← Ch.144 | Ch.146 → |
Trong một sơn cốc thật lớn, một thú hai người đang giằng co với nhau, khí tức khủng bố già thiên tế nhật bao trùm toàn bộ sơn cốc. Đám hoang thú khác thực lực từ ngũ giai trở xuống thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng vội vàng cúp đuôi chật vật chạy ra phía ngoài.
"Không hổ là bá vương trong lục giai hoang thú, thực lực so với mỗi người chúng ta đều mạnh hơn". Đầu Đà lão tổ nhíu mày nói.
Dạ Chi Hoàng lạnh nhạt nói:"Thiết Tích long có lực phòng ngự kinh người, hơn nữa lại am hiểu Hỏa Thổ hai loại thuộc tính công kích vì vậy không nên quyết chiến với nó mà chậm rãi tiêu hao nguyên khí, sau đó mới đánh chết".
Đầu Đà lão tổ gật gật đầu.
"Đại hắc ám chi quang". Dạ Chi Hoàng chợt bay lên không trung, trên tay cầm một viên quang cầu màu đen. Hầu như ngay lúc đó toàn bộ sơn cốc tối sầm xuống, không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, so với Đại hắc ám chi quang do Dạ Trường Phong sử xuất thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Kim cương quyền!" Thuần túy là vũ kỹ bình thường ở trong tay Đầu Đà lão tổ thi triển ra thì uy lực kinh thiên động địa. Bằng mắt thường có thể thấy được một đoàn quyền cương chói mắt màu vàng hung hăng nện lên bóng đen ở phía dưới.
Thương, một vòng gợn sóng màu vàng chấn động lan ra, không đợi hai người có chuẩn bị từ phía dưới vọt lên.
Rống!
Âm thanh khủng bố phóng lên, theo sau là một đoàn hỏa lãng nóng rực quét tan bóng đêm lao về hướng hai người.
"Nên triền đấu là hơn". Nói xong Đầu Đà lão tổ lập tức tránh đi, trong nháy mắt đã xuất hiện ở một đầu khác.
Chỉ có Dạ Chi Hoàng thì hoàn toàn không có ý tứ tránh đi, đột nhiên hắn ném ra thêm một viên quang cầu thật lớn màu đen nghênh đón hỏa lãng đang vọt tới.
Hắc hồng nhị sắc dây dưa với nhau một chỗ mà hình thành một khu vực không gian vặn vẹo khủng bố, lúc này đừng nói là Võ tông cường giả mà cho dù là Dạ Chi Hoàng hay Khuy đạo cường giả cũng không dám mạo muội tiếp cận khu vực này.
Lạch cạch lạch cạch!
Trong Thiên không bỗng nhiên nổi lên vô số thạch trùy, mỗi một cái lớn nhỏ khác nhau, trong đó cái lớn nhất thậm chí bằng quả núi nhỏ, phô thiên cái địa rơi xuống dưới.
Sau khi đánh nát một loạt thạch trùy trên đỉnh đầu, Đầu Đà lão tổ nhìn về phía một khu vực màu vàng cách đó vài trăm thước trên cao, đám thạch trùy này là từ bên trong đó hình thành và rơi xuống dưới, sau đó lão nhìn Dạ Chi Hoàng nói:"Ta đi đánh vỡ nó" rồi thân hình chợt lóe lên mà vọt đi.
"Hắc ám chi mâu, Tuyệt ảnh!" Dạ Chi Hoàng khẽ nâng tay lên, một trăm cây trường mâu màu đen dài hơn mười trượng xuất hiện ở trên tay, sau đó hắn thủ thế ném về phía Thiết Tích long.
Con Thiết Tích long này cao mấy chục thước, trên lưng có một cái bướu thịt cao ngất ngưởng, vừa thấy Hắc ám chi mâu lao đến nó bèn vung đuôi mãnh liệt quất ra, nhất nhất đánh bay chúng.
"Phá cho ta". Đầu Đà lão tổ đứng trên cao vài trăm thước vung chưởng hung hăng đánh vào khu vực màu vàng.
Oành đùng đùng!
Khu vực màu vàng này là do vô cùng vô tận Thổ nguyên khí hình thành nên, kết cấu bên trong khá cân bằng nên khi trúng một chưởng của Đầu đà lão tổ nhất thời nhiễu loạn, thế cân bằng trong nháy mắt hỏng mất.
"Đáng giận!". Làm người ta giật mình là Thiết Tích long thú đột nhiên nói tiếng người thật lớn, nó há mồm phụt ra một đoàn hỏa cầu nóng cháy lao về Đầu Đà lão tổ.
