ta đã đi cứu người, thù ít nhất có hai thành nắm chắc." Ở trong Thần Ma Cốc ba năm không phải nằm không, Trương Hiểu Vũ cũng có át chủ bài của chính hắn.
"Ta có thể liên lạc với Mộc Không trưởng lão, Trương huynh đệ ngươi chuẩn bị lúc nào động thủ." Thi Đại Nguyên rất bội phục dũng khí của Trương Hiểu Vũ.
"Càng nhanh càng tốt." tình cảnh Lạc Thi Thi chắc hẳn rất không ổn, Trương Hiểu Vũ không hy vọng tiếp tục kéo dài nữa.
...
Huyền Âm Môn nằm ở trên Đồ Vân SƠn cách Thương Dương Quận Thành ba trăm tám mươi dặm về phía Đông Nam, trong cửa cao thủ nhiều như mây, tinh anh đệ tử mấy ngàn, là một đại môn phái của Thương Dương Quận Thành.
Hôm nay được Đầu Đà Lão Tổ che chở, Huyền Âm Môn đã là một đại môn phái, , môn nhân đệ tử Huyền Âm Phái ngang ngược càn rỡ, rất nhiều môn phái giận mà không dám nói gì.
"Mẹ, một môn phái lớn như vậy còn tham những món tiền nhỏ của chúng ta, ít nhất cũng phải trả phí tài liệu chứ!" Một nam tử cường tráng đi xuống núi, bọn họ là thợ rèn thế gia ở phụ cận, vốn đã nói một kiện vũ khí pha Tuyết Ngân Thiết Vũ giá một trăm lượng bạc, chế tạo ba nghìn kiện cho bọn họ, ai biết được chẳng những một không trả một phân tiền, mà còn đem bọn họ đánh cho một trận.
"Được rồi, Huyền Âm Môn hôm nay là thế lực mạnh mẽ nhất Thương Dương Quận Thành, chúng ta không thể trêu vào, coi như là cho ăn mày, huống chi sinh ý lớn nhất của chúng ta chính là Thanh Khê Phái, bọn họ vô cùng hào phóng."
"Hừ, ta thấy Huyền Âm Môn này bá đạo, kiêu ngạo như thế sẽ không tồn tại được thời gian dài đâu."
Một thác nước phụ cận Đồ Vân Sơn, có một thiếu niên nhắm mắt xếp bằng ở trên tảng đá lớn, thân thể cường tráng tùy ý để thác nước nện vào, bắn ra vô số bọt nước.
Trên bờ thì đứng một thiếu nữ khoác áo choàng, tướng mạo, dáng người rất bình thường, không hề thu hút ánh mắt của địch nhân chút nào, nhưng đôi mắt của nàng lại vô cùng xinh đẹp.
Vèo, vèo, vèo...
Bảy tám đạo bóng đen phá không mà đến, tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát sau đã đi tới bên cạnh thác nước.
Mở to mắt, Trương Hiểu Vũ đứng thẳng lên, nước chảy mãnh liệt không thể nào ngăn cản hắn chút nào, hắn nhảy đến bên cạnh bờ nói: "Mộc trưởng lão, đã lâu không gặp."
Hai người trong bảy tám bóng đen đó đúng là Mộc Không và Thi Đại Nguyên.
Mộc Không kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, khí tức của ngũ cấp Võ Vương hắn sao có thể không phát hiện ra được, nhưng mà chỉ một năm không thấy, đối phương cũng đã tiến bộ đến tình trạng này, cuộc đời của hắn cũng ít thấy người nào thăng cấp nhanh như thế.
"Ngươi định đối phó Huyền Âm Môn như thế nào." Mộc Không đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát nói.
Trương Hiểu Vũ thâm bất khả trắc cười cười:"Mộc trưởng lão, ngươi nghĩ ta đấu với Ô Lương Vũ một trận, sẽ có bao nhiêu phần thắng."
"Không có phần thắng."
A, Trương Hiểu Vũ không phản bác, mà nhìn sáu người sau lưng Mộc Không, mở miệng nói: "Bọn họ đều đến trợ giúp Thi Thi sao?"
Mộc Không gật gật đầu, "Sáu người bọn họ đều là nòng cốt trước kia, thực lực cũng đều ở Võ Vương."
Trong mắt Trương Hiểu Vũ hiện lên sự vui mừng, bởi vì như vậy, bên bọn họ đã có mười Võ Vương cao thủ, tuyệt đối là một cỗ lực lượng khả quan.
"Chúng ta đều biết rõ sự đáng sợ của Ô Lương Vũ, nếu như ngươi chỉ vẹn vẹn có chút thực lực ấy, thì không thể nào thành công được." Một lão giả trong đó mở miệng nói.
Trương Hiểu Vũ nhìn thoáng qua Mộc Không, "Vị này là..."
Mộc Không giới thiệu: "Hắn là thúc phụ của tiểu thư, Lạc Hành Không."
"Lạc thúc thúc, lần này ta đã dám đến Huyền Âm Môn, khẳng định có chỗ nắm chắc, ta biết các ngươi không tin ta, nên ta sẽ bộc lộ một chút thực lực cho các ngươi xem."
Lạc Hành Không nói: "Vậy ngươi cứ làm đi!"
Nhẹ nhàng gật đầu, Trương Hiểu Vũ hít một hơi thật sâu, nguyên lực bành trướng hội tụ đến phía trên quyền tâm, đợi nó sinh ra một đoàn lực lượng xoay tròn mãnh liệt, trực tiếp đánh ra một quyền về hướng thác nước.
← Ch. 124 | Ch. 126 → |