"Ngươi nhận mệnh đi!" Dạ Chi Hoàng thần sắc lạnh lùng, hai tay giơ lên rồi một đám quang cầu màu đen được ném xuống.
"Ta chọc tới các ngươi lúc nào, vì sao phải đối địch với ta". Thiết Tích long uốn mình đem thiết giáp trên lưng ngạnh tiếp lấy quang cầu màu đen.
Đầu Đà lão tổ từ trong hỏa mạc xông ra rồi hắc hắc cười nói:"Nhân thú không thể cùng tồn tại, sao cần hỏi tại sao chúng ta chém giết ngươi chứ".
Thiết Tích long thú hai mắt như phun hỏa phẫn nộ nói:"Đám người tham lam, các ngươi sẽ gặp báo ứng".
"Chuyện báo ứng chỉ là hù dọa kẻ nhát chết mà thôi". Dạ Chi Hoàng lạnh nhạt nói.
"Rống rống rống, cho dù ta chết cũng sẽ khiến cho các ngươi chịu khổ sở".
......
Trong đại sảnh Huyền Âm Môn, Lâm Nguyên Nghi kinh ngạc nhìn Trương Hiểu Vũ nói:"Không thể tưởng được ngươi thành Võ hùng nhanh như vậy, luận về thiên tư thì xác thực có thể xưng là thiên tài nghìn năm có một".
Trương Hiểu Vũ nói:"Nếu không trải qua tôi luyện giữa sống hay chết, ta cũng sẽ không nhanh có thành tựu như vậy, thật ra cũng có chút vận khí ở bên trong".
"Vận khí cũng là thực lực, là một bộ phận của thiên phú". Lâm Nguyên Nghi có cùng quan điểm với Yêu Dạ.
Trương Hiểu Vũ đột nhiên nói:"Ngươi đã thăng cấp đến lục cấp Võ hùng rồi sao?" Hắn tuy không nhìn ra cảnh giới chính xác của Lâm Nguyên Nghi nhưng mà khí tức rõ ràng là cường đại hơn rất nhiều rồi.
Lâm Nguyên Nghi gật gật đầu nhìn Lạc Thi Thi liếc mắt một cái nói:"Hiện tại có ta hay không, an toàn của Lạc Thi Thi cũng không thành vấn đề rồi, qua mấy tháng nữa ta sẽ bế quan tranh thủ sớm đột phá đến Võ tông".
Lạc Thi Thi không buông tha nói:"Sư phụ, người ở lại Huyền Âm Môn không được sao?".
Lâm Nguyên Nghi lắc đầu cười nói:"Ta cũng không phải đi bây giờ, hơn nữa luôn ở một chỗ có chút không thích lắm, đối với võ đạo sẽ có sự ảnh hưởng".
Ngày hôm sau, Trương Hiểu Vũ bắt đầu bế quan, chuẩn bị tích lũy xem có thể đánh sâu vào Khuy đạo cảnh giới hay không mà nơi bế quan tốt nhất tự nhiên là ở phía sau núi, nơi đó không có một bóng người, không gian rộng rãi, là nơi tu luyện vũ kỹ không gì tốt hơn.
"Thất sát quyền Áo nghĩa: Sát thần!" Lẳng lặng đứng thẳng trên mặt đất, Trương Hiểu Vũ nhìn về phía một đàn chim nhận cách đó hơn hai ngàn thước đánh ra một quyền.
Một màn kinh người phát sinh, chừng hơn mười con chim nhạn nhất tề từ thiên không rơi xuống, tràng cảnh kỳ quái vạn phần làm cho người trong Huyền Âm Môn đều âm thầm lấy làm kỳ.
Sát khí thật ra là một hình thái của Hồn lực, căn bản là không thể đánh đồng cùng Hồn lực nhưng vì như thế mà nó cũng dễ dàng lĩnh ngộ ra hơn, hơn nữa lúc sơ kì uy lực tuyệt đối còn trên cả Hồn lực. Nguyên nhân bởi vì Hồn lực quá mức thâm ảo, khi chưa đạt tới Khuy đạo cảnh giới hoặc là Đạo cảnh giới thì căn bản là không thể vận dụng dễ dàng và có uy lực được.
Như thế mà suy ra thì ngoại trừ sát khí ra, cái gì quý khí, nhuệ khí vv.. những thứ khí tức mà thường nhân có thể vận dụng đều là biểu hiện ra ngoài của Hồn lực, mà người có thể vận dụng khí tức này, trời sinh Hồn lực đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Sau khi hiểu được những điều này, hiểu biết của Trương Hiểu Vũ đối với Thất sát quyền Áo nghĩa càng thêm sâu sắc, ngắn ngủn trong vòng nửa tháng công phu hắn đã tu luyện được bảy tám thành hỏa hầu, uy lực thuộc loại có một không hai trong số toàn bộ vũ kỹ của hắn.
............................
"Phong Lôi chưởng Áo nghĩa: Thiên lôi ấn!".
Một tia chớp dài chừng nửa thước thô to lóe ra, nó dễ dàng xuyên thủng một cái vách đá rộng hơn mười thước, phía trên lưu lại một cái hố sâu tròn.
Uy lực của thiên lôi đã đạt tới cực hạn của Trương Hiểu Vũ, chừng chín phần hỏa hầu, muốn tu luyện đến mười thành hỏa hầu thì tất phải yếu đạt tới Khuy đạo cảnh giới, có cưỡng cầu cũng không được.
Kế tiếp Trương Hiểu Vũ liền nghiên cứu tới Phong Lôi chưởng đệ nhị trọng áo nghĩa: Thiên vũ ấn.
Thiên Vũ ấn tên cũng như hiệu quả, đều nói tới phạm vi công kích, một chưởng ra ít nhất không dưới hơn trăm lần liên miên công kích, có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Chỉ thấy tay hắn nhẹ nhàng run lên, hốt nhiên đầy trời lam quang đại phóng, vô số lưu tinh nhỏ màu lam bắn ra nện lên vách núi đối diện.
Xì, xì!
Bị hơn trăm lần công kích, trái núi nhỏ nhất thời bị tàn phá không chịu nổi, mặt ngoài lỗ chỗ bởi hàng trăm vết bắn.
"Vẫn không được! Uy lực quá nhỏ, nếu chỉ có số lượng là vẫn chưa được". Trương Hiểu Vũ lắc đầu, hắn cẩn thận suy nghĩ đến khía cạnh nào đó còn chưa nghĩ đến.
Đúng rồi, Thần ma cửu biến công pháp không phải là có thể làm cho mình có tu luyện thuộc tính công pháp khác sao? Sao không trước tiên thử tu luyện Phong thuộc tính công pháp, như thế mà nói, Phong Lôi tề tụ, đây mới chân chính là Phong Lôi chưởng.
Nghĩ đến là làm, Trương Hiểu Vũ lập tức đi ra phía sau núi, trước tiên đi tới Tàng thư các của Huyền Âm Môn.
Trong Tàng thư các của Huyền Âm Môn các loại công pháp rất nhiều, có không dưới hơn mười loại, tuy rằng không có Huyết nguyên lực, Nhục nguyên lực những thứ công pháp thuộc tính hiếm lạ nhưng chủng loại hắn cần tìm cũng không ít.
Sau khi tìm kiếm gần hai thời thần, Trương Hiểu Vũ rốt cuộc tìm được một quyển Địa cấp tiểu thừa công pháp: Phong ngạo bí quyết, đây là sáng chế của Huyền Âm Môn môn chủ đời thứ ba, thuộc loại tối thượng thừa công pháp của Huyền Âm Môn, cũng chỉ có Trương Hiểu Vũ cùng Lạc Thi Thi là có tư cách tu luyện nó.
Lần này không còn Hóa nguyên thủy phụ trợ nên tốc độ tu luyện của Trương Hiểu Vũ chậm hơn rất nhiều, mất gần một tháng hắn mới tu luyện đến võ sư cấp ba, bất quá đối với tốc độ này Trương Hiểu Vũ đã hài lòng rồi. Nếu không phải trong kinh mạch có Lôi nguyên lực thì ít nhất mất mấy tháng mới có hiệu quả như vậy.
Hít sâu một hơi, Trương Hiểu Vũ thử vận dụng đồng thời hai loại nguyên lực mà thi triển ra Phong Lôi chưởng đơn giản nhất.
Oanh một tiếng!
Một đạo lôi quang thật lớn rít gào vọt ra, mơ hồ còn có gió xoáy đi theo, uy lực kinh người.
Quả núi nhỏ sớm đã tổn hại không chịu nổi liền đổ sụp xuống.
Thật là lợi hại, ít nhất so với việc sử dụng một loại nguyên lực để thi triển thì Phong Lôi chưởng lúc này đã mạnh hơn đến ba thành, cái này vẫn do Phong nguyên lực chưa đủ tinh thuần, nếu đem Phong nguyên lực tu luyện đến Võ hùng thì lúc đó Phong Lôi chưởng có thể xưng hùng trong số các vũ kỹ của Trương Hiểu Vũ.
Không biết trước đây Lôi Ngạo tiền bối có tu luyện Phong thuộc tính công pháp hay không, hẳn là không đi! Dù sao không phải ai đều có vận khí như Trương Hiểu Vũ, có thể có được nghịch thế công pháp như Thần ma cửu biến.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ: Hiện tại Phong Lôi chưởng chỉ sợ đã đạt tới Địa cấp thượng thừa Vũ kỹ, nếu hợp làm một thể thì khả năng nó sẽ vượt qua giới hạn trở thành một cái không phải Vũ kỹ áo nghĩa nữa, uy lực cũng không kém hơn Thiên cấp vũ kỹ.
Trong gần hai tháng tiếp theo, Dạ Chi Hoàng và Đầu Đà lão tổ ngày đêm không ngừng dây dưa với Thiết Tích long, đến giai đoạn cuối hai người thay phiên nhau chiến đấu, một người nghỉ ngơi còn một người công kích, một khắc thời gian cũng không để cho nó thở.
"Không biết xấu hổ!" Thiết Tích long lúc này đã như đèn sắp cạn dầu, nếu luận về chiến đấu lực thì nó còn cao hơn cả hai người liên thủ lại, vấn đề là đối phương không đánh bừa với nó mà chậm rãi tiêu hao tinh lực của nó.
"Dạ Chi Hoàng, nó không được nữa rồi, chúng ta nhanh toàn lực đánh chết nó đi". Đầu Đà lão tổ thở dốc nói.
Trải qua hơn một canh giờ điều tức, nguyên lực của Dạ Chi Hoàng đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, vừa nghe nói vậy thì hắn gật gật đầu rồi nhảy lên giữa không trung.
"Hắc ám chi quang Áo nghĩa: Hắc dạ nha!".
Từ ám nguyên lực hình thành một con Hắc nha (quạ đen) thật lớn trông rất sống động và tràn ngập khí tức thần bí, sau đó nó chợt vẫy cánh và giống như mũi tên nhọn bắn về phía Thiết Tích long.
"Cự đà thần chưởng Áo nghĩa: Đại bi thiên!", vũ kỹ của Đầu Đà lão tổ vẫn chưa đạt tới mười phần hỏa hầu nhưng mà thắng về khía cạnh hùng hậu, đây là điều mà Dạ Chi Hoàng không thể so với.
Hắc nha cùng cự chưởng quỷ dị đập xuống, bộ dáng muốn lập tức đánh chết Thiết Tích long.
"Đồng quy vu tận đi! Hỏa diễm địa ngục". Thiết Tích long ngửa mặt lên trời rống to một tiếng.
Trời đất chợt rung chuyển, trên mặt đất trong nháy mắt chợt có vô số thạch mâu bén nhọn chui lên, mặt trên thạch mâu có hỏa diễm lượn lờ, sóng nhiệt hôi hổi, không chỉ như thế, từ trên thiên không cũng bắt đầu có vô số tảng đá lớn rơi xuống khiến cho cả bầu trời đều biến thành màu đỏ như lửa.
Lưng và cánh đầy vết thương sâu hoắm, thân hình Thiết Tích long bị ném ra ngoài đập thật mạnh vào trên vách đá, rầm một tiếng nhất thời đá vụn bay tán loạn đầy trời.
Đầu Đà lão tổ và Dạ Chi Hoàng cũng không tốt hơn là mấy, hai người bị đá rơi trên trời đánh xuống làm cho chật vật không chịu nổi, đồng thời bên dưới còn phải đề phòng thạch mâu từ dưới lòng đất chui lên. Hai loại Hỏa Thổ lưỡng thuộc tính này tuy còn chưa hòa hợp thành nhất thể nhưng uy lực đã hơn xa từng thứ riêng lẻ.
Thương, Đầu Đà lão tổ lấy từ Nguyên giới ra một cây Đại đao rồi gầm nhẹ một tiếng vung đao chém ra.
Đao quang dài chừng hai trăm thước màu vàng tươi, sáng rực lên tựa như thực chất xẹt qua khoảng cách lớn, nó chém đứt vô số thạch mâu cũng thiên thạch rơi xuống, cuối cùng hung hăng chém vào sườn Thiết Tích long.
Dùng xong một đao này, nguyên lực của Đầu Đà lão tổ cũng hết, thanh Long đầu Đại đao này là trung phẩm Nguyên khí, hơn nữa luận về phẩm chất thì so với Sí Diễm hổ đao kia của Hỏa Kiêu thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, được cho là hàng đầu trong các Trung phẩm Nguyên khí, uy lực bá đạo vô cùng.
Nhìn Thiết Tích long như đang hấp hối, Dạ Chi Hoàng không chút lưu tình phóng lên cao, trong tay hắn không biết khi nào đã xuất hiện một cây trường kiếm màu đen nhằm vào Thiết Tích long chém ra một đạo hắc ám kiếm khí kinh người.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